Sau khi dùng xong ngọ thiện, nghĩ đến thời điểm này hẳn là Sầm Mặc đang nghỉ ngơi, Chung Linh liền mang theo hai người Vân Nhi và Tưởng Nhi cùng đến Dưỡng Tâm điện.
"Lâm công công?" Bình thường Lâm Anh đều ở bên trong điện hầu hạ Hoàng thượng, sao bây giờ lại đứng bên ngoài. Chung Linh cảm thấy hơi kỳ quái.
"Nô tài tham kiến Nhạc Phu nhân." Lâm Anh cung kính cúi người hành lễ.
"Lâm công công không cần đa lễ, Hoàng thượng đang nghỉ ngơi sao?" Nhìn cửa cung đóng chặt, ngoại trừ nghĩ Sầm Mực đang nghỉ ngơi, nàng cũng không nghĩ ra điều gì khác.
"Hồi Nhạc Phu nhân, gần đây Hoàng thượng có chút mệt mỏi, dùng xong ngọ thiện cũng đã nghỉ ngơi." Lâm Anh vẫn cúi đầu nói, cảm thấy tình huống này thật sự quá gay go.
"Đúng rồi, Bổn cung hỏi ngươi, gần đây có phải Hoàng thượng có gì đó bất thường phải không? Cư nhiên thường xuyên đến chỗ Huyên Tiểu Viện?"
"Hồi nương nương, tâm tư của Hoàng thượng nô tài không dám tìm hiểu, Hoàng thượng muốn đi đâu bọn nô tài liền đi theo đến đó." Lâm Anh không thể làm gì khác hơn là cười giả lả với nàng.
"Cũng biết ngươi sẽ không nói." Chung Linh không để ý mỉm cười. "Đã vậy Bổn cung sẽ tự mình tìm hiểu."
"Nương nương!" Lâm Anh khó xử tiến lên một bước. Nhạc Phu nhân đang mang thai, nếu nhìn thấy tình cảnh đang diễn ra bên trong, chỉ sợ hắn có mười cái đầu cũng không đủ chém.
"Thế nào? Bổn cung không thể vào sao?" Chung Linh cũng nhận ra có cái gì đó không đúng, nên thu lại nụ cười trên mặt.
Khóe mắt đảo qua, liền nhìn thấy một cung nữ mang canh bổ đi đến.
"Mang canh cho Hoàng thượng? Đúng lúc, Bổn cung cũng muốn vào." Chung Linh cười lạnh, gọi tiểu cung nữ đi qua.
Tiểu cung nữ nơm nớp lo sợ đi đến trước mặt nàng, liên tục cúi đầu, hai tay run rẩy.
Nhìn thấy tình huống như vậy, Chung Linh còn chưa hiểu rõ bên trong đang xảy ra chuyện gì đã trực tiếp ra lệnh cho tiểu thái giám đẩy cửa, mang theo tiểu cung nữ đi vào.
Lâm Anh yên lặng nhíu mày, sau đó cũng theo vào bên trong. Hắn không thể ngăn cản Nhạc Phu nhân, chỉ hy vọng tình huống bên trong không quá tệ như những gì hắn đang nghĩ.
Trong Dưỡng Tâm điện, sau chiếc bàn đọc sách bình thường Sầm Mặc vẫn hay ngồi xử lý chính vụ, hiện tại trống không, cũng không có người ở đây. Chung Linh điều chỉnh hô hấp của mình, sau đó từ từ tiến vào nội thất.
Thế nhưng vừa bước qua khỏi cửa. Thân thể Chung Linh đột nhiên khựng lại, bước chân cũng dừng hẳn. Lâm Anh lặng lẽ đưa mắt nhìn, thầm kêu không tốt.
Sau bức mành màu vàng sáng chói kia, ngay lúc này thân thể của Sầm Mặc đang phủ lên một người khác, đầu hắn đang đặt ở hõm vai của nàng ta, không nhúc nhích.
Chung Linh cố gắng kềm chế cảm xúc, nhìn về phía cung nữ đang đứng sau lưng.
Cung nữ tiếp nhận ánh mắt của nàng, nuốt nước miếng một cái, nhọc nhằn mở miệng: "Hoàng thượng, canh đã được mang tới......"
Hoàng thượng thuận tay tóm lấy một vật rồi ném tới, trực tiếp rơi xuống chân Chung Linh, khiến nàng giật mình lui về sau một bước. Vân Nhi liếc mắt nhìn, rồi bước tới nhặt món đồ lên.
"Linh Nhi?!" Sau khi ném đồ xong Sầm Mặc nâng người lên, lúc này mới nhìn thấy một gương mặt nằm ngoài dự đoán, không khỏi trực tiếp vọt tới trước mặt nàng.
