Sủng Phi

Chương 7




Ngày hôm sau, hậu cung vốn bình thản bỗng dậy cơn sóng lớn.

”Nương nương, người tỉnh rồi sao?”

Chung Linh cảm tháy nhức đầu, vừa ngồi dậy thì thấy Vân Nhi, Tưởng Nhi tươi cười đứng trước mặt mình: “Ai, đau đầu quá!!”

”Nương nương mau uống canh tỉnh rượu, tối hôm qua nương nương say rượu đến lợi hại đó.” Vân Nhi che miệng cười khẽ.

Cái miệng nhỏ uống canh tỉnh rượu xong, cảnh tượng tối qua dần dần trở lại, hình như là Hoàng thượng tới, sau nói gì đó với mình, sau đó uống rượu, rồi sau đó thì sao??

”Tối hôm qua ta có làm chuyện gì thất lễ không?” Do dự một chút, Chung Linh hỏi.

”Tiểu thư có thể làm chuyện gì thất lễ nào?” Lúc này Lâm di cười từ cửa tiến vào: “Lúc Hoàng thượng cho nhóm nô tỳ vào thì tiểu thư đã ngủ rồi.”

Thật sao? Ánh mắt của Chung Linh có chút do dự.

”Nương nương!” Bỗng nhiên Vân Nhi nói loén lên, Chung Linh dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn bọn họ, không có việc gì gọi lớn tiếng như vậy làm gì?? Mà không đúng...

Thấy cuối cùng Chung Linh cũng ý thức được có chuyện gì không ổn, Vân Nhi và Tưởng Nhi cùng nhau quỳ xuống: “Chúc mừng nương nương được Hoàng thượng tấn phong Nhạc phi nương nương.”

Nhạc phi? Chung Linh có chút thẫn thờ, tại sao ngủ một giấc, bỗng nhiên lại được phong phi thế? Rồi lại nhớ tới, hình như tối hôm qua Hoàng thượng có nói một câu, sẽ cho sủng ái tương ứng, chính là phong phi?

”Nương nương không vui sao?” Vân Nhi, Tưởng Nhi kỳ lạ nhìn, tại sao chủ tử lại không có vẻ mặt vui vẻ như trong dự kiến của bọn họ.

Nhạc Phi, không phải là một trong tứ phi, nhưng vẫn là danh hiệu phi tử, vị trí này thật sự có chút xấu hổ. Chung Linh đắm chìm trong suy nghĩ của mình.

”Tiểu thư, bên ngoài có một số cung nữ và thái giám hầu hạ, còn có một chút đồ Hoàng thượng ban cho, tiểu thư có muốn xem không?” Mặc dù Lâm di cảm thấy kỳ lạ rằng tại sao mới một lần mà tiểu thư nhà mình lại bắt được cơ hội tốt như vậy, nhưng bây giờ lại có dáng vẻ thất thần nên không vội hỏi. Dù sao nếu để cho người khác biết được chủ tử không có biểu hiện vui vẻ khi được phong phi, trong mắt người có tâm thì không biết lại gây ra chuyện gì.

”Mang đồ Hoàng thượng ban cho vào, còn những người khác ngươi xem rồi phân phó công việc cho họ làm.” Chung Linh đau đầu nên không muốn gặp, tóm lại không có như bây giờ còn dễ sử dụng hơn.

Vân Nhi, Tưởng Nhi nhìn nhau cười, dường như có chút thở phào nhẹ nhõm bởi vì vị trí của bản thân không biết người đến sau cướp mất. Suy cho cùng thì những người này là nô tài Hoàng thượng ban cho, cho nên kiểu gì các nàng cũng kém hơn một bậc.

”Nương nương, trước đó lúc Lâm công công đến tuyên chỉ, bảo là phải chuyển nhà.” Lúc này Vân Nhi lại nhắc nhở một câu.

”Chuyển nhà?” Chung Linh cũng hiểu dù sao mình cũng là phi tử, không thể tiếp tục ở trong viện như lúc còn là mỹ nhân nữa: “Chuyển đi đâu?”

”Hồi nương nương, Hoàng thượng nói muốn nương nương đến Vân Tường cung.” Tưởng Nhi mím môi cười.

Làm chính phi, có quyền lợi là một mình một cung. Mà tên cung cũng có ý nghĩa của nó, không những có ý nghĩa tốt mà còn có cả vị trí tốt.

