Dáng vẻ của Sầm Mặc lúc này khiến nàng nhớ đến hoàng huynh của nàng, có một lần hoàng huynh cũng nhìn người khác với ánh mắt giống như muốn xuyên thấu qua đối phương để nhìn thấy bóng dáng của một người khác. Sau này nàng mới biết, người hắn muốn nhìn chính là hoàng tẩu của nàng.
Xem ra vinh sủng của Hoàng quý phi cũng không phải nhờ bồi dưỡng Vệ gia mà có như lời đồn đãi, tình cảm Hoàng thượng dành cho nàng ấy quả thật rất sâu sắc.
"Gần đây Trẫm có hơi lạnh nhạt với nàng, nàng cũng không cần để ý." Sầm Mặc nói. "Trẫm và hoàng huynh của nàng đã đạt thành hiệp nghị, sẽ không bạc đãi nàng."
"Thần thiếp hiểu." Huệ phi khẽ cúi đầu. Từ nhỏ nàng đã biết đây chính là vận mệnh của nàng, mặc dù thời điểm thật sự đến cũng có hơi sợ hãi, nhưng cũng không khó chấp nhận.
Sầm Mặc gật đầu, không khí nhất thời có chút ngưng trệ.
"Hoàng thượng có muốn ăn chút gì hay không?" Huệ phi dĩ nhiên sẽ không để không khí trở nên yên tĩnh như vậy.
"Không cần, Trẫm đã dùng qua." Sầm Mặc chỉ là nhân dịp nghỉ ngơi sau giờ ngọ sang đây xem một lúc, đã đến lúc nên rời đi.
Huệ phi khẽ cúi người cung tiễn Sầm Mặc rời khỏi.
"Nương nương, sao không giữ Hoàng thượng ở lại thêm một lát?" Văn Yên nhìn theo bóng lưng Hoàng thượng khó hiểu hỏi.
"Hoàng thượng chỉ muốn tới xem một chút, cũng không định nán lại quá lâu." Điều này nàng có thể nhìn ra, nếu không phải trong lòng Hoàng thượng đã có người, nàng nhất định sẽ vì bản thân hảo hảo tranh một chuyến. Bất luận là diện mạo hay tính khí, hắn đều rất tốt, dễ dàng thân cận hơn vị hoàng huynh hỉ nộ vô thường của nàng.
"Nghe nói sinh thần của Hoàng thượng sắp tới, đến lúc đó nương nương sẽ chuẩn bị gì đưa lên?" Văn Yên hưng phấn hỏi. "Từ lúc Hoàng thượng lên ngôi, đây là năm đầu tiên tổ chức thọ yến lớn như vậy."
"Có thứ nào Hoàng thượng chưa từng thấy qua, đưa cái gì cũng vậy thôi, mấu chốt chính là ai đưa kìa." Huệ phi khẽ mỉm cười không để ý. "Tặng hà bao mấy ngày trước Bổn cung vừa thêu là được."
Mặc dù không quý giá, nhưng đồ tự tay nàng may cũng chứa một phần tâm ý, hơn nữa trên hà bao còn cố ý thêu thêm bảo thạch lớn nhỏ, rất là cao quý đại khí.
--- ------o---- -----o---- -----
Vân Tường cung.
"Nương nương đã nghĩ ra tặng gì cho Hoàng thượng chưa?" Vân Nhi tò mò hỏi, khó có dịp Hoàng thượng muốn làm sinh thần, nhưng chủ tử nhà mình một chút động tĩnh cũng không có.
"Đưa cái gì đây..." Chung Linh khẽ nghiêng đầu, ra vẻ nghiêm túc suy tính. "Bổn cung thật sự không biết nên tặng gì, các ngươi có đề nghị gì không?"
"Theo ý nô tỳ, nương nương nên tặng những món đồ tự tay chế tác là tốt nhất, Hoàng thượng nhất định sẽ rất quý trọng." Vân Nhi nhanh miệng đề nghị.