"Linh Nhi, ta...." Sầm Mặc đang định giải thích.
"Hoàng thượng?" Chung Linh kinh ngạc nhìn nam nhân đang đứng trước mặt, hai mắt thâm quầng, đầy tia máu, nhìn vô cùng tiều tụy. Nếu nói bộ dáng này của hắn có hứng thú với nữ nhân, đánh chết nàng cũng không tin, trong chớp mắt những hoài nghi lúc trước đều hóa thành đau lòng, lo lắng.
"Hoàng thượng, người làm sao vậy?" Cũng chỉ có hai ngày nàng không gặp hắn thôi, sao lại biến thành bộ dáng này. "Lâm Anh, ngươi chăm sóc Hoàng thượng như thế nào vậy hả?"
Cho dù Hoàng thượng cố ý tránh không gặp nàng, nhưng Lâm Anh luôn ở bên cạnh hầu hạ, cũng một mực không nói gì, để cho Hoàng thượng trở nên như thế này đây.
"Nô tài đáng chết." Lâm Anh cũng không giải thích, chỉ cúi đầu nhận sai.
Lúc này Sầm Mặc mới nhớ đến bộ dạng của mình, nhưng nhìn lo lắng hiện lên trong mắt Chung Linh, hắn cảm thấy vô cùng an ủi.
"Trẫm không sao, Linh Nhi đừng lo lắng, mấy ngày nữa Trẫm sẽ đến gặp Linh Nhi, nàng về trước đi." Mặc dù Sầm Mặc dùng lời lẽ dịu dàng để an ủi nàng, nhưng hơi thở nóng nảy xung quanh hắn vẫn không hề thuyên giảm.
Nhớ tới dáng dấp lúc mới vào cửa nàng nhìn thấy, Chung Linh không nhịn được nhìn về phía giường. Một người vốn đang nằm ở mép giường hiện tại đã ngồi liệt trên mặt đất, hai mắt đăm đăm, chính là Huyên Tiểu Viện trong dự đoán.
Chung Linh nhạy bén phát hiện trạng thái của nàng ta không được tốt, liền đi về phía nàng ta.
"Linh Nhi......" Sầm Mặc muốn ngăn cản nàng.
Huyên Tiểu Viện hoàn toàn không phát hiện có người đứng trước mặt, không hề nhúc nhích, vẫn như cũ ngồi trên mặt đất. Chỉ là khi đến gần nàng mới phát hiện nàng ta đang run rẩy ôm cánh tay của mình.
"Đỡ Huyên Tiểu Viện đứng lên." Chung Linh vì đứa bé trong bụng nên không thể ngồi xuống tra xét, chỉ có thể cho người nâng nàng ta dậy.
Khi Vân Nhi và Tưởng Nhi nâng nàng dậy, Chung Linh không thể nhịn được lui về sau một bước.
Y phục Huyên Tiểu Viện xốc xếch, những chỗ lộ ra bên ngoài đều xuất hiện nhiều vết tím bầm, thậm chí trên cổ còn có một vết đỏ rõ rệt, những dấu vết này dường như vừa mới được tạo ra.
Liên tưởng tới bộ dáng vừa rồi của Sầm Mặc, nhìn như thế nào cũng không giống vừa trải qua quan hệ kịch liệt, ngược lại giống như Sầm Mặc định giết đối phương.
Nàng nhìn Sầm Mặc với ánh mắt ngạc nhiên, nếu không thích Huyên Tiểu Viện, muốn diệt trừ nàng, cần gì phải chính tay động thủ. Sầm Mặc cũng là nghiêm mặt không nói một lời.
"Nương nương, đây là vật vừa rồi bị Hoàng thượng ném qua." Vân Nhi cầm vật đó đưa tới trước mặt Chung Linh.
Chung Linh đang muốn mở hộp ra xem bên trong là cái gì, đã bị Sầm Mặc cầm đi, sau đó vứt sang một bên.
Vẫn duy trì tình trạng hai tay trống không, Chung Linh hoàn toàn không có cách nào hiểu được hết thảy những gì nàng nhìn thấy hôm nay.
"Hoàng thượng, cho nương nương biết đi." Lâm Anh bước đến nhặt cái hộp lên, cầm trong tay. "Nếu không nương nương cũng sẽ không thể an tâm trở về."
"Đó là Ngọc Hương cao." Sầm Mặc còn chưa mở miệng, thì một âm thanh yếu đuối đã vang lên bên tai nàng.
"Ngọc Hương cao?" Chung Linh cau mày, đó là cái gì?
Vân Nhi nghe được cũng biến sắc, nhưng lại nhịn xuống.
"Nói." Biến hóa của nàng sao có thể qua mắt được Chung Linh.
