“Về sau trẫm không cho phép ngươi dùng giọng điệu quái gở này để nói chuyện.” Quyền Mạch Ngự trầm giọng nói.
Tư Tuyết phồng má lên, phủi tay Quyền Mạch Ngự xuống.
“Vâng, ta biết rồi.” Tư Tuyết rầu rĩ nói.
Sau đó, Tư Tuyết hừ một tiếng rồi xoay người bắt đầu vẽ bản đồ của mình.
Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết cầm chiếc bút than trong tay nhanh chóng vẽ ra vài nét bút. Nét vẽ cực kỳ chính xác khiến người ta vừa xem là hiểu ngay.
Nàng dùng nét bút vẽ ra đường cong cực mỏng, hơn nữa lại rất thẳng, rõ ràng hơn bút lông mà bọn hắn hay dùng nhiều.
Tư Tuyết cúi đầu, tỉ mỉ vẽ xong bản đồ, sau đó lại vẽ một con Peppa Pig bên phải.
“Xong.” Tư Tuyết mỉm cười, đặt bút xuống.
Đại công cáo thành!
“Đây là cái gì?” Quyền Mạch Ngự liếc nhìn sang Peppa Pig trên bản đồ.
Nghe Quyền Mạch Ngự nói vậy, Tư Tuyết cũng nhìn sang Peppa Pig.
“Peppa Pig đó, ngài không biết à?” Tư Tuyết hỏi, nàng hỏi cực kỳ nghiêm túc.
Quyền Mạch Ngự đen mặt.
“Peppa Pig là thứ gì?” Quyền Mạch Ngự lại hỏi tiếp.
Nữ nhân này đúng là luôn thích làm chuyện kỳ lạ, nói điều kỳ quái.
Tư Tuyết nghe Quyền Mạch Ngự hỏi vậy thì sửng sốt.
“À thì, cái này…” Tư Tuyết gãi gãi đầu, không biết nên trả lời như thế nào.
“Thôi kệ đi, ta là người trưởng thành, ngài không hiểu đâu!” Cuối cùng, Tư Tuyết vẫn từ chối trả lời câu hỏi này của Quyền Mạch Ngự.
Khuôn mặt Quyền Mạch Ngự đen lại, hắn dùng sức nhéo mặt Tư Tuyết nhưng cũng không tiếp tục hỏi nữa, dù sao hỏi cũng như không.
“Cầm lấy.” Tư Tuyết đưa bản đồ trong tay cho Tôn Thất.
Tôn Thất thụ sủng nhược kinh, vội vàng nhận lấy bản đồ rồi ôm vào trong ngực mình như một thứ bảo bối.
“Đa tạ Tư Tuyết cô nương! Tư Tuyết cô nương quả thật là một cô nương có tâm địa lương thiện mà!” Tôn Thất không ngừng cảm ơn với Tư Tuyết bằng thái độ thành khẩn, chân thành.
“Ha ha ha! Không cần cảm ơn! Việc nhỏ thôi mà, người ta…” Tư Tuyết được khen, thiếu chút nữa lại lâng lâng sắp bay lên trời.
“Hửm?” Quyền Mạch Ngự lạnh nhạt nói ra một từ.
Nụ cười của Tư Tuyết bỗng nhiên cứng ngắc, những lời phía sau cũng nghẹn lại trong yết hầu. Nàng cứng đờ mà xoay người nhìn Quyền Mạch Ngự.
Trong lúc lơ đãng, Tư Tuyết chạm phải đôi mắt thâm thúy của Quyền Mạch Ngự. Đôi mắt kia thật sự rất đẹp, đen nhánh như mực, lại vô cùng sáng rỡ, vô cùng thâm thúy, dường như ngay cả ngôi sao lấp lánh giữa trời đêm cũng không đẹp được như thế.
“Chủ tử, ngài đẹp trai quá!” Tư Tuyết nhịn không được mà bắt đầu trồng cây si.
Quyền Mạch Ngự hơi nheo mắt.
“Đẹp trai có nghĩa là gì?” Quyền Mạch Ngự trầm giọng hỏi.
“Chậc, cái này ấy à, đẹp trai có nghĩa là ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái, chính là người gặp người yêu hoa gặp hoa nở!” Tư Tuyết giải thích từ này cực kỳ triệt để, sau đó nàng nhìn Quyền Mạch Ngự với khuôn mặt vô cùng chân thành.
Nàng là một đứa trẻ rất thật thà, đẹp trai chính là đẹp trai, không đẹp thì là không đẹp. Vân Hiên rất tuấn tú, Hàn Hâm rất tuấn tú, cả Triệt Dịch và Úy Dực cũng đều rất tuấn tú. Nhưng mà họ đều không đẹp trai bằng chủ tử của họ!
“Người gặp người thích?” Quyền Mạch Ngự lặp lại từ này một lần nữa. Hắn dừng một chút rồi mở miệng hỏi: “Vậy còn ngươi?”
“Hả? Ta? Ta thì sao?” Tư Tuyết còn chưa kịp phản ứng lại.
“Ngươi có thích trẫm không?” Quyền Mạch Ngự tiếp tục hỏi.
Giờ thì đầu óc của Tư Tuyết hoàn toàn chập mạch.
Chuyện này chuyện này chuyện này… Có người tỏ tình thì phải làm sao?
Nàng biết mình lớn lên như hoa như ngọc, xinh đẹp như như thiên tiên hạ phàm, không có một nam nhân nào có thể kháng cự lại sắc đẹp của nàng, nhưng tiến triển như thế này cũng quá nhanh rồi ấy chứ!