Editor: Búnn.
Mấy ngày sau, Trác Ngôn Nghi lại tiến cung.
"Thần đã lén tìm Vệ Khiêm, không ngoài sở liệu của thần, Vệ Khiêm có chút quan hệ thân thích với Nhạc phi nương nương." Trác Ngôn Nghi nhớ lại câu nói lúc đó của Vệ Khiêm: "Mẫu thân của Nhạc phi nương nương là tỷ tỷ của Vệ Khiêm."
"Tỷ tỷ?" Nhưng Vệ Khiêm cũng không lớn hơn Chung Linh bao nhiêu mà.
"Là Vệ lão tiên sinh già rồi mới có con trai, nếu xét về bối phận, hắn quả thật là cữu tử của Nhạc phi nương nương." Trác Ngôn Nghi cũng có chút muốn cười: "Kỳ quái nhất chính là Vệ Khiêm lại không cự tuyệt mà lại tiếp nhận bố trí của Hoàng thượng, dựa theo tính cách của hắn thì hắn ghét nhất là có kiểu liên quan cá nhân như vậy, chẳng lẽ luôn là lạt mềm buộc chặt?"
"Trẫm thấy Vệ Khiêm chẳng phải hạng người mua chộc danh tiếng, hẳn là trong đó có ẩn tỉnh khác." Trọng điểm Sầm Mặc quan tâm cũng không ở trong này: "Ngươi mau chóng sắp xếp Vệ Khiêm tiến cung, đồng thời lan rộng quan hệ của hắn cùng Nhạc phi nương nương ra ngoài."
"Vâng." Các phi tử khác đều là mượn lực lượng nhà mẹ đẻ, duy chỉ có Nhạc phi nương nương là kỳ lạ, Hoàng thượng lại muốn mượn danh nghĩa của nàng để lót đường cho Vệ Khiêm.
Có điều người sáng suốt đều biết Hoàng thượng muốn trọng dụng Vệ Khiêm, dùng danh nghĩa Nhạc phi nương nương chỉ là để ngăn miệng của Cựu thần thôi.
***
"Ta nói Vệ huynh, huynh thật sự không thú vị, thậm chí ngay cả ta cũng không nói." Giang Văn Hoa cười, đỡ cánh tay Vệ Khiêm lên bả vai.
Vệ Khiêm né một chút, nhưng không né hẳn, đành phải tùy hắn, lạnh nhạt nhìn hắn một cái: "Nói gì cho ngươi."
Giang Văn Hoa không thèm để ý thái độ của hắn, lâu như vậy, hắn cũng đã sớm quen với tính tình ngoài lạnh trong nóng của thân bằng hữu: "Còn có chuyện gì, tự nhiên là chuyện quan hệ giữa ngươi và Nhạc phi nương nương rồi. Như vậy tính xuống, Vệ huynh dĩ nhiên là thân thích của Hoàng thượng rồi." Hắn cố ý biểu hiện vẻ sợ hãi trên mặt.
"Gần đây danh tiếng của Nhạc phi nương nương ở kinh thành cũng là vô cùng ồn ào huynh náo, tiểu cữu cữu của nương nương là huynh bây giờ cũng là tâm phúc, sau này tiểu đệ phải ôm đùi Vệ huynh, Vệ huynh ngàn vạn lần không thể bỏ lại tiểu đệ đó." Giang Văn Hoa thấy Vệ Khiêm không nhìn hắn cái nào, tiến lại cọ qua cọ lại.
Cuối cùng Vệ Khiêm bị hắn cọ đến không chịu nổi, hung hăng trợn mắt nhìn hắn, lúc này hắn mới thu liễm lại một chút.
"Có điều ta vốn cho rằng Vệ huynh sẽ không nhận." Thần sắc của Giang Văn Hoa bỗng trở lên nghiêm túc, lúc trước Vệ Khiêm biết hắn là nhi tử của nhà Đại Lý tự Hồng Lư khanh cũng không biến sắc, vẫn là do bản thân kiên trì không ngừng, không biết qua bao lâu, Vệ Khiêm mới miễn cưỡng tiếp nhận hắn. Nói chung cũng chỉ vì hắn là nhi tử của nhà Đại Lý tự Hồng Lư khanh.
Nhưng lần này vào lúc Hoàng thượng phơi bày quan hệ giữa hắn và Nhạc phi nương nương, người sáng suốt đều biết Hoàng thượng đang lót đường cho hắn, những người không biết thì hoặc là ghen tị, đều nói hắn đang mua chuộc danh tiếng, nhưng đương sự lại lạnh nhạt chẳng thèm quan tâm.