Ví dụ như Diên Hỉ cung của Vân Quý phi, chẳng những tên đẹp, mà vị trí cách cung điện của Hoàng thượng cũng rất gần.

Còn Vân Tường cung là một nơi rất gần điện Dưỡng Tâm của Hoàng thượng, cũng tương đối thanh tĩnh, phong cảnh tốt.

”Khi nào phải đi?” Chung Linh lại không biết nhiều như vậy, nếu là muốn chuyển thì chuyển thôi.

”Hồi nương nương, vừa rồi Phương Nhi có nói bên kia đã thu thập xong, nương nương chỉ cần qua đó là có thể ở rồi.” Trong cung có nhiều nô tài, cho nên tốc độ quét dọn cũng vô cùng nhanh, huống chi vị phi tử mới được tấn phong này chính là tân sủng của Hoàng thượng, những người đó càng thêm ra sức.

”Mau rửa mặt rồi đi thôi, mang những thứ Hoàng thượng ban qua đó trước đi.” Chung Linh gật đầu.

Sau khi rửa mặt súc miệng, ngồi trước gương, Tưởng Nhi lại cảm thấy có chút khó xử.

Tuy Chung Linh đã vào phi vị, nhưng lại không thật sự thị tẩm, tối hôm qua Hoàng thượng cũng không lưu lại, bây giờ búi tóc phải làm sao?

Nếu chải như lúc trước thì mọi người đều biết nương nương chưa thị tẩm, nào có chuyện người vào phi vị mà vẫn còn tấm thân xử nữ. Nhưng nếu chải tóc kiểu phi vị trong hậu cung thì lại không đúng với tình huống hiện tại của nương nương, không hợp lý lắm.

Chung Linh thấy Tưởng Nhi ngẩn người nhìn chiếc lược, tiện miệng hỏi một chút.

”Chải đầu theo kiểu tóc của các phi tử đi, dù sao ta là nữ nhân của Hoàng thượng, cũng là chuyện sớm hay muộn, coi như tập quen dần.” Chung Linh nói, nhất định bây giờ nàng khiến không ít người chú ý, suy cho cùng cũng không thể rêu rao, nói bản thân còn chưa được thị tẩm, cho dù có người biết, nàng cũng không thể làm vậy.

”Vâng.” Tưởng Nhi trả lời, suy nghĩ một lát, quyết định búi kiểu đoàn vân kế, ngụ ý cát tường, vừa đẹp mắt mà lại không có vẻ chững chạc, rất hợp với nương nương.

”Vân Nhi lấy trang sức Hoàng thượng ban cho lại đây.” Lâm di ở bên cạnh bỗng nhiên nói một câu. Lát nữa nương nương phải đến cung điện mới, dọc đường đi không biết có bao nhiêu người nhìn vào, đương nhiên phải trang điểm xinh đẹp một chút.

Dường như Chung Linh cũng ý thức được điểm ấy nên không nói gì thêm, ngoan ngoan để mọi người trang điểm.

”Nương nương thật xinh đẹp.” Sau khi trang điểm cho Chung Linh xong, Vân Nhi không nhịn được tán thưởng.

Ngày thường Chung Linh luôn bỏ qua việc trang điểm, hôm nay lại trang đơn giản, hai gò má phiếm hồng, hơn nữa lại chải kiểu tóc tương đối thành thục, nhìn không còn trẻ con, lại có phần giống cách trang điểm của phi tần trong hậu cung.

Nhìn vào chiếc gương đồng mờ ảo, Chung Linh soi mà cũng cảm thấy có chút khó tin. Tóc dài được búi từng tầng trên đỉnh đầu, lộ tra dây cột tóc màu xanh nhạt làm trang sức. Bên phải thái dương được cài một đồ trang sức tinh xảo màu bạc khảm ngọc, hoa tai thật dài, hơi nghiêng đầu, sau đầu đính một đóa hoa tinh xảo màu hồng phấn.

Mặc dù cách trang điểm này không diễm lệ như Vân Quý phi, nhưng lại vô cùng phù hợp với gương mặt nhỏ nhắn của Chung Linh, nếu trang điểm giống Vân Quý phi lại cảm thấy không ra đâu vào đâu cả, còn dựa vào thân phận của nàng ở đây nữa, suy cho cùng cũng không thể bỏ qua quy củ được.