Trước kia Hoàng thượng không có tổ chức sinh thần, chỉ trải qua ngày này ở đây cùng nương nương, nương nương cũng sẽ tự mình xuống bếp nấu một bát mì trường thọ, nhưng năm nay không giống như quá khứ, muốn cùng mọi người trải qua, lễ vật dâng lên cũng phải đắn đo một phen.
Gọi bà vú ôm Sầm An đến, Chung Linh nghiêm túc tự hỏi, chỉ là kỹ thuật thêu thùa của nàng thật sự rất bình thường, căn bản là không có bản lĩnh. Nữ nhân khác trong hậu cung chắc chắn không ít người tặng cái này, đến lúc đó không phải bỗng nhiên rơi vào thế hạ phong sao? Nàng cũng không muốn.
"Theo ý nô tỳ, cho dù nương nương tặng cái gì, Hoàng thượng khẳng định là thích nhất." Tưởng Nhi nhìn dáng vẻ khổ não của Chung Linh không nhịn được khẽ mỉm cười nói.
"Haizz, Bổn cung thật sự không nghĩ ra." Chung Linh ảo não nói, tốt xấu gì nàng cũng tiên tiến hơn những người này mấy ngàn năm, sao chỉ tặng một món quà mà cũng không nghĩ ra.
"Đúng rồi, nương nương có muốn nhìn qua danh mục lễ vật phía dưới đưa đến không?" Phàm là tần phi muốn tặng quà cho Hoàng thượng ở thọ yến, trước đó cũng phải đăng ký danh sách.
"Mang tới." Chung Linh gật đầu, biết người biết ta mới có thể bách chiến bách thắng.
Danh mục lễ vật phần lớn chính là dụng cụ tinh xảo hoặc những món đồ tần phi tự tay may thêu, chế tác. Những thứ này Chung Linh hoàn toàn không để trong lòng, Sầm Mặc có thu cũng sẽ nén hết xuống đáy rương. Ngược lại, nàng lưu ý một số tần phi muốn hiến nghệ tranh thủ tình cảm.
Nhìn hết danh sách cũng không tìm ra thông tin hữu dụng với nàng. Ánh mắt chuyển sang Sầm An, trong đầu Chung Linh chợt lóe lên một ý tưởng, nhưng lại cảm thấy không thể thực hiện.
"Nương nương?" Tưởng Nhi phát hiện thần sắc Chung Linh biến hóa.
"Nếu An Nhi lớn hơn một chút, sự việc sẽ đơn giản hơn nhiều." Chung Linh lắc đầu, hiện tại Sầm An mới chỉ có mấy tháng, thật sự cũng không làm được chuyện gì.
Tưởng Nhi hiểu rõ gật đầu: "Đại hoàng tử ngược lại rất hiểu chuyện, đáng tiếc......" Đáng tiếc không phải hài tử thân sinh của Chung Linh.
Những lời này trái lại đã thức tỉnh Chung Linh, nàng chỉ cảm thấy nhi tử của mình còn quá nhỏ, sao lại quên mất Sầm Thận cũng đã gần ba tuổi.
"Mang Đại hoàng tử đến đây, lễ vật của Bổn cung có thể dựa vào nó rồi."
Đều là nhi tử của Sầm Mặc, cũng là hài tử của nàng, mặc dù ban đầu Sầm Mặc có hơi lạnh nhạt với nó, nhưng sau khi hắn muốn thân cận, Sầm Thận lại trốn tránh hắn, mặc dù không nói ra, nhưng nàng đều nhìn thấy.
Những phi tần khác đều đang bận rộn chuẩn bị đại triển bản lĩnh trong thọ yến của Sầm Mặc.
Ngày hôm đó, ban ngày Sầm Mặc đón nhận quần thần cung kính chúc mừng, tối đến thì tham gia yến hội cùng phi tần hậu cung. Những phi tần bình thường không có nhiều cơ hội nhìn thấy Sầm Mặc, lúc này cũng có thể danh chánh ngôn thuận xuất hiện trước mặt Hoàng thượng, hơn nữa còn có thể thi triển bản lĩnh.
Bọn họ đều không quên, vị Chu Tần hiện tại đã dựa vào vũ kỹ mà chiếm được ưu ái từ Hoàng thượng, mới có thể leo đến vị trí như bây giờ.