Nói Vệ Khiêm mua chuộc danh tiếng, Giang Văn Hoa hắn là người đầu tiên không tin, nhưng hiển nhiên là Vệ Khiêm cũng ngầm đồng ý chuyện này, cũng khiến hắn cảm thấy khó hiểu, đương nhiên chuyện này có ích không có hại.
"Có lẽ ta vốn là người như vậy thì sao?" Vệ Khiêm bỗng nhiên mở miệng.
Giang Văn Hoa sửng sốt, lập tức cười haha, cũng không đáp lại.
Vệ Khiêm thấy hắn phản ứng như thế, không khỏi có chút xấu hổ, bước nhanh ra khỏi cạnh hắn, nhưng trong lòng lại xẹt qua một dòng nước ấm áp.
***
"Thần bái kiến Hoàng thượng, Nhạc phi nương nương. Ngô hoàng vạn tuế, nương nương Thiên tuế." Vệ Khiêm hướng về phía hai người trước mặt, hành đại lễ.
"Ái khanh đứng lên đi." Đợi Vệ Khiêm hành lễ xong, Sầm Mặc mới tiến lên nâng hắn dậy. Hiện tại Vệ Khiêm đã là Chính Thất phẩm Hàn lâm viện Biên tu, giống với Giang văn Hoa.
Bảng Nhãn và Thám Hoa cùng một loại chức vị, mấu chốt ở phía sau.
"Quan điểm ái khanh đưa ra trong đề thi vô cùng sâu sắc, hơn nữa có sự giải thích bất phàm với thời cuộc hiện nay, về phương diện sách luận cũng cùng trẫm không mưu mà hợp, nghĩ đến nguyện vọng của trẫm, Trác đại nhân cũng đã nói với ngươi."
"Thần đa tạ Hoàng thượng ưu ái, vi thần tự nhiên sẽ tận trung vì Hoàng thượng." Vẫn dáng vẻ thản nhiên như trước, Vệ Khiêm cung kính hồi đáp.
Sầm Mặc vừa lòng gật đầu, khẩu khí dần ôn hòa: "Ái khanh cũng không cần khách khí, ngươi cũng là tiểu cữu ái phi của trẫm, hai người các ngươi hẳn là lâu rồi chưa gặp, không cần xa lạ như vậy."
Vệ Khiêm nghe vậy mới hơi ngẩng đầu, nhìn mỹ nhân mặc cung trang đang dùng ánh mắt tò mò hỏi bản thân.
"Vi thần bái kiến Nhạc phi nương nương." Vệ Khiêm lại hành lễ.
"Tiểu cữu mau đứng lên." Chung Linh vội vàng giúp hắn, từ 'tiểu cữu' này khiến nàng hết sức khó xử, vì thoạt nhìn Vệ Khiêm cũng không lớn hơn nàng bao nhiêu: "Lần trước có nghe Trác đại nhân nhắc tới tiểu cữu với Linh Nhi là có chút giống Linh Nhi, khiến Linh Nhi vô cùng tò mò."
Nàng tự xưng là Linh Nhi, không phải là bản cung, hiển nhiên là vì Sầm Mặc cố ý làm quan hệ gần hơn.
"Đúng là có chút giống nhau." Sầm Mặc đánh giá khuôn mặt của hai người: "Lại có chút không giống lắm."
Cho dù ngũ quan có chút tương tự, nhưng thoạt nhìn Vệ Khiêm có thêm một chút lạnh lung, hơn nữa hoàn toàn khác với vẻ kiều mị của Chung Linh, khuôn mặt của hắn hiển nhiên là có chút góc cạnh, nhưng đối với nam tử mà nói thì đã là phong lưu khoái hoạt khó có được rồi.
"Nô tỳ thấy, khí chất của cậu hoàn toàn khác biệt với người cùng tuổi, thoạt nhìn trầm ổn hơn một chút."
"Đa tạ nương nương." Việm Khiêm đúng mực chắp tay tạ ơn.
"Không biết tiểu cữu đã có hôn phối chưa?" Chung Linh hỏi tiếp một câu, đây là ý tứ của Hoàng thượng.
"Chưa lập nghiệp, không dám thành gia."
Chung Linh không tiếp tục hỏi tới nữa mà bắt đầu tán gẫu vài chuyện hồi nhỏ với hắn, không biết vì sao, dường như vị tiểu cữu này luôn không dám nhìn nàng. Bởi vì nàng là nữ nhân của Hoàng thượng? Nhưng nếu Hoàng thượng đã để hắn gặp mình thì chứng tỏ là không để ý rồi. Nhìn hắn cũng không phải người cổ hủ như vậy mà.
Sau đó Sầm Mặc lại hàn huyên với hắn một chút chuyện chiều chính rồi cho hắn lui xuống.
