Sủng Phi Vô Độ: Cuồng Phi Phách Lối Của Bạo Quân

Chương 47: Chủ tử, ngươi không tin ta sao?




“Ha ha ha, không ngờ ta còn có ngày hôm nay!” Nam Thiên Ức sửng sốt mấy giây rồi cười phá lên.

Sau đó không chờ Tư Tuyết và Hi Thần kịp phản ứng lại, hắn ta lao thẳng ra ngoài.

Tư Tuyết phản ứng nhanh nhất, vội vàng đuổi theo. Hi Thần không muốn Tư Tuyết cướp công lao nên kéo Tư Tuyết trở về.

“Ngươi cút sang chỗ khác cho bản hộ vệ!” Hi Thần hét vào mặt Tư Tuyết.

Tư Tuyết nhảy xuống đất, tức đến độ suýt thì nôn ra máu. Nàng ta tưởng mình có thể đuổi kịp Nam Thiên Ức đấy à? Đúng là nực cười.

Mặc dù bây giờ nàng vẫn có thể đuổi kịp Nam Thiên Ức, nhưng nàng rất khó chịu nên đứng im tại chỗ, cứng đầu không chịu đi bắt hắn ta.

Cuối cùng, Hi Thần không bắt được Nam Thiên Ức, để hắn ta chạy thoát.

Chuyện Nam Thiên Ức đã chạy thoát nhanh chóng truyền ra ngoài, Tôn Thất suýt nữa đã bị dọa chết, cuối cùng Quyền Mạch Ngự dẫn theo tứ đại hộ vệ đến phòng giam.

Nhìn cái mặt đen xì của Quyền Mạch Ngự, Tư Tuyết chỉ thấy da đầu của mình tê dại.

“Chính nàng ta, đều do nàng ta, nàng ta đã thả Nam Thiên Ức, nàng ta là nội gián!” Hi Thần chỉ vào Tư Tuyết mà không chút chần chừ.

Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết, không nói gì, Tư Tuyết cũng lười giải thích.

Úy Dực, người đứng đầu trong tứ đại hộ vệ, bước ra ngoài phòng giam, trong tay hắn ta đang cầm những dây xích sắt.

“Bẩm Hoàng thượng, thuộc hạ đã kiểm tra, có người đã phá giải phù chú.” Úy Dục cung kính nói với Quyền Mạch Ngự.

“Không sai, chính nàng ta đã phá giải phù chú! Nàng ta chính là nội gián do Nam U Quốc phái tới! Chúng ta đều không biết sử dụng chú thuật nên nàng ta chính là nội gián!” Hi Thần không buông tha cơ hội này, sống hay chết đều phải cắn Tư Tuyết một cái.

Tư Tuyết tuy vẫn giữ im lặng nhưng thực sự nàng đang muốn bùng nổ.

Trong tình cảnh này, nàng thật sự hết đường chối cãi!

“Tư tuyết, có phải ngươi đã phá giải phù chú không?” Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết, trầm giọng hỏi.

“Phải, chính là ta.” Tư Tuyết thoải mái trả lời

Những chuyện gì nàng đã làm, nàng sẽ thừa nhận, không giống những người nào đó dám làm mà không dám chịu.

Nghe Tư Tuyết nói vậy, ánh mắt của Quyền Mạch Ngự trở nên lạnh lùng.

“Chủ tử, ngài không tin ta sao?” Tư Tuyết mở miệng hỏi Quyền Mạch Ngự, giọng nói có chút lạnh lùng.

Nàng sắp nổi giận.

Quyền Mạch Ngự không nói lời nào.

“Không phải là không tin ngươi, chỉ là hiện tại tất cả chứng cứ đều chỉ vào ngươi.” Triệt Dịch nói với Tư Tuyết.

Tư Tuyết nghiến răng nghiến lợi, nhìn Vân Hiên: “Còn ngươi? Ngươi có tin ta không?”

Bị Tư Tuyết hỏi thế, Vân Hiên hơi giật mình.

“Ta... ta tin tưởng cô nương.” Vân Hiên trả lời.

Cùng lúc đó, Vân Hiên đứng ở bên cạnh Tư Tuyết.

Hắn ta cũng không biết tại sao mình lại có cảm giác tin tưởng với Tư Tuyết, hắn ta không cho rằng Tư Tuyết là nội gián.

Thấy Vân Hiên tin tưởng mình, cuối cùng vẻ mặt của Tư Tuyết mới dịu đi một ít.

“Tư Tuyết, trẫm cũng tin ngươi.” Quyền Mạch Ngự im lặng một lúc rồi nói với Tư Tuyết.

Tư Tuyết ngạc nhiên, sau đó cười một tiếng.

“Vậy ta xin cảm ơn chủ tử và Vân Hiên đã tin tưởng ta, quả thật bây giờ tất cả bằng chứng đều chỉ vào ta, thế nên vì sự trong sạch, ta sẽ giúp các ngươi bắt Nam Thiên Ức về đây.” Tư Tuyết nhìn tất cả mọi người đang ở đây, từng câu từng chữ đều nói rất rõ ràng.

Sự kiêu căng và tự tin ấy của nàng làm cho mọi người đều kinh ngạc.

Nhìn thấy bộ dạng này của Tư Tuyết, Quyền Mạch Ngự khẽ mỉm cười.

Không tệ, có can đảm, rất thích hợp để làm nữ nhân bên cạnh hắn. Đã là nữ nhân của Quyền Mạch Ngự này thì phải có năng lực sánh vai cùng hắn.