Sủng Phi

Chương 39




Editor: Chickenliverpate

Trước năm mới ba ngày, bách quan không cần phải vào triều sớm, cho họ nghỉ ngơi một thời gian đồng thời cũng để Sầm Mặc thoải mái một chút. Trong hậu cung tất cả đều là nữ nhân của hắn, thật không tốt nếu tâm ý của hắn chỉ đặt ở Vân Tường cung. Vì vậy đã cho triệu tập những tần phi chính thất phẩm quý nhân trở lên đến Duyên Hỉ cung cùng nhau trò chuyện.

Bởi vì Duyên Hỉ cung là cung điện của Vân Quý phi cho nên Chung Linh không thể ngồi bên cạnh Sầm Mặc, chỉ có thể ngồi thấp hơn Vân quý phi.

Dĩ nhiên Chung Linh cũng không thèm để ý, chỉ là nhìn đến vị trí Chiêu Nghi bên dưới lại nhớ đến thời điểm mình vừa mới vào cung, cũng là ngồi ở vị trí đó nhìn lên nhóm nương nương trang phục lộng lẫy trên này, nói cười duyên dáng. Nhưng hôm nay, nàng đã ngồi lên vị trí mà những ngày đầu vào cung nàng đã từng ngước nhìn lên.

Nhóm người mới có phân vị tương đối thấp cũng không tệ, chính là đi theo Sầm Mặc từ sớm, nhưng khổ nổi cơ hội gặp mặt cũng không nhiều là nhóm chiêu nghi nương nương và quý tần. Nghĩ đủ biện pháp trang điểm cho bản thân thật lộng lẫy, cố ý dùng lời nói hấp dẫn sự chú ý của Sầm Mặc.

Lại quên rằng ngồi bên cạnh Sầm Mặc là một mỹ nhân mềm mại như nước, trong lòng còn có một nữ nhân khác ngồi cách đó không xa, làm gì có tâm tình quan tâm đến họ chứ. Không phải không nghe ra trong lời nói của bọn họ có ý tranh thủ tình cảm, chỉ là hắn không để ý tới thôi.

"Linh Nhi, Trẫm thấy tinh thần của nàng không được tốt lắm." Sầm mực dĩ nhiên chú ý tới bộ dáng thất thần của Chung Linh.

"Thần thiếp đang suy nghĩ chừng nào Uyển muội muội sẽ sinh thôi." Chung Linh hồi phục tinh thần nói, tìm đại một cái cớ cũng không thể nói nàng đang xem kịch vui được.

Chỉ là nét hài hước trong mắt Sầm Mặc nói cho nàng biết, hắn rõ ràng phát hiện tâm tư của nàng, lại cố ý trêu ghẹo.

Vân Quý phi nghe vậy trong lòng có chút mất hứng, Hoàng thượng vốn rất để ý tiểu hài tử kia, hiện tại thì không dễ dàng đem Uyển Dung Hoa vứt ra sau đầu rồi. Mọi người cùng nhau tụ họp, Nhạc phi ngươi sao phải nhắc tới nàng ta kia chứ, khiến cho Hoàng thượng phân tâm.

"Nếu Uyển tỷ tỷ sinh hoàng tử, đối với Hoàng thượng thật đúng là song hỉ lâm môn rồi." Chu Uyển Nghi dịu dàng nói một câu.

Thật ra dựa vào phân vị tuyệt đối sẽ không tới phiên nàng ta nói chuyện, chẳng qua nàng ta gần đây chính là tân hoan của Hoàng thượng. Hơn nữa nhìn Hoàng thượng bởi vì lời nói của nàng ta mà vui vẻ, những người khác cũng không tiện nói nhiều, bằng không, không phải làm cho Hoàng thượng mất hứng hay sao.

"Xin Hoàng thượng yên tâm, thần thiếp đã lệnh cho Thái Y viện thường xuyên chuẩn bị người, bà mụ vẫn luôn túc trực, nhất định sẽ không để xảy ra sai lầm gì." Nhận thấy không thể coi thường đề tài này, Vân Quý phi không thể làm gì khác hơn là cũng mở miệng, hướng hoàng thượng yêu thương nói.

"Uh, làm tốt lắm." Sầm Mặc cũng không keo kiệt khen ngợi, mặt lộ vẻ vui mừng gật đầu .

Đang muốn nói thêm gì đó thì Lâm Anh từ ngoài cửa đi vào.

"Chúc mừng Hoàng thượng, Uyển Dung Hoa sắp sinh rồi." Lâm Anh trực tiếp quỳ xuống chúc mừng Sầm Mặc, đây là đứa bé đầu tiên của hắn nha.

