Sủng Phi

Chương 4




Editor: Búnn.

”Là ai cầm bài tử của ta?” Chung Linh thưởng thức ngọc như ý trong tay.

”Hồi chủ tử, là Vân Quý phi nương nương.” Vân Nhi chậm chạp trả lời.

”Cầm hộ thôi, ta vốn bị thương, việc này cũng không sai.” Chung Linh phất phất tay, bây giờ đến đường cũng không đi thẳng được, coi như Hoàng thượng thật sự tới đây cũng không làm gì được.

Có điều, việc kia truyền đi cũng nhanh thật. Qua một bữa cơm mà Vân Quý phi đã biết rồi.

”Chủ tử chớ lo lắng, nhất định Hoàng thượng sẽ không quên chủ tử.” Tưởng Nhi đứng bên cạnh an ủi.

”Ừ.” Ngọc như ý trong tay đỏ như máu, chất ngọc ấm, nhẵn nhụi, không có một chút tạp chất. “Cái này thật đẹp, đúng không?”

”Đồ của Hoàng thượng, làm sao có chuyện không tốt được.” Không biết Lâm di về phòng từ lúc nào: “Tiểu thư đó, không phải gây ra họa gì rồi chứ?”

Buổi chiều nàng chỉ đi tìm lão ma ma trong cung hỏi chút kinh nghiệm, ai ngờ vừa rời khỏi thì xảy ra chuyện.

***

”Hoàng thượng, nên dùng bữa rồi.” Lâm Anh nhắc nhở Hoàng thượng đến giờ ăn cơm.

”Một lát nữa.” Sầm Mặc không thèm để ý vẫy vẫy tay, đang muốn nói tiếp cái gì đó.

”Hoàng thượng đã nói 'một lát nữa' hai lần rồi, Hoàng thượng không đói bụng, nhưng có lẽ Trác đại nhân đã đói rồi.” Lâm Anh dè dặt nói.

Lúc này Sầm Mặc mới nhớ tới Trác Ngôn Nghi, người đang thảo luận quốc sự với mình từ nãy đến giờ, cũng chưa ăn gì.

”Ngôn Nghi cùng dùng bữa đi.”

”Vâng.” Trác Ngôn Nghi ở bên cạnh cũng không từ chối, hiển nhiên không phải là lần đầu tiên bồi Hoàng thượng dùng bữa. “Có điều Hoàng thượng, càng ngày Lâm công công càng biết nói chuyện, mang cả thần vào khuyên Hoàng thượng.”

”Mồm mép lanh lợi.” Sầm Mặc không để bụng, có thể nhìn ra được tâm trạng hiện tại của hắn rất tốt.

Lâm Anh cười không nói chuyện. Trác Ngôn Nghi từ nhỏ đã bên cạnh Sầm Mặc, cùng lớn lên, cảm tình không phải tốt bình thường, ngay cả việc Hoàng thượng lên đế vị cũng không nói chính xác được hắn ở phía sau sử dụng bao nhiêu tài lực, cho nên đương nhiên một nô tài như hắn chỉ có thể đứng nghe mà thôi.

Sầm Mặc vừa ra cửa, ánh mắt sẽ di chuyển, thấy thái giám kính sự phòng đứng ở bên cạnh chờ. Bởi vì ngày thường sau bữa tối hắn sẽ đợi ở ngoài cửa, để bất cứ khi nào Hoàng thượng muốn nghỉ ngơi, hắn đều có thể xuất hiện kịp thời. Do thời gian ăn cơm bị lùi lại mấy lần, nên hắn cũng không dám rời đi, chỉ có thể đứng đợi.

”Cầm qua đây.” Sầm Mặc giơ tay lên rồi lại hạ xuống.

”Hồi Hoàng thượng, bài tử của Chung mỹ nhân được Vân Quý phi cầm đi, nói là trên người có thương tích, không tiện hầu hạ Hoàng thượng.” Lâm Anh nhỏ giọng nói.

”Nàng ấy nói cũng không sai.” Chỉ là tâm trạng đang tốt của Sầm Mặc bỗng chững lại một chút, tùy tiện nhặt một tấm bài tử ném tới.

Sau đó xoay người mang theo Trác Ngôn Nghi rời đi.

”Hoàng thượng, sau khi Ngũ tướng không được việc gì, Hoàng thượng không cần nhường Vân Quý Phi nữa sao?” Bỗng nhiên Trác Ngôn Nghi có chút kích động nói.

Sầm Mặc mỉm cười nhìn đối phương, khiến hắn nuốt câu nói tiếp theo vào trong bụng: “Trẫm không nhường ai, Vân Nhi là Quý phi của trẫm, không có quan hệ gì với Ngũ tướng, trẫm cũng không nghĩ đến chuyện tùy tiện liên lụy với người khác.”

