Sủng Phi

Chương 78: Ngoại truyện Sầm An (hạ)




Chờ đến khi Sầm An trở về cung, tự nhiên Hoàng quý phi ôm lấy Sầm An khóc một trận, rồi ân cần chăm sóc cho hài tử của mình, Sầm An đã đi một năm rưỡi làm sao Hoàng quý phi lại không muốn gặp con, chăm sóc con mình. Nhưng mà có việc chính sự phải làm, nên nàng không thể vì lợi của một người mà gọi bọn họ ở lại.

“Còn tưởng các rằng các ngươi tự do thoải mái ở bên ngoài, lại không muốn về chứ.” Cầm cái khăn lau mắt, Chung Linh không nhịn được nói.

“Sao mẫu phi lại nói như vậy, mỗi ngày hài nhi và ca ca đều mong muốn về sớm với mẫu phi và phụ hoàng đó.” Sầm An khôi phục lại vẻ cợt nhả ban đầu của mình khi ở trước mặt Chung Linh.

“Xem các con kìa đã gầy rồi còn đen nữa.” Chung Linh nhìn hai người vô cùng yêu thương.

“Như vậy mới là nam nhân, haha.” Sầm An không thèm để ý rồi cười phá lên, “Đúng không ca ca?”

Lúc này, ánh mắt Chung Linh mới nhìn về phía Sầm Thận, hắn ôn hòa gật đầu, Sầm Thận đã mười bảy tuổi, bây giờ hắn đã ở bên ngoài trở về cũng nên tính đến việc lập thê tử cho hắn.

Hiện tại, cũng nên để ý tới tên tiểu thử Sầm An này.

Sau khi, hai người Sầm An và Sầm Thận trở lại cung Chung Linh cũng hơi thả lỏng tinh thần ra, ở Tây Bắc lúc bọn họ lấy mình làm gương, mọi ăn mặc chi tiêu đều giống với người ở nơi đây, cũng chịu không ít đau khổ, sau khi về cung lại được hưởng thụ đãi ngộ có chút không quen.

Sầm Mặc cũng thông cảm với bọn họ vì mới vừa trở về cung, cũng hạ ý chỉ, để cho bọn họ nghỉ ngơi thật tốt.

Một ngày, Chung Linh gọi Sầm Thận vào cung Vân Tường, mục đích là chính là chuyện đại sự cả đời của hắn, sợn hắn ngại, còn cố ý không để cho Sầm An biết vì tính hắn hay quấy rối.

Chỉ là vừa mới hỏi Sầm Thận thích một nữ nhi như thế nào thì Sầm Thận hơi mắc cỡ mặt đỏ lên, lắc đầu không chịu nói, điều này làm cho Chung Linh có chút khó hiểu.

Cuối cùng Sầm Thận cũng úp úp mở mở nói ra, nhưng hiện tại không muốn lập thê tử, hỏi tới cũng không chịu trả lời.

“Sầm An, có phải ca ca con ở Tây Bắc nhìn trúng một nữ nhi nào phải không?” Chung Linh không nhịn được gọi Sầm An tới hỏi.

Sầm An nghe vậy cười ha ha, nhưng Sầm An cũng quay đầu không chịu nói ra, không còn cách nào khác Chung Linh đành gọi Vệ Khiêm để hỏi rõ.

Sau khi hiểu được mọi chuyện, Chung Linh cũng bật cười lên.

Thì ra, khi hai người ở Tây Bắc mặc dù hiện tại muốn nhắm vào Tây Bắc để nghiên cứu ra đối sách, nhưng lại không được người dân ở đây giúp đỡ.

Tây Bắc trời cao hoàng đế xa, thiết nghĩ cho dù có nha môn, cũng chỉ là một địa phương trống rỗng. Mọi chuyện xảy ra đều do hương thân đại hộ định đoạt, đều do những gia đình giàu có ở đây định đoạt. Trong đó, thế lực to lớn nhất chính là Mộ Dung gia.

Lúc trước, hai người được Mộ Dung gia giúp đỡ, cũng thường hay tới cửa bái kiến, chỉ là gia chủ của Mộ Dung gia không hề tầm thường, tất nhiên biết thân phận của Sầm An và Sầm Thận không bình thường, nên muốn một trong hai người bọn họ làm con rể mình thì mới chịu ra giúp đỡ.

Đối với chuyện như vậy Sầm An vẫn còn lờ mờ, chỉ cần lần này có thể hoàn thành sự việc, thì cưới nữ nhi nhà Mộ Dung thì cũng có liên quan gì, cho dù có xấu xí một chút thì mình cũng sẽ không bạc đãi con nhà người ta.