"Linh Nhi thấy hắn như thế nào?"
"Hoàng thượng đã vô cùng hài lòng với hắn, chẳng lẽ nô tỳ lại nói hắn không tốt ư?" Chung Linh cười nói: "Chẳng qua nhìn biểu hiện hôm nay của hắn thì hắn trầm ổn hơn bạn cùng lứa rất nhiều, hẳn là người thích hợp."
"Trẫm cũng nghĩ như vậy, chỉ là hôn sự của hắn, trong lòng trẫm của tính toán."
"Hoàng thượng muốn tứ hôn?" Chung Linh có chút kinh ngạc nhìn hắn: "Nhưng hắn có đồng ý không? Thoạt nhìn tiểu cữu là người có chủ kiến." Mặc dù Hoàng thượng tứ hôn hắn không thể không đáp ứng, nhưng vẫn có suy nghĩ riêng của bản thân.
"Bây giờ hắn có thể đáp ứng sắp xếp của trẫm, chứng tỏ hắn là người biết thời thế, hôn nhân đại sự, trẫm sẽ lựa chọn cẩn thận." Sầm Mặc trầm ngâm nói.
Chung Linh gật gật đầu, xử lý việc này, cũng không phải là chuyên môn của nàng, tự nhiên sẽ không có ý kiến gì.
"Lại nói, lần này Phiêu kỵ tướng quân khải hoàn hồi triều, cũng âm thầm nói với trẫm là muốn gặp nàng." Sầm Mặc lại nghĩ tới một chuyện.
"Gặp nô tỳ?" Chung Linh cười khanh khách, sao nàng lại cảm thấy bản thân biến thành một miếng mồi ngon, ai cũng muốn nhấc quan hệ với nàng. Phiêu kỵ tướng quân nàng biết, cũng là người của Hoàng thượng, vì chuyện Hoàng thượng đăng cơ cũng bỏ ra không ít sức lực.
"Nếu Linh Nhi không muốn gặp sẽ không gặp." Sầm Mặc nói, cho dù coi như Phiêu kỵ tướng quân quyền cao chức trọng, nhưng loại chuyện muốn gặp phi tử của Hoàng thượng này vốn không có cách gì có thể nói nổi, cự tuyệt cũng là dễ hiểu.
"Nô tỳ cảm thấy gặp cũng được, nô tỳ chưa bao giờ tiếp xúc với Phiêu kỵ tướng quân, nghĩ đến hắn gặp nô tỳ cũng là có chuyện gì rồi." Thật ra Chung Linh cũng không dám chắc chắn.
"Ừ, theo ý nàng." Sầm Mặc thở ra một hơi: "Kết thúc thi Hương, trẫm thoải mái không ít."
Vươn tay kéo Chung Linh gần mình, vô cùng thân thiết ôm nàng: "Có phải lâu rồi trẫm chưa đến chỗ ái phi rồi không, ái phi có nhớ trẫm không?"
Chung Linh đỏ mặt, mỗi lần Sầm Mặc gọi nàng là ái phi thì cũng là lúc đang cố ý trêu chọc nàng.
"Nô tỳ cũng không rảnh nhớ Hoàng thượng, mỗi ngày nô tỳ đều đến chỗ Uyển muội muội, bận rộn vô cùng."
"Vậy sao?" Sầm Mặc cười, không thèm để ý, cúi đầu ngăn cái miệng nhỏ nhắn đang lải nhải của nàng.
***
"Gần đây thanh danh của tỷ tỷ truyền rất xa nha." Bây giờ Uyển Phương nghi đã mang thai sáu tháng, người cùng đã nặng nề, thái y nói không thể dưỡng một mặt, cho nên Chung Linh thường xuyên đến đưa nàng ra ngoài đi dạo một chút: "Lúc trung thu yến, nương nương đúng là đã đẩy Quý phi nương nương xuống một chút rồi."
"Bản cung nào có lợi hại như vậy, chẳng qua tiểu cữu của bản cung được Hoàng thượng nhìn trúng cho nên mấy người đó mới nói như vậy." Chung Linh mỉm cười không cho đó là việc quan trọng.
"Lại nói tỷ tỷ cũng là người có phúc khí, chẳng những bản thân được Hoàng thượng sủng ái, mà ngay cả tiểu cữu cũng được Hoàng thượng coi trọng."
"Muội muội nói như vậy sai rồi, tiểu cữu được Hoàng thượng coi trọng không có một chút liên quan tới bản cung, sau trung thu yến bản cung mới biết người đó là tiểu cữu. Thám Hoa là do Hoàng thượng khâm điểm." Chung Linh nghiêm mặt, nàng mơ hồ biết được Vệ Khiêm bị người khác nói là bám váy, lúc trước Hoàng thượng cũng vì điều này mà mất không ít tâm tư.