”Hoàng thượng thay đổi rồi.” Trác Ngôn Nghi cũng hồi phục tâm trạng.

Nhìn hắn một lúc, Sầm Mặc lắc đầu: “Trẫm không thay đổi.”

Lâm Anh ở bên cạnh cúi đầu cẩn thận nghiên cứu giày của mình, nhìn không chớp mắt. Sau khi thấy hai người tiếp tục đi về phía trước thì mới vội vàng đi theo.

”Mang chút thức ăn qua cho Chung mỹ nhân đi.” Nhìn cả một bàn thức ăn, Sầm Mặc bỗng nhiên nói.

”Vâng.” Lâm Anh bình tĩnh trả lời, xoay người lui xuống phân phó.

Trác Ngôn Nghi mỉm cười, hơi tò mò nhìn về phía Sầm Mặc: “Đây là lần thứ hai Hoàng thượng nhắc tới Chung mỹ nhân trong tối nay rồi, chẳng lẽ đây là người Hoàng thượng mới coi trọng sao?”

Sầm Mặc luôn quản lý hậu cung rất nghiêm, nếu không sẽ không mang hung danh hiển hách trong miệng cung nữ, chỉ là gần đây, có vẻ đã buông thả nhiều hơn rồi. Nếu không hắn sẽ không bỏ qua chuyện Vân Quý phi nhúng tay vào hậu cung mà đã lôi ra rồi.

Nhắc tới Chung Mỹ nhân, Sầm Mặc lại nghĩ tới biểu hiện buổi chiều của nàng, vẻ mặt mới dễ nhìn hơn một chút, lắc đầu nói: “Chỉ là một đứa trẻ thôi.”

Trác Ngôn Nghi lập tức sáng tỏ, coi như là một đứa trẻ, không phải ngài đang tính toán muốn đặt nàng ở cạnh mình sao. Nghĩ đến đây lại cười nói. “Thần thấy phong cảnh trong cung không tệ, không biết có thể đi xung quanh một chút hay không?”

Sầm Mặc không thèm nhìn hắn. “Cảnh đẹp ngươi từng nhìn còn ít sao, một vài nơi trong hoàng cung này làm sao có thể vào mắt của ngươi được, muốn làm gì thì làm đi.”

”Tạ Hoàng thượng.” Trác Ngôn Nghi sẽ cau mày, cái hắn thật sự muốn nhìn trong cung này chính là 'Cảnh đẹp' kia mà thôi.

Sau bữa tối Trác Ngôn Nghi cáo từ, bắt lấy Lâm Anh hỏi vài câu, rồi từ từ rời đi.

Đến nơi đó, cẩn thận ẩn nấp, nhìn về phía viện.

”Rất ngọt.” Một giọng nói trong trẻo truyền vào tai, một nữ hài tử có thân hình nhỏ bé ngồi trên chiếc ghế đá duy nhất trong viện, xem ra nàng chính là Chung mỹ nhân rồi.

”Quả nhiên Hoàng thượng đặt chủ tử ở trong lòng rồi.” Người mặc y phục nha hoàn ở bên cạnh nói.

”Chắc là bồi thường thôi.” Chung Linh chậm rãi nói. “Vân Quý phi cho một bạt tai, Hoàng thượng lập tức cho một quả táo. Có điều, có phải ta so sánh không được hợp lý lắm đúng không?”

Trác Ngôn Nghi im lặng quan sát, đồng thời cũng thầm oán, bồi thường là đúng, có điều quả thật câu so sánh kia có chỗ không hợp lý.

”Tiểu thư, về sau ngàn vạn lần đừng nói những câu như vậy nữa, để người khác nghe được sẽ gặp phiền toái đó.” Lâm di lại phải khuyên nhủ.

”Rõ rồi Lâm di, có lẽ do đầu gối đau quá, cho nên không biết cái gì nên nói cái gì không nên.” Chung Linh cười hì hì cho có lệ.

”Ai, tiểu thư, người còn nói, đã lớn như vậy rồi tại sao lại không cẩn thận như vậy.” Lâm di thấy mà đau lòng.

”Việc này cũng không nên trách ta, ai biết Hoàng thượng xuất hiện, còn không phát ra tiếng động nào. Không phải đều nói Hoàng thượng đến đâu cũng có người thông báo sao. Hai nha đầu kia cũng không nói, ngay cả thái giám của Hoàng thượng cũng không hé răng. Làm hại ta phát hoảng, quay hết quy củ đi, chỉ nhớ là phải quỳ lạy.” Chung Linh có chút uất ức nói. “Cũng may đường đó không hoàn toàn là đá, nếu không ta quỳ mạnh xuống một cái, đầu gối này cũng đừng nghĩ dùng được nữa.”