Sầm Mặc nghe vậy cũng ngẩn ra, không khỏi nhìn về phía Chung Linh, vừa mới nói chuyện của nàng ta, đã có người tới báo tin.

"Miệng của Linh Nhi thật đúng là rất linh nha." Sầm Mặc không nhịn được cười nói.

Nhìn vẻ mặt thật sự vui mừng của Sầm Mặc, trong lòng Chung Linh chẳng biết tại sao lại có chút chua chát, nhưng vẫn cười  đáp lại: "Đây là  phúc khí của Hoàng thượng, thần thiếp cũng chỉ thuận miệng nói mà thôi."

Sầm Mặc gật đầu, cũng không vội vã đi Ỷ Trúc Hiên, dù sao sinh con vẫn là chuyện rất mất thời gian.

Trừ Vân Quý phi, Hiền phi, Thục phi và Chung Linh, những người khác đều không nhịn được ít nhiều lộ ra vẻ mặt khác thường. Mùng một đầu năm sinh hạ hoàng tử, đó cũng là điềm lành hiếm thấy, chỉ sợ Hoàng thượng sẽ càng thêm coi trọng đứa bé kia. Vừa nghĩ tới phân vị bọn họ không cao, dưới gối cũng không có đứa con nào, không khỏi có chút bi thương. Chỉ là đang ở trước mặt Hoàng thượng nên không dám lộ ra bất cứ vẻ mặt không thích nào, nếu không chính là mười phần đại bất kính.

Mà An Tâm Nhi có chút ảo não vuốt ve cái bụng chưa nhìn thấy của nàng ta, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Sầm Mặc cuối cùng cũng chỉ mang theo Vân Quý phi và Chung Linh đi Ỷ Trúc Hiên, những người khác quay về chỗ của mình. Vân Quý phi là chủ sự hiện tại của hậu cung, đương nhiên là phải nhanh chân đến xem, mà Chung Linh luôn có giao hảo tốt với Uyển Dung Hoa nên cũng cùng đi.

Đứng ở phòng ngoài vẫn có thể nghe được tiếng hét thê lương từ nội thất truyền tới, khiến Vân Quý phi tim đập nhanh trong lồng ngực. Ngay cả Chung Linh cũng cảm thấy tiếng kêu quá mức dọa người nên vẻ mặt có chút không đành lòng. Mà sắc mặt Sầm Mặc không thay đổi chút nào.

Loáng thoáng có thể nghe được bên trong bà đỡ đang cùng Uyển Dung Hoa nói chuyện, có lẽ là muốn nàng ta cố giữ khí lực cho đến khi thật sự sinh, Hoàng thượng còn đang chờ nghe bẩm báo ở bên ngoài.

Mãi cho đến thời gian dùng bữa trưa Uyển Dung Hoa vẫn chưa có dấu hiệu muốn sinh.

"Hoàng thượng, đến cung của thần thiếp nghỉ ngơi một lát đi, chờ ở đây trong lòng sẽ càng nôn nóng." Chung Linh nhìn vẻ mặt Sầm Mặc không khác gì so với lúc mới đến đây, dường như không hề bị ảnh hưởng, nhưng nàng vẫn nhịn không được mà lên tiếng.

Sầm Mặc nhìn nàng rồi gật đầu một cái, nhìn về phía Vân Quý phi nói: "Nàng cũng đi cùng Trẫm thôi, nơi này cách Vân Tường cung gần nhất."

Vân Quý phi đang bị tiếng hét dọa sợ có chút chột dạ, trực tiếp gật đầu một cái.

Đến Vân Tường cung, Vân Quý phi vẫn còn có chút mất hồn mất vía, có thể là đang suy nghĩ, sau này mình có phải cũng giống Uyển Dung Hoa như ngày hôm nay hay không.

"Thần thiếp chỉ nghe nói nữ nhân sanh con thật không dễ dàng, nhưng hôm nay là lần đầu tiên ở gần như vậy." Uống một hớp trà nóng Vân nhi vừa đưa lên, Lòng Chung Linh cũng an định một chút.

Không ngờ Sầm Mặc nghe xong cư nhiên lại nghiêm túc gật đầu: "Đợi nàng ấy sinh hạ hài tử, Trẫm nhất định sẽ trọng thưởng."

Chung Linh có chút bất đắc dĩ, nàng cũng không phải vì Uyển Dung Hoa cầu thưởng. Nhưng mà quên đi, nàng ta cũng không cần nhiều hảo tâm.

