Sủng Phi Vô Độ: Cuồng Phi Phách Lối Của Bạo Quân

Chương 260: Đêm nay ta không sang đó đâu




Sau khi tắm rửa, Tư Tuyết cảm thấy cơ thể thoải mái, hôm nay nàng săn bắn hết cả ngày nên mệt muốn chết, muốn nhanh chóng nghỉ ngơi.

“Thanh Nha, ta mệt quá đi, nhức eo đau lưng.” Tư Tuyết mặc quần áo xong than vãn với Thanh Nha, nói xong nàng ngồi trên giường.

“Cô nương, ngâm chân trước khi ngủ sẽ ngủ ngon hơn, cô nương có muốn thử không?” Thanh Nha chớp mắt hỏi Tư Tuyết.

Nghe Thanh Nha nói, Tư Tuyết chuẩn bị nằm lên giường bật dậy ngay: “Thật không?”

“Thật mà.” Thanh Nha vội vã gật đầu thật mạnh.

“Vậy ta thử.” Thanh Nha đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài.

Thanh Nha vội vàng ngăn Tư Tuyết lại không cho nàng đứng dậy: “Cô nương ngồi đi, ta đi múc nước cho ngài.”

Tư Tuyết nhìn Thanh Nha cười, ôm Thanh Nha hôn lên mặt nàng một