Bởi vì phân vị Chung Linh cao nhất, cho nên lễ vật tặng hắn dĩ nhiên sẽ là tiết mục cuối cùng, người bắt đầu sẽ là người có phân vị trung đẳng.
"Tần thiếp chúc mừng sinh thần Hoàng thượng....." Người đầu tiên dâng tặng lễ vật chính là Chu tần, vị phân vừa phải, năm nay lại sinh ra tiểu công chúa, cho nàng mở đầu dĩ nhiên là thỏa đáng nhất.
Lễ vật của nàng là một cái nghiên mực. Không sai lầm, không khiêu khích, chính là tác phong nhất quán của nàng. Ngoại trừ vũ điệu năm ấy, dường như biểu hiện của nàng lúc nào cũng vô cùng khiêm tốn.
Sau đó những tần phi phân vị thấp cũng rối rít đưa lễ vật của mình lên, đáng tiếc lễ vật đều do cung nữ tiếp nhận, tính toán muốn tiếp cận Sầm Mặc không có cách nào thực hiện được.
Hết một vòng, vẫn còn rất nhiều người không có động tĩnh, Sầm Mặc có vẻ nghi hoặc nhìn Chung Linh.
"Hoàng thượng, lễ vật của những tần phi còn lại không thích hợp cùng nhau trình lên, Hoàng thượng chỉ cần xem là được." Chung Linh khẽ mỉm cười.
Quả nhiên, những người còn lại không phải hiến vũ chính là hiến khúc, thậm chí còn có người cố ý học kiếm vũ để thể hiện, nhưng chỉ nhận được phản ứng không đáng kể, so với Chu Tần năm đó, năng lực của các nàng thật sự kém hơn, không thể bỗng dưng nổi tiếng.
"Theo thần thiếp thấy, vũ nghệ tốt nhất hậu cũng quả nhiên cũng chỉ có Chu Tần." Sau khi xem hết những màn biểu diễn, Chung Linh không nhịn được khẽ lắc đầu, vũ điệu không những phải hữu hình, còn phải hữu thần, đó mới là thượng đẳng.
"Nương nương nói như vậy hình như cũng còn quá sớm." Như Phi nhẹ nhàng đứng lên, nở nụ cười tự mãn. "Thần thiếp trái lại không phục, tình nguyện dâng lên Hoàng thượng một điệu vũ."
"Chỉ là y phục thần thiếp đang mặc không thích hợp khiêu vũ, kính xin Hoàng thượng chờ trong chốc lát." Như Phi khẽ phúc thân, sau đó lui về phía sau.
Sầm Mặc gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Chung Linh.
"Linh Nhi định tặng gì cho Trẫm đây?" Nếu nói Sầm Mặc không mong đợi là không thể nào, mặc dù hắn cũng rất hưởng thụ sự ấm áp khi chỉ có hai người, nhưng năm nay lại khác. Chẳng qua công tác bảo mật của Chung Linh thật sự quá tốt, tuyệt đối không tiết lộ cho hắn biết.
"Hoàng thượng thật quá nóng lòng, lễ vật còn chưa đưa tới đã hỏi là cái gì rồi." Chung Linh buồn cười. "Chờ Như Phi hiến vũ xong, chẳng phải cũng sẽ biết sao."
"Tốt." Sầm Mặc gật đầu, chút thời gian này hắn nguyện ý chờ.
Lúc hai người trò chuyện, Như Phi đã đổi xong y phục, một thân vũ y đỏ tươi đứng giữa đại điện. Phi tần khác nhìn thấy y phục của nàng không khỏi giật mình, khe khẽ bàn luận.
Mặc dù y phục của Tử Thần quốc không tính là bảo thủ, trong hậu cung vì tranh giành ánh mắt của Hoàng thượng, y phục cũng đa dạng kiểu dáng, nhưng y phục của Như Phi chẳng những ngực gần như lộ nhũ, ngay cả phần bụng cũng hở một khoảng lộ ra làn da trắng noãn, nhưng nhờ có những tua màu đỏ che chắn bớt.