Có lẽ âm thanh này đối với mọi người ít nhiều đã tạo thành ảnh hưởng. Bữa tiệc này, mọi người đều ăn rất ít so với thường ngày, chỉ là hơi lót dạ.

Không ngừng có cung nữ lui tới giữa Ỷ Trúc Hiên và Vân Tường cung bẩm báo tình hình Uyển Dung Hoa cho Hoàng thượng.

Cuối cùng khi trời vừa chạng vạng, cung nữ đến bẩm báo sản đạo Uyển Dung Hoa đã nở.

"Nếu sản đạo đã mở, có lẽ không bao lâu sẽ sinh thôi, Hoàng thượng nếu muốn sớm nhìn thấy hoàng tử, lúc này nên đi thôi." Vân Quý phi đã sớm khôi phục như cũ, cười cùng Sầm Mặc nói.

Sầm Mặc gật đầu, hắn đương nhiên muốn sớm nhìn thấy đứa bé đầu tiên của hắn.

Vừa đến nơi, còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng thét của Uyển Dung Hoa còn thê thảm hơn trước đó rất nhiều, thậm chí bởi vì gào thét quá lâu nên có chút vô lực.

"Không xong, Uyển Dung Hoa ngất đi rồi!" Bà mụ vừa dứt lời, người trong phòng nhất thời tay chân luống cuống.

"Mau lấy nhân sâm lâu năm của Bổn cung cắt ra cho Uyển Dung Hoa ngậm." Chung Linh cũng có hơi lo lắng, hài tử còn chưa sinh ra sao lại ngất đi, Sầm Mặc đợi cả ngày hôm nay, nếu lúc này Uyển Dung Hoa xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hắn sẽ rất thất vọng.

Thái y cùng các bà mụ lại bận rộn một hồi, âm thanh của Uyển Dung Hoa mới vang lên lần nữa. Vốn là tiếng kêu tra tấn, giờ khắc này cũng dễ nghe rất nhiều, làm cho mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Nếu Uyển Dung Hoa cứ như vậy ra đi, những người này cũng đừng mong hảo hảo sống sót.

Thời gian chờ đợi dường như lúc nào cũng quá dài. Lo lắng một thời gian dài cũng khiến tinh thần Chung Linh có chút uể oải. Ngay lúc đó, phòng trong chợt truyền tới tiếng khóc yếu ớt, mặc dù yếu ớt, nhưng vào tai của những người ở đây không khác gì tiếng chuông vang vọng, không ai dám coi thường âm thanh này.

Uyển Dung Hoa nghe tiếng khóc của hài nhi, tinh thần chống đỡ thật lâu cuối cùng cũng thả lỏng, mệt mỏi ập đến khiến nàng ta lập tức ngủ mê mang.

"Chúc mừng Hoàng thượng, là một hoàng tử!" Bà mụ đại khái nhìn thoáng qua rồi lập tức chúc mừng.

"Chúc mừng hoàng thượng!" Mọi người tại phòng sanh đều quỳ xuống chúc mừng Sầm Mặc.

Khóe miệng Sầm Mặc không che giấu được ý cười, cho mọi người đứng dậy đồng thời ban thưởng, chỉ còn chờ cung nữ lau sạch vết bẩn trên người đứa bé rồi ôm ra cho hắn xem thật kỹ một chút.

Vân Quý phi và Chung Linh cũng hướng Sầm Mặc chúc mừng, mặc dù không nhìn nhau nhưng cả hai đều biết trong mắt đối phương đều có chút cô đơn.

Trẻ con mới sinh thật sự khá là khó coi, nhưng tâm tình Sầm Mặc vẫn hết sức không tệ.

"Đây là cái gì?" Nhìn thấy trên đầu đứa trẻ có một vệt màu đỏ tím, Sầm Mặc nhíu mày hỏi.

"Hồi hoàng thượng, thời điểm hoàng tử ra đời bị đè ép tạo thành dấu vết, qua mấy ngày nữa tự nhiên sẽ biến mất." Bà mụ đã sớm chú ý tới vết đó, không để ý lắm giải thích với Hoàng thượng. Bà đã đỡ đẻ rất nhiều đứa nhỏ, loại vấn đề này cũng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy.

Sầm Mặc nghe vậy gật đầu một cái. Đây là hài tử đầu tiên của hắn, có nhiều điều không biết, cũng là chuyện thường tình.

"Uyển Dung Hoa sinh hạ hoàng trưởng tử, có công với Tử Thần quốc, đặc biệt phong làm Chính Tứ Phẩm Tiệp dư, ban thưởng ở Vân Tường cung Thiên Điện." Giao đứa bé cho cung nữ, Sầm Mặc rất nhanh ban thưởng.