Mà Sầm Thận cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý “Hiến thân“. Lúc đó, Vệ Khiêm ở đó nên cũng hơi lo lắng, chỉ là ý người đã quyết thì hắn có thể ngăn cản sao?

Cũng may, sự việc có chuyển biến tốt, hai người bọn họ đều ở lại phủ Mộ Dung gia, lúc chờ tiểu thư tùy tiện chọn lấy một người, lại phát hiện đối phương chỉ mới bảy tám tuổi nhất thời không nói được gì cả.

Ở Tây Bắc, Mộ Dung gia cũng là một trong số hai gia tộc, thì tất nhiên họ sẽ rất nuông chiều nữ nhi của mình, từ nhỏ Sầm Thận và Sầm An đã được bồi dưỡng phong thái nên lúc đó không biểu hiện ra thái độ gì. Hình như dáng cô nương ấy khá hợp mắt với dáng dấp của Sầm Thận, chỉ nhìn hắn kiêu ngạo rồi quay đầu đi về phòng.

Sau khi nhìn thấy Mộ Dung tiểu thư, hai người còn không biết là đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng người Mộ Dung gia chủ có ý định che giấu, bỗng dưng kiếm một người con rễ. Thế nhưng, tuổi tác của nữ nhi Mộ Dung gia quá nhỏ không thể kết duyên nên chỉ có thể cự tuyệt. Chuyện của bọn họ, có thể nghĩ cách khác.

Mà lúc này Mộ Dung gia chủ không chịu đáp ứng, nói rõ lúc đầu hai người đã đồng ý, hắn mới dẫn nữ nhi của mình ra cho thấy, nhưng lúc này lại đổi ý, danh tiếng của nữ nhi hắn thì phải tính làm sao?

Quả thực, lúc đầu Sầm Thận đáp ứng, nhưng bây giờ hắn có nỗi khổ khó nói, rõ ràng Mộ Dung gia chủ cố ý che giấu tuổi tác của nữ nhi mình. Ai cũng nói người dân Tây Bắc dũng mãnh, thật đúng là được mở mang kiến thức.

Thật ra, Mộ Dung gia chủ ỷ vào bọn họ là người mới tới không biết tình hình ra sao nên mới đưa ra quyết định này, phải biết nữ nhi mình mới có bảy tuổi, cộng thêm người dân mới hủy bỏ phong tỏa nên bọn họ lại lén lút thỏa thuận, còn làm tổn thương đến danh tiếng của nữ nhi mình.

Lúc này, đến phiên Vệ Khiêm ra trận, trước tiên nói cho Mộ Dung gia chủ biết chuyện trước đây, sau đó mới đưa hai người về một chỗ ở thật nghiêm chỉnh.

Chờ đến khi trở về nơi ở, Vệ Khiêm không nhịn được cau mày giảng đạo lên, để cho hai người mở con mắt ra, thế mới biết chính thê của bọn họ là do hoàng thượng và Hoàng quý phi lựa chọn, chuyện đại sử cả đời chuyện kia tuyệt đối không thể.

“Ngươi xem ý tứ bên trong lời nói của Mộ Dung gia chủ, chính là muốn nữ nhi của mình làm chính thê, nếu như đáp ứng rồi, về sau làm sao nói rõ với hoàng thượng và Hoàng quý phi?

“Làm tiểu thiếp không phải tốt sao?” Ánh mắt Sầm An sáng lên, đưa ra ý nghĩ của mình.

Vệ Khiêm hừ một tiếng: “Nếu các ngươi đồng ý với Mộ Dung gia chủ, ta cũng không có ý kiến.”

Đến cuối cùng sự việc phải giải quyết như thế nào, Mộ Dung gia chủ đều khăng khăng từ chối không chịu, đi đầu là ra sức giúp đỡ Sầm An và Sầm Thận, mãi đến khi trước một đêm sau khi rời Tây Bắc, hai người còn ở lại Mộ Dung gia sững sờ hồi lâu.

“Đứa nhỏ này, chẳng lẽ còn có ý định ở suốt đời hay sao?” Chung Linh nghe Vệ Khiêm nói xong nói chút dở khóc dở cười, “Tuổi tác của đối phương quá nhỏ.”

Sau đó, Sầm Mặc nghe Chung Linh nói chuyện này cũng không có ý kiến gì, hết thảy đều cho Chung Linh giải quyết.