"Hồi nương nương, Ngọc Hương cao là đồ vật đã bị triều đình hạ lệnh cấm sử dụng, nó có thể gây nghiện, sau đó từng bước làm thân thể người ta suy kiệt, dẫn đến, dẫn đến....." Vân nhi cúi đầu nói ra những gì mình biết được.
Cả người Chung Linh lạnh lẽo, thuốc phiện? Nàng không nghĩ đến ở niên đại này lại có thể xuất hiện một loại ma túy như vậy, hơn nữa lại bị nữ nhân đáng chết này dùng ở trên người Sầm Mặc.
Cơ hồ lập tức nóng giận, đúng lúc khóe mắt Chung Linh nhìn thấy một thanh bảo kiếm đang giắt trên giường, liền rút ra, gác lên cổ của Huyên Tiểu Viện.
"Tiện nhân!" Chung Linh nghiến răng nghiến lợi. "Ngươi có biết ngươi đã làm cái gì hay không? Ngươi dám mưu hại Hoàng thượng!"
Hại Hoàng thượng rốt cuộc có lợi gì cho nàng ta?
Dường như hành động muốn giết nàng ta vừa rồi của Sầm Mặc đã làm cho tinh thần của nàng ta kiệt quệ, lúc này mới bình tĩnh trở lại: "Tần thiếp không biết, tần thiếp chỉ biết vật này có thể làm cho người ta nghiện, làm cho người ta không thể từ bỏ nó. Tần thiếp chỉ muốn Hoàng thượng nhìn tần thiếp nhiều hơn...."
Thay vì nói nàng ta đang trả lời Chung Linh, chi bằng nói nàng ta đang lẩm bẩm thì đúng hơn.
Nàng ta vừa dứt lời, sắc mặt Sầm Mặc càng thêm khó coi, hiển nhiên đối với loại hành động này tức giận đến cực điểm.
Dùng đến thủ đoạn này chỉ để Hoàng thượng lưu lại? Ngươi thật sự nghĩ sẽ không có người nào phát hiện? Chung Linh đã tức giận đến nói không ra lời, dứt khoát giơ kiếm đâm về phía đối phương. Dù sao nàng cũng đã giết một người, giết thêm một người nữa cũng chẳng sao.
Chung Linh lửa giận ngập trời chỉ muốn tìm một nơi phát tát.
"Nương nương, không được!" Vân Nhi và Tưởng Nhi liều chết giữ nàng lại, thân là Phu Nhân phân vị tôn quý hậu cung, xử trí một Tiểu Viện là một chuyện tương đối dễ dàng, nhưng không thể do nàng tự ra tay, bằng không lời đồn trong hậu cung chỉ sợ cũng sẽ như dao nhọn đâm tới.
"Linh Nhi, không được." Sầm Mặc cũng bước tới, sắc mặt tái nhợt "Giữ lại nàng, Trẫm còn có chỗ sử dụng."
Nhìn thấy gương mặt của hắn, Chung Linh khẽ buông tay, kiếm liền rơi xuống đất.
"Hoàng thượng, có phải người đã nghiện cái đó rồi phải không?" Đối với thuốc phiện Chung Linh không biết nhiều lắm, nhưng lại biết muốn từ bỏ cái này, thật là muôn vàn khó khăn.
"Không có chuyện gì." Sầm Mặc an ủi nàng, "Trẫm dùng không nhiều lắm, đã bắt đầu cai rồi."
Nghe hắn nói như vậy, Chung Linh thở phào nhẹ nhõm, xem ra Sầm Mặc đã phát hiện, cũng khó trách hắn muốn giết chết Huyên Tiểu Viện. Nghĩ tới đây, nàng không nhịn được hung hăng nhìn đối phương một cái.
"Linh Nhi, nàng mau trở về đi, hửm?" Thoạt nhìn vẻ mặt Sầm Mặc dường như có chút gấp gấp.
Nhìn đôi tay hắn run run, trên trán đã bắt đầu toát mồ hôi hột, Chung Linh tựa hồ phát hiện ra chuyện gì. Khẽ mỉm cười, Chung Linh cầm tay hắn để trên vùng bụng khẽ nhô lên của nàng.
"Hoàng thượng phải nhanh lên một chút, thần thiếp và hài tử đều sẽ chờ người." Nếu như nàng đoán không sai, hiện tại Hoàng thượng hẳn là đang lên cơn nghiện.
Những lời này khiến cho đôi mắt Sầm Mặc trở nên ấm áp, nhưng chưa kịp đợi Chung Linh ra khỏi phòng, Sầm Mặc đã phát tác. Hiển nhiên nhẫn nại lâu như vậy, cuối cùng cũng không thể chịu đựng thêm được nữa.