Trên đầu Như Phi phủ một chiếc khăn màu đỏ dài chấm đất, gương mặt cũng bị che khuất bởi một lớp màn mỏng, chỉ lộ ra ngoài một đôi mắt đẹp.
Chung Linh vừa nhìn thấy trang phục của nàng ta liền biết đối phương muốn hiến loại vũ nào, chỉ là nàng không ngờ niên đại này lại có vũ điệu tương tự như điệu múa dân tộc nổi tiếng ở Tân Cương.
Quả nhiên, thời điểm âm nhạc vang lên đã làm chúng tần phi kinh ngạc, âm nhạc này hoàn toàn khác với loại âm nhạc các nàng thường nghe, khúc điệu cổ quái nhưng lại vô cùng dễ nghe.
Âm nhạc không biên giới, huống chi nó lại hoàn toàn mang âm hưởng cổ xưa.
"Hoàng thượng thấy thế nào?" Chung Linh khẽ nghiêng đầu hỏi.
"Là vũ điệu Chu Tước quốc." Điểm này Sầm Mặc nhìn ra được. "Rất khác với vũ điệu của Tử Thần và Huyền Vũ, Linh Nhi cũng có thể hảo hảo thưởng thức một phen."
"Thần thiếp thưởng thức thì có ích gì, Như Phi cũng không phải múa cho thần thiếp xem." Chung Linh dùng tay áo che môi, nhẹ nhàng cười một tiếng.
Như Phi vốn có diện mạo diễm lệ, lại thêm một thân hồng y thu hút, kết hợp với âm nhạc chậm rãi lắc lư, đôi cánh tay như ngọc không ngừng uốn cong vũ động, khiến mọi người không thể dời mắt.
Vũ điệu của Như Phi mang ý quyến rũ hết sức rõ ràng, ánh mắt nhìn chằm chằm Sầm Mặc, thỉnh thoảng ném cho hắn mị nhãn, động tác cũng hào phóng lưu loát, không một chút xấu hổ. Nhưng lại khiến chúng tần phi cảm thấy vừa xấu hổ vừa hận.
Xấu hổ vì Như Phi không để ý thân phận, ở trước mặt mọi người công khai quyến rũ Hoàng thượng. Hận là nàng ta dám làm như vậy trước mặt các nàng.
Sau khi múa xong, mồ hôi lấm tấm, Như Phi nhẹ nhàng đi đến trước mặt Sầm Mặc, khóe mắt khẽ cong, nở nụ cười quyến rũ.
"Vũ nghệ của ái phi quả thật rất xuất sắc, không thể phân cao thấp với Chu Tần." Sầm Mặc chậm rãi nói, lại khiến cho Như Phi có chút thất vọng.
Nàng vốn định khiến cho Hoàng thượng kinh ngạc, nhưng phản ứng của Hoàng thượng lại quá mức bình thản, mặc dù trong mắt có chút thưởng thức, nhưng cái nàng muốn không phải là những thứ này.
Nhìn thấy dáng vẻ mỉm cười nhẹ nhàng của Chung Linh, trong lòng Như Phi không khỏi tức giận, nhưng lại không thể hiện ra mặt, chỉ tiếp tục mỉm cười một cách duyên dáng: "Thần thiếp bêu xấu, nhưng thần thiếp cũng thật sự rất hiếu kỳ lễ vật của Hoàng quý phi là gì."
Nhìn Như Phi ngồi vào vị trí của mình, Chung Linh mới bắt đầu nói: "Lễ vật của Thần thiếp thật ra có chút đặc biệt, kính xin Hoàng thượng tuyên người mang tới."
Lễ vật của những phi tần khác đều phải tự tay đưa tới, nhưng Chung Linh lại cho người dâng lên. Việc tặng lễ vật cho Hoàng thượng, Hoàng Quý phi tuyệt đối không phải là người không biết lễ độ như vậy. Chính vì thế mọi người càng tò mò muốn biết lễ vật của Chung Linh.
Sầm Mặc gật đầu đồng ý, Vân Nhi liền phúc thân cáo lui, không lâu sau, cửa vào đại điện bỗng xuất hiện một bóng dáng nhỏ xíu.