Nếu dựa theo ý nghĩ của nàng là muốn cho Sầm Thận lấy nữ nhi của những quan viên ở trong kinh thành. Mặc dù, những năm này nàng vẫn xem Sầm Thận như con ruột của mình thế nhưng trong lòng luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì, nếu không tìm cho hắn một thê tử, trong lòng nhất định sẽ không yên tâm.

Nhưng bộ dáng hiện tại của Sầm Thận, lại có chủ ý của chính mình. Bất kể nói thế nào, Sầm Thận vẫn không chịu tiếp thu vấn đề của hắn nhưng Chung Linh là mẫu thân nên có lẽ làm được.

Ngay sau đó, Chung Linh thường để cho nữ nhi vừa đến tuổi của mình vào cung. Nhưng những phu nhân của các viên quan rất thông minh, làm sao không biết ý tứ của Chung Linh, từng người từng người trang điểm thật đẹp cho nữ nhi của mình rồi mới được dẫn vào cung. Phải biết, trong cung có hai hoàng tử chưa lập thê tử, nếu một người thất bại, người khác cũung khó nói đây.

Đúng là Sầm An chưa nghĩ tới, rõ ràng là chuyện của Sầm Thận, lại bỗng nhiên kéo tới trên đầu mình, hiện tại Sầm An cũng chưa muốn nạp phi mắc công lại quản ngược lại mình, một người tiêu sai tự do tự tại tháng ngày không tốt hơn sao?

Đáng thương cho Sầm Thận, đã bị Sầm An bỏ lại, nhìn chung trong vòng một tháng mấy ngày liền mẫu phi đều gọi đi đến cung Vân Tường lộ diện.

Tướng mạo Sầm Thận cũng không tệ, sau khi về kinh nuôi ít ngày, rất nhanh da dẻ liền trắng trở lại, trở lại với dáng vẻ công tử văn nhã trước kia cộng thêm chuyện hắn đi ra ngoài rèn luyện một năm rưỡi phong thái có chút tốt hơn cũng không thể so với các công tử ăn chơi ở trong kinh, tạm thời những tiểu thư của các quan viên kia rất cẩn thận, biểu hiện càng ôn nhu lễ phép.

Một người đau khổ ở lại cung Vân Tường, ở bên này lần thứ hai Sầm An lại trèo tường, mọi người trong cung cho rằng sau khi Thái tử điện hả ra ngoài rèn luyện một chuyến rồi thì sẽ không làm tiếp những chuyện này, thế nhưng mấy lần sau lại cảm thấy không kinh ngạc, thậm chí còn vì hắn đẹp trai mà ở trong lòng vỗ tay.

Nhìn mẫu phi vẫn còn phái một nha đầu tới đi theo mình, để cho mình cũng phải đi cung Vân Tường, Sầm An nở nụ cười đắc ý lại một lần nữa trèo lên đầu tường. Nói đùa, mẫu phi người muốn cái gì người con không biết, sau khi bị bắt quay về cũng muốn hướng tới nha đầu đó giả bộ cười cười, mắt to mắt to mắt nhỏ với nha đầu đó. Loại chuyện như vậy, có một ca ca là được rồi.

“Ái chà!”

Bởi vì quá mức dự tính mà Thái tử điện hạ của nước Tử Thần, lần thứ nhất trèo tường đã tạo ra sự cố.

“Chảy,.... Chảy máu.” Sầm An cả kinh tại chỗ, từ dưới đất bò dậy lấy ngón tay che cái trán của nha đầu đó.

Tiểu nha đầu liếc mắt nhìn Sầm An, mắt đã đẫm lệ, tất nhiên có chút sợ sệt, thế nhưng so với biểu hiện của Sầm An nha đầu đó bình tĩnh nhiều lắm.

“Ngươi đi theo ta!” Tiểu nha đầu không biết đối phương là người nào, chỉ biết hắn là người gây ra họa, vì chân tay nhỏ bé nên chỉ kéo ống tay hắn lại, cố tỉnh để không cho tội phạm chạy thoát.

Không biết Sầm An có phải bị vết máu làm sợ hay không? Cũng nghiêm mặt đi theo sau của nha đầu đó.

A! Sao lại đi cung Vân Tường? Sầm An nhìn con đường bọn họ đi, lại nhìn quần áo trên người tiểu nha đầu, đại khái cũng đã đoán được thân phận, trong lòng không nhịn được kêu rên, không muốn aaaaaa........