Bụm chặt miệng lui về phía sau mấy bước, nàng đau đớn nhìn Sầm Mặc đang ôm đầu cuộn mình trên mặt đất phát ra những tiếng gầm cố nén, nước mắt cứ như vậy rơi đầy trên mặt, không ngừng tuôn chảy.
"Nương nương, không được. Hiện tại ý thức của Hoàng thượng không rõ ràng, chỉ sợ sẽ làm tổn thương nương nương!" Lâm Anh nhìn Chung Linh không nhịn được muốn đến gần Sầm Mặc, liền ra hiệu bảo Vân Nhi Tưởng Nhi kéo Chung Linh lại.
"Hoàng thượng!" Chung Linh muốn thoát khỏi hai người, lại cố kỵ đến thai nhi trong bụng, không dám dùng quá sức, chỉ đau lòng đứng đó khóc không chịu rời đi.
Bây giờ Sầm Mặc đã không còn nghe thấy gì nữa, trong lòng chỉ có một cổ suy nghĩ muốn đập phá. Đúng lúc này, đột nhiên xuất hiện mấy thị vệ thuần thục dùng chăn bao lấy Hoàng thượng, sau đó cố định ở trên giường. Sau khi hành lễ liền nhanh chóng rời đi.
Nhìn một loạt những hành động đó, Chung Linh ngẩn người tại chỗ, gần như muốn quỵ xuống đất. Hoàn hảo Vân Nhi và Tưởng Nhi bên cạnh đỡ được nàng, đưa ra ngoài nội thất.
"Mang con tiện nhân kia tới đây." Nước mắt Chung Linh giờ phút này đã ngừng lại.
Nhìn Huyên Tiểu Viện đang thất hồn lạc phách ngồi dưới đất, lửa giận của Chung Linh làm thế nào cũng không nâng lên nổi, nhìn nàng ta tựa như một người đã chết.
Sầm Mặc trong mắt nàng cho đến bây giờ, là một người kiêu ngạo, tự tin, có đôi chút yếu đuối, mẫn cảm, nhưng rất kiên cường. Không giống như ngày hôm nay, bị trói ở trên giường mất đi tự tôn, thống khổ, giãy giụa. Mà nàng lại không có cách nào giúp đỡ.
Bởi vì mới vừa vùng vẫy và khóc lóc nên âm thanh Chung Linh có phần hữu khí vô lực.
"Hoàng thượng nói Bổn cung không thể giết ngươi." Chung Linh nghiêng đầu nhìn Huyên Tiểu Viện đang sững sờ ngồi trên mặt đất. "Bổn cung cũng sẽ không giết ngươi, thậm chí còn đối xử với ngươi tốt hơn, mỗi ngày sẽ tạo điều kiện cho người ăn uống thật thoải mái."
"Vân nhi, phân phó với Ngự Thiện Phòng, thức ăn mỗi ngày đưa đến Kim Hi các phải thật hoàn hảo." Chung Linh lộ ra một nụ cười nguy hiểm, nhìn về vật đang ở trên tay Lâm Anh. "Chỉ là hết thảy những món ăn đó, đều phải bỏ thêm.....nó."
Lúc này Huyên Tiểu Viện mới sợ hãi ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy van xin.
Nàng ta đã tận mắt nhìn thấy bộ dáng Sầm Mặc lúc cơn nghiện phát tác, chết đi thì không nói, nhưng nếu đã dính vào cơn nghiện, thì sống không bằng chết.
"Sợ?" Chung Linh lộ ra ý cười tàn nhẫn, nhìn nàng ta. "Ngươi sợ thì không cần phải ăn. Nhưng nếu ngươi không ăn, tuyệt thực mà chết, cũng đừng trách Bổn cung."
Dứt lời, Chung Linh cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là sắc mặt lo lắng nhìn về phía nội thất, bên trong mơ hồ truyền đến tiếng gầm gừ khổ sở của Sầm Mặc. Vì đề phòng hắn cắn trúng lưỡi bị thương, nên đã để hắn ngậm một miếng vải, vì vậy những âm thanh thống khổ của hắn đều không phát ra được.
Mặc kệ Huyên Tiểu Viện phản ứng như thế nào, Chung Linh cho người trực tiếp kéo nàng ta ra ngoài.
"Nương nương?" Tưởng Nhi cẩn thận phát hiện sắc mặt của Chung Linh tái nhợt khác thường, tay trái vô thức ôm kín bụng.
"Gọi Triệu Đĩnh tới ngay." Chung Linh chịu đựng đau đớn nói. Bụng của nàng ban đầu chỉ có cảm giác ẩn ẩn đau, nguyên bản chính là đau đớn nhỏ thôi, nhưng bây giờ so với khi nãy đã lợi hại hơn nhiều rồi.