Tư Tuyết hơi nheo mắt nhìn Hi Thần, nàng đứng lên rồi duỗi người ra.
“Chủ tử, lúc nãy ngài đã nói chỉ cần ta bắt được Nam Thiên Ức thì có thể đặc xá cho ta đúng không? Bây giờ ta có thể trở về rồi phải không?” Tư Tuyết quay đầu nhìn Quyền Mạch Ngự rồi hỏi.
Nghe Tư Tuyết hỏi vậy, Quyền Mạch Ngự gật đầu.
Tư Tuyết cười cười rồi cất bước chuẩn bị đi.
“Cô nương xin dừng bước!” Tôn Thất bỗng nhiên hô to một tiếng.
Tư Tuyết nghe thấy Tôn Thất bảo mình dừng bước thì ngẩn ra. Nàng quay đầu nhìn Tôn Thất, không hiểu chuyện gì. Tầm mắt của Quyền Mạch Ngự cũng theo đó mà rơi xuống trên người Tôn Thất.
“Cô nương, ta mới vừa nghe ngài nói rằng binh lực trong nhà lao phân bố không đúng… Mong cô nương chỉ giáo một phen.” Tôn Thất đưa tay ôm quyền rồi nói với Tư Tuyết, giọng nói còn mang theo chút kính nể.
Vừa rồi Tư Tuyết đã nói nhược điểm phân bố binh lực trong nhà lao một cách rất chính xác, chuyện này làm cho hắn ta thay đổi cái nhìn về Tư Tuyết.
Nghe thấy Tôn Thất nói thế, Tư Tuyết hơi híp mắt lại rồi bỗng nhiên cười lên một tiếng.
“Haha, ngươi thật thú vị!” Tư Tuyết sảng khoái mà nói.
Người này không những tinh mắt mà còn biết thỉnh giáo nàng, hắn ra đúng là đã thỉnh giáo đúng người rồi đấy.
Quyền Mạch Ngự thấy hai mắt Tư Tuyết tỏa sáng thì nhịn không được mà khẽ cười lên một tiếng.
“Tại hạ hổ thẹn, tại hạ là Tôn Thất, thủ lĩnh của nhà lao này, hy vọng cô nương chỉ giáo.” Tôn Thất cung kính lễ độ nói với Tư Tuyết.
Tư Tuyết gật đầu, xoay người trở về chỗ ngồi.
“Các ngươi đều lui ra đi.” Quyền Mạch Ngự xoay người nói với mọi người.
Bọn họ vội vàng vâng dạ rồi toàn bộ lui ra, chỉ có Hi Thần là gần như bị Triệt Dịch lôi đi.
Sau khi mọi người đi rồi, Tôn Thất vội vàng chuyển một cái ghế dựa tới cho Quyền Mạch Ngự ngồi xuống.
Vừa rồi hắn ta chỉ tập trung nhìn Tư Tuyết nói chuyện ra sao, hoàn toàn không hề chú ý đến việc hoàng thượng vẫn luôn đứng, thật sự thất sách mà!
“Ngươi lại đây.” Tư Tuyết ngoắc tay với Tôn Thất, hắn ta lập tức đi tới bên cạnh Tư Tuyết.
Quyền Mạch Ngự thì ngồi bên cạnh Tư Tuyết rồi nhìn nàng.
“Ngươi xem, ở những nơi này cần phải tăng cường binh lực. Mặt khác, địa hình ở nơi này thật ra tương đối dễ dàng phòng thủ nên không cần phải bố trí nhiều binh lực như vậy đâu, nhưng mà nhất định phải bảo đảm mỗi một người đều anh dũng thiện chiến.” Tư Tuyết dùng ngón tay chỉ vào một số nơi trên trên bản đồ.
Tôn Thất nhìn rất cẩn thận, hắn ta phát hiện những điều Tư Tuyết nói quả thực rất có lý.
Vì thế, ánh mắt Tôn Thất nhìn Tư Tuyết bỗng trở nên khác lạ, trong mắt đều là sự kính nể. Dường như hắn ta đã xem Tư Tuyết trở thành người mà mình kính nể nhất, không gì sánh bằng.
Không hiểu sao khi thấy Tôn Thất nhìn chằm chằm vào Tư Tuyết như vậy, Quyền Mạch Ngự lại cảm giác khá khó chịu, sắc mặt hắn sa sầm đi trông thấy.
“Ta sẽ vẽ cho ngươi một bản đồ phân bố binh lực, chắc là ngươi có thể xem hiểu.” Tư Tuyết tiếp tục nói.
Nghe thấy Tư Tuyết nói như thế, hai mắt Tôn Thất lập tức tỏa sáng, hắn ta mong chờ mà nhìn chằm chằm Tư Tuyết.
“Thật vậy ư? Vậy thì ta thật sự rất cảm ơn cô nương!” Tôn Thất nhìn Tư Tuyết, lớn giọng nói.
Tư Tuyết hơi nhướng mày, thẹn thùng mà che mặt cười, còn thuận tiện phất tay về phía Tôn Thất: “Ha ha ha, không cần cảm ơn, việc nhỏ thôi mà. Ngươi nói với người ta như thế, người ta sẽ thẹn thùng đó nha!”
Trong nháy mắt, nụ cười của Tôn Thất bỗng nhiên cứng đờ, bởi vì hắn ta cảm giác được không khí xung quanh mình đã lạnh xuống vài độ.
Không chỉ mỗi Tôn Thất mà Tư Tuyết cũng cảm giác được, hơn nữa khí lạnh này lại phát ra từ người Quyền Mạch Ngự.
“Chủ tử…” Tư Tuyết xấu hổ mà cười.
Còn chưa đợi nàng nói hết lời, Quyền Mạch Ngự bỗng nhiên duỗi tay bóp lấy mặt nàng rồi dùng sức nhéo.
“Ai da, chủ tử, đau…” Tư Tuyết vội vàng nói.