Nói tới đây, nha hoàn và người tên Lâm di kia cũng không nhịn được cười rộ lên. Trác Ngôn Nghi ngẩn người, sau khi bắt kịp phản ứng thì cũng thầm cười.

Thảo nào Hoàng thượng vừa nhắc tới nàng đã cười.

”Nói tới cũng thấy lạ, lá gan của ta cũng không nhỏ, vậy mà mỗi lần gặp Hoàng thượng đều phát hoảng, là do ta quá nhỏ, chưa từng trải việc đời sao?” Chung Linh có chút không phục, tốt xấu gì ở kiếp trước nàng cũng đã đi làm rồi, lúc làm việc cũng là người can đảm cẩn thận, nhưng đến nơi này, lúc này nhìn Hoàng thượng thì lập tức không làm được gì ra hồn.

”Ta nói với tiểu thư nhé, người sợ hãi Hoàng thượng cũng đúng thôi, mặc dù sợ hãi, nhưng không được biểu hiện ra ngoài, làm gì có nam nhân nào thích một nữ nhân luôn sợ mình chứ.” Lâm di sâu xa nói. “Những lời đồn đại kia, người coi như chưa từng nghe qua là được rồi.”

”Lời đồn đại kia?” Chung Linh kéo dài âm điệu. “Thật ra ta hoàn toàn không để trong lòng, cái gì mà vừa nhắc tới đã cảm thấy vô cùng sợ hãi, có gì mà sợ hãi chứ.”

”Hoàng thượng là chân long thiên tử, có uy của rồng, đương nhiên là nhóm nô tỳ phải sợ hãi rồi.” Vân Nhi cười hì hì, rồi cũng không muốn nhắc tới những vấn đề này nữa.

Chung Linh cũng không nói nữa, nàng cũng cho là các cung nữ vốn đã như vậy, hoặc là do họ chưa từng trải việc đời.

Giết huynh đệ, còn chưa giết phụ thân đấy, không phải hoàng gia là nơi không có cái gọi là tình huynh đệ sao? Có điều nói đi nói lại, hình như có người đã từng nói, hồi nhỏ Hoàng thượng bị nhốt, thậm chí còn bị hoài nghi không phải là long chủng, vậy thì tại sao ngay sau khi lão Hoàng đế qua đời đã có thể tạo phản ngay lập tức. Còn có thể tự tay giết cả nhà huynh đệ, bao gồm cả chất tử của bản thân.

Có điều lại nói, nếu nàng thực sự không để những lời đồn đại đó ở trong lòng, thì tại sao hai lần gặp lại không thể bình thường được. Nàng còn chưa muốn tha thứ cho bản thân, sao lại làm chuyện mất mặt như thế chứ.

Lúc nghe được các nàng thảo luận đến lời đồn, Trác Ngôn Nghi cảm thấy có chút ảm đạm, nhớ tới ngày trước, hắn không nhịn được tức giận nắm chặt tay lại, hừ, lời đồn đại, những điều các nàng biết đều là chuyện trước kia thôi.

Vào thời điểm bất ổn, có một vài người cố ý bày ra những lời đồn đại bất lợi, bạo quân, hừ, chẳng lẽ họ không nhìn thấy bây giờ Hoàng thượng đang thực hành nền chính trị nhân từ sao. Vì muốn trừ bỏ một người nào đó mà bất chấp thủ đoạn thì ngay cả hắn cũng không nhìn được.

Mải đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không phát hiện bên cạnh mình có người từ lúc nào. Vừa quay đầu đã thấy, khiến tim Trác Ngôn Nghi suýt chút nữa nhảy ra ngoài.

Suy nghĩ có nên giết đối phương hay không chợt lóe lên, lại thấy cung nữ kia vẫn nhìn chằm chằm mình với ánh mắt tò mò, nhưng không hề có ý định hét to gọi người.

Điều chỉnh phản xạ, Trác Ngôn Nghi đưa ngón trỏ lên môi. Cung nữ cười hì hì gật đầu, còn bịt chặt miệng mình.

Đầu Trác Ngôn Nghi đầy vạch đen, đến bên cạnh đối phương, thấp giọng hỏi: “Ngươi là cung nữ của cung nào?”

Cung nữ hưng phấn chỉ sang bên cạnh.

”Là ở đây sao?” Trác Ngôn Nghi cẩn thận quay sát sắc mặt đối phương, hẳn là không giả ngu.

Cung nữ dùng sức gật đầu, dùng đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm đối phương.