"Muội muội nói lỡ lời, tỷ tỷ đừng trách." Uyển phương nghi lập tức xin lỗi.
Chung Linh còn chưa kịp nói gì, nhìn thấy phía trước có một đám cung nữ thái giám đi tới.
"Nương nương, là Chung Lương viện." Vân Nhi ở bên cạnh nhắc nhở.
"Sao lại đụng phải rồi?" Chung Linh có chút không vui nói, tuy rằng lần gặp trước cách bây giờ khoảng ba tháng, sau đó Vân Quý phi lại lấy danh nghĩa hoàng tự làm trọng, khiến Hoàng thượng đến Phương Tập hiên vài lần, còn ban cho không ít thứ, dường như nàng ta lại bắt đầu linh hoạt trở lại rồi.
"Tần thiếp bái kiến hai vị tỷ tỷ, thân mình muội muội không tiện, Hoàng thượng đã miễn cấp bậc lễ nghi cho muội muội, mong hai vị tỷ tỷ thứ lỗi." Sắc mặt Chung Uyển tốt hơn mấy tháng trước rất nhiều.
Chung Linh thầm oán, rốt cuộc Sầm Mặc an ủi nàng ta bao nhiêu mà có thể khiến nàng ta đứng trước mặt mình vui vẻ như vậy.
"Đã là ý chỉ của Hoàng thượng thì Chung Lương viện cũng không cần đa lễ, bản cung cùng Uyển phương nghi còn có việc, không thể cùng ngươi được rồi." Chung Linh thấy nàng ta dương dương tự đắc liền cảm thấy trong lòng không thoải mái, thời điểm còn ở Chung phủ, nàng ta cũng biểu hiện tốt ở trước mặt trưởng bối, sau lưng lại giở trò xấu với bản thân, sau đó còn lộ ra vẻ mặt này.
"Tỷ tỷ muốn đi nhanh như vậy sao, tần thiếp còn muốn tâm sự chuyện mang thai với Uyển tỷ tỷ, đều là phụ nữ có thai, hẳn là không thiếu chuyện để nói." Chung Uyển bởi vì Hoàng thượng bỗng nhiên chiếu cố nàng ta nên cũng có chút dương dương tự đắc, hơn nữa còn xử trí đám nô tài trước đó dám chậm trễ nàng ta, Sầm Mặc cũng không nói gì, khiến nàng ta cũng bắt đầu có chút kiêu ngạo. Cho rằng Hoàng thượng vẫn xem trọng đứa nhỏ, nhớ kỹ chỗ tốt của nàng ta.
Chung Linh vừa nhíu mày, đang muốn nói gì thì phát hiện Chung Uyển hoảng sợ nhìn chằm chằm mặt đất, dùng sức hét lên một tiếng, lui về phía sau mấy bước, sau đó vươn tay muốn kéo Uyển phương nghi.
Chung Linh thấy cái tay kia chỉ biết không tốt, lập tức đứng phía trước Uyển Phương nghi, kết quả bị Chung Uyển kéo ống tay áo, lảo đảo một cái, mà lúc này nàng cũng phát hiện trong đám cỏ ven đường xuất hiện một con rắn có màu sắc sặc sỡ đang lè lưỡi đỏ như máu về phía Chung Uyển. Mà cái kéo này của nàng ta khiến Chung Linh bị mất cân bằng, mắt thấy mình sắp ngã xuống phía trước con rắn.
Trong đầu Chung Linh thoáng hiện vô số tin tức, cuối cùng biến thành ba chữ: Có âm mưu. Nhưng đầu còn chưa nghĩ ra phải làm gì thì thấy một bóng hồng từ bên người linh hoạt đi ra, hướng về phía con rắn kia, cái bóng đó vươn tay ra, nhanh chóng ném con rắn ra ngoài.
Cùng lúc đó, bỗng nhiên Chung Uyển lui về phía sau khiến mấy cung nữ tránh không kịp, cộng thêm lúc Chung Linh mất cân bằng, ngã ngồi trên mặt đất, vì giữ cân bằng, vươn tay ra kéo lấy góc váy của nàng ta, kết quả phát sinh là Chung Uyển tự mình vấp ngã.
Tất cả đều xảy ra trong nhát mắt, Chung Linh còn chưa kịp phản ứng, lại nghe thấy cung nữ hét lên. Từ ánh mắt cung nữ nhìn qua, liền thấy dưới thắt lưng vạt áo xanh nhạt của Chung Uyển dần thấm màu đỏ, chậm rãi lan ra.