”Kỹ thuật của Tưởng Nhi rất tốt.” Khó có dịp được Chung Linh mở miệng khen ngợi, cái này cũng là giữ thể diện cho nàng.

”Tạ nương nương khích lệ.” Tưởng Nhi vui vẻ đáp, mặc dù ngày thường có được ban thưởng, nhưng khích lệ như vậy vẫn là lần đầu tiên, hơn nữa điều này cũng có nghĩa là nương nương đã chấp nhận nàng. Cái này còn quan trọng hơn việc được ban thưởng rất nhiều.

Thấy Tưởng Nhi được khích lệ, Vân Nhi chớp chớp mắt, mở miệng nói: “Nương nương, người mau xem chỗ ý phục này đi, đều là đồ Hoàng thượng mới ban thưởng.”

Cấp bậc trong hậu cung có sư khác biệt nhất định, cách trang điểm, y phục không giống nhau, nhóm nô tài trong hậu cung dựa vào phân vị của chủ tử mà nhận y phục.

Chung Linh đứng dậy xem phục sức được hai cung nữ bưng trong tay, không nhịn được thầm cảm thán, trang sức của phi vị quả nhiên là quý giá hơn rất nhiều.

Mỗi bộ phục sức đều phối hợp từ trong ra ngoài, cũng được lựa chọn vô cùng kỹ càng.

”Lấy cái này đi.” Chung Linh nhìn trúng một bộ, gật đầu bảo.

Vân Nhi lập tức tiến lên, hầu hạ Chung Linh thay y phục. Bộ phục sức này vô cùng phức tạp, đương nhiên cần có người hỗ trợ.

Bộ Chung Linh chọn là một bộ cung y, bên trong là áo mỏng làm bằng tơ thêu hoa văn màu đỏ thẫm, áo khoác bên ngoài màu xanh nhạt thêu cánh hoa màu hồng phấn, phía bên ngoài cùng là áo bào màu đỏ nhạt, chất liệu tương đối cứng cáp, viền áo dùng vải dệt màu vàng, bên trên thêu đóa hoa màu đỏ vàng.

Sau khi mặc xong, từ ánh mắt người khác Chung Linh nhận được hiệu quả mình muốn, trang phục hoa lệ nhưng không diễm lệ, vừa đủ để biểu hiện thân phận và phẩm vị của nàng. Cộng thêm chất liệu và cách thiết kế tốt không những không khiến nàng trở nên mập mạp, mà còn khiến thắt lưng cao hơn, khiến thân hình nàng trở nên thành thục hơn rất nhiều. Lại còn cổ áo được thiết kế mở rộng ra cùng với màu mắc tươi đẹp, khiến người ta không còn khinh thường việc nàng không có bộ ngực đầy đặn nữa. Được rồi, chỗ này là do Chung Linh tự tưởng tượng.

Sau đó Tưởng Nhi lại lấy ra mấy hộp trang sức, bên trong là nhẫn, vòng tay, khuyên tai.

Chọn chiếc nhẫn ngọc thạch màu đỏ thẫm, khéo léo đeo vào ngón giữa, chọn thêm vòng cùng màu, Chung Linh vừa lòng vẫy vẫy tay, khiến làn da nàng thêm trắng, chất ngọc và màu sắc này thích hợp làm nổi bật màu da của nàng.

Khuyên tai lại chọn kiểu xâu chuỗi những hạt ngọc thạch nhỏ.

Sau khi chọn xong, Chung Linh quay về phía Lâm di, cười hì hì: “Lâm di, nhìn ta có giống tân nương tử không?”

Lâm di cảm thấy xót xa, ngoại trừ Hoàng hậu, phi tử trong hậu cung không thể thực sự động phòng hoa chúc với Hoàng thượng, điểm ấy đúng là không bằng gả cho dân chúng bình thường. Tiểu thư lại nói như vậy....

Lâm di nhanh chóng giấu suy nghĩ trong lòng, cười khích lệ Chung Linh.

Chung Linh mỉm cười, nàng cũng không có suy nghĩ kia, là do Lâm di suy nghĩ quá nhiều rồi.

”Đi thôi, mau dẫn đường.” Chung Linh ưỡn ngực ngẩng cao đầu, nàng muốn làm mọi thứ cho chọn vẹn.

Vân Nhi Tưởng Nhi mỉm cười chậm rãi đi bên cạnh Chung Linh, coi như là dẫn đường, nha hoàn cũng không thể đi trước chủ tử.