Vân Quý phi kinh ngạc nhìn Chung Linh, lại phát hiện sắc mặt nàng như thường, hiểu rằng nàng đã sớm biết chuyện này, trong lòng không khỏi có chút phẫn hận.

Nàng ta cũng không để ý Hoàng thượng thăng cho Uyển Dung Hoa bao nhiêu cấp, dù sao ở trước mặt Nhạc phi cái gì cũng sẽ không quá dọa người. Nàng bây giờ vẫn chưa phải là hoàng hậu, không thể danh chánh ngôn thuận quản chuyện này, chỉ có thể tùy Hoàng thượng.

Chỉ là Hoàng thượng cũng đã cho Uyển Tiệp ở tại Thiên Điện Vân Tường cung, phân vị Tiệp Dư không thể tự mình nuôi dưỡng hài tử, rõ ràng là muốn đem hài tử nuôi dưới gối Nhạc phi. Hoàng thượng sao lại thiên vị  như thế!

Không biết rằng trong lòng Chung Linh cũng thấp thỏm. Khi nàng nghe được Sầm Mặc ban cho phân vị không phải ban đầu đã nói, còn tưởng rằng Hoàng thượng vì mới có hoàng trưởng tử vui sướng trong lòng mà sửa lại, nhưng khi hắn ban thưởng ở Thiên Điện Vân Tường cung, đáy lòng nàng thở phào nhẹ nhõm.

Hoàn hảo hắn mặc dù thích hoàng tử, nhưng là vẫn nhớ hứa ban đầu với nàng.

Thật ra nếu Sầm Mặc không làm như vậy, nàng cũng không thể nói gì, thậm chí nhìn thấy nét mặt mừng rỡ của hắn khi thấy trẻ con, nàng cũng chuẩn bị tinh thần hắn sẽ nuốt lời. Cũng may, cuối cùng hắn vẫn nhớ.

Thật ra thì Sầm Mặc cũng không phải bởi vì trẻ con mà thay đổi chủ ý, chỉ là nghe thấy tiếng kêu thê lương của Uyển Tiệp dư, thông cảm nàng ta sinh nở khổ cực, lúc này mới quyết định phân vị so với trước kia cao hơn một chút. Thời điểm hắn nói muốn trọng thưởng cho Uyển Dung Hoa cũng đã quyết định. Chuyện đồng ý với Chung Linh, hắn chưa từng nghĩ sẽ đổi ý.

"Uyển Tiệp dư sinh con không dễ, trước hết ở lại Ỷ Trúc Hiên tu dưỡng một tháng." Chung Linh lúc này mới biểu đạt ý của mình. "Chờ nàng ấy ra tháng, Vân Tường cung cũng dọn dẹp xong. Về phần hoàng tử. . . . . ."

Thời điểm Chung Linh nói đến hoàng tử có chút do dự. Vừa sinh ra nàng đã mang hoàng tử đi, không khỏi có hơi quá đáng. Chỉ là nếu để cho Uyển Tiệp dư và hoàng tử có cơ hội thân cận, bồi dưỡng tình cảm, đến lúc đó mới mang đi, chỉ sợ không đơn giản như vậy.

Trong đầu Chung Linh chính là một ý niệm khéo léo, nàng mỉm cười nhìn về phía Sầm Mặc: "Uyển Tiệp dư sinh con khổ cực, không bằng mang hoàng tử đến Vân Tường cung, thần thiếp sẽ tự mình chăm sóc. Sau một tháng, Uyển Tiệp dư có thể đến chỗ thần thiếp ở rồi, đến lúc đó mẹ con đoàn tụ."

"Cũng tốt, Uyển Tiệp dư cần nghỉ ngơi cho khỏe, Linh Nhi đúng là suy nghĩ chu đáo." Sầm Mặc như thường gật đầu bày tỏ tán thành lời nói của nàng.

Người của Ỷ Trúc Hiên nghe Chung Linh nói xong thì trong lòng hít vào một hơi lạnh. Hậu cung quả nhiên đáng sợ, vừa mới sinh hạ đứa bé, mẹ con đã phải chia lìa, thật là tàn nhẫn. Thân sinh mẫu thân của hắn còn chưa được nhìn hắn một cái.

Vân Quý phi giấu khinh thường vào trong đáy mắt. Làm người xấu, còn nói những lời vô nghĩa một cách đường hoàng. Những lời này liệu có khiến Hoàng thượng đang dung túng Nhạc phi cảm thấy bất mãn hay không, cũng làm cho người khác không thể biết được.