Nuốt ngụm nước miệng, Trác Ngôn Nghi ngượng ngùng hỏi: “Ngươi tên gì?”

”Tên ta là Chu Nhi, là tiểu thư đặt cho ta.” Chu Nhi lại cười hì hì, bắt chước Trác Ngôn Nghi nhỏ giọng trả lời.

Do dự một chút, Trác Ngôn lại nhỏ giọng nói: “Không nói cho tiểu thư của ngươi biết ta đã tới đây được không?” Không biết tại sao, hắn lại có cảm giác tội lỗi khi lừa gạt tiểu hài tử. Có điều Chung mỹ nhân cũng thật là, tại sao lại để một người thần trí không rõ ràng ở bên người.

Rõ ràng Chu Nhi do dự một lát, nghi ngờ nhìn về phía đối phương.

”Ta là người trong lòng của tiểu thư nhà ngươi, vụng trộm đến gặp nàng, muốn cho nàng một kinh hỉ.” Được rồi, để cho hắn tiếp tục làm đệ nhất quân sư một cách vô ích đi.

”Tiểu thư thích?” Dường như Chu Nhi cảm thấy khó hiểu, nhưng ngay lập tức lại cười tươi như hoa. “Tiểu thư thích thì ta cũng thích.”

”Nhưng nếu ngươi nói chuyện này cho nàng, thì nàng sẽ không thích nữa. Vậy nên, giữ bí mật được không?” Trác Ngôn Nghi tiếp tục lừa gạt.

Chu Nhi hưng phấn gật đầu: “Ta sẽ không nói cho tiểu thư!”

Suy nghĩ một lát, hắn còn bổ sung một câu: “Sau này không nên tin người không quen, nếu không sẽ hại tiểu thư nhà ngươi.”

Sau khi đối phó nha hoàn này xong, Trác Ngôn Nghi lập tức rời đi, trên đường về cũng phát hiện bản thân vừa làm một việc ngốc nghếch, tại sao lại tốn sức để giữ lại một nhân tố không ổn định như vậy, thật sự hoàn toàn không phù hợp với tác phong của hắn.

Có điều, người có thần trí không tỉnh táo thì sao, nhưng như thế lại là người vô cùng đơn thuần. Trác Ngôn Nghi khẽ lắc đầu, hắn cũng không làm chuyện gì xấu, coi như Chung mỹ nhân biết cũng không sao, chỉ là vạn nhất về sau nha hoàn này bị người khác lợi dụng thì sao?

Kỳ lạ, sao hôm nay hắn lại liên tục suy nghĩ miên man thế nhỉ, dùng quạt gõ nhẹ lên đầu, Trác Ngôn Nghi chậm rãi ra khỏi cung.

***

”Tiểu thư, tiểu thư, vừa rồi ở ngoài của có nam nhân vụng trộm nhìn người, còn bắt Chu Nhi hứa không nói cho tiểu thư biết.” Chu Nhi vừa xoay người lập tức nói cho tiểu thư nhà mình nghe.

”Có nam nhân nhìn lén ta? Là thái giám sao?” Chung Linh cảm thấy kỳ lạ.

”Không phải, không mặc quần áo thái giám, là nam nhân.” Chu Nhi dừng một lại. “Rất đẹp.”

”Ừ, ta biết rồi, Chu Nhi thực ngoan. Đến đây, cầm cái này ăn đi.” Chung Linh cười, đưa một mâm điểm tâm cho nàng.

”Tiểu thư, nam nhân này...”

”Lâm di không cần nghĩ nhiều, nếu là thái giám thì ta còn lo lắng một chút, đã không phải thì không cần nghĩ nhiều. Trong hoàng cung này ngoại trừ hoàng thượng thì những nam nhân khác nhất định cũng là người của Hoàng thượng rồi. Hơn nữa người kia cũng không làm hại Chu Nhi, hẳn là không có ác ý.” Rất nhanh Chung Linh liền thông suốt mọi chuyện, sau đó khoát tay. Đồng thời nàng cũng cảm thấy may mắn vì vừa rồi không nói chuyện gì không nên nói.

Về phần Chu Nhi, vì nha hoàn này cũng không thiếu chủ ý, cho nên mỗi ngày nàng bảo Lâm di nói với Chu Nhi rằng ngoại trừ lời của tiểu thư ra thì không nghe người khác, người khác nói gì thì cứ việc đồng ý, sau đó về nói lại cho tiểu thư. Không ngờ trong một thời gian dài lại thật sự có hiệu quả.

”Có điều nói đi nói lại, Chu Nhi của chúng ta thật sự rất ngoan, haha.” Chung Linh nghĩ đến người bị Chu Nhi lừa gạt, không nhịn được cảm thấy vui vẻ.