***

”Chủ tử?” Nha hoàn An Tâm Nhi nhỏ giọng nói: “Tại sao còn chưa về ạ?”

”Trở về cái gì?” An Tâm Nhi lạnh lùng ngắt lời, nhìn đám người Chung Linh đi qua hoa viên. “Ta còn muốn học hỏi ở chỗ Nhạc Phi nương nương, người ta chính là Bất Minh Tắc Dĩ, Nhất Minh Kinh Nhân (1).”

(1) không làm thì thôi, làm thì khiến người kinh động

Lúc trước chẳng thèm quan tâm đến ý tốt của mình, thì ra là có thủ đoạn khác, không biết có phương pháp gì, mà có thể leo lên danh hiệu nương nương từ mỹ nhân, còn là danh hiệu ngoài tứ phi, cái này được coi là ngoại lệ sao?

An Tâm Nhi thầm ghen tị, nàng ta nắm chặt chiếc khăn trong tay, nàng ta cũng muốn giống Hoa Y Thần, cao ngạo đối mặt với mọi người trong hậu cung này, nàng ta không muốn gặp ai cũng phải cúi đầu.

Chẳng lẽ nàng ta lại không bằng một thứ nữ sao?

Nàng ta phải nhìn dáng vẻ chói mắt hiện tại của Chung Linh. Một ngày nào đó, nàng ta nhất định sẽ kiêu ngạo hơn nàng.

***

Trong Diên Hỉ cung.

”Xin nương nương bớt giận.” Sau khi Vân Quý Phi gạt hết cốc ở trên bàn xuống, nhóm nha hoàn thân cận đồng loạt quỳ xuống.

”Nương nương, chẳng qua là Hoàng thượng thích đồ tươi mới nên mới sủng hạnh Nhạc Phi, hơn nữa danh hào của Nhạc Phi vẫn dưới nương nương, có thể thấy được Hoàng thượng còn nhớ tới nương nương.” Nha hoàn quỳ trước mặt vội nói, chỉ hy vọng câu nói của bản thân có thể khiến chủ tử bớt giận.

”Nhớ bản cung? Lúc trước bản cung phải leo từng bước từ Quý nhân lên. Tại sao Hoàng thượng lại không nhớ rõ!” Vân Quý Phi không rõ cảm giác hiện tại của mình là gì, giống như có thứ gì đó bị cướp đi.

”Một mỹ nhân nho nhỏ, gia thế như vậy, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà qua một đêm lại có trể trở thành Nhạc Phi!” Nàng ta còn có nỗi khổ khó nói, vì nàng ta biết, vị Nhạc Phi kia không thị tẩm.

Không thị tẩm vẫn có thể được Hoàng thượng sủng ái, đây là cười nhạo nàng ta dựa vào bề ngoài mới được sủng ái nhiều năm như vậy sao? Được, coi như nàng ta dựa vào bề ngoài, vậy vị Nhạc phi kia dựa vào cái gì? Đây mới là điều khiến nàng ta không cam lòng nhất, cũng là nơi khiến nàng ta cảm thấy sợ hãi nhất.

***

Ở bên kia, Uyển Quý nhân cũng đã biết chuyện này.

”Chủ tử, chúng ta có phải gặp Nhạc phi nương nương không?”

”Không cần.” Uyển Quý nhân nhẹ nhàng nói, vẫn yên tĩnh giống như thời điểm mới tiến cung.

Phụ thân nói không sai, miễn là không làm những gì mình muốn, giống như một con thỏ nhỏ vô hại, cuối cùng cũng sẽ nhận được chú ý của Hoàng thượng. Coi như nàng ta không được một bước lên trời như Nhạc Phi, nhưng cứ bước từ từ, kiểu gì nàng ta cũng sẽ có vị trí mình muốn.

Nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, nàng ta yên lặng nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ.

***

Dường như trận sóng to gió lớn này không ảnh hưởng gì đến việc hắn xem tấu chương, nhưng khóe môi hơi cong tiết lộ tâm tình của hắn.

Lâm Anh đứng bên cạnh nghiên cứu mũi của mình, nhìn không chớp mắt. Trách nhiệm của hắn chính là khiến Hoàng thượng vừa lòng, Hoàng thượng vừa lòng là hắn thỏa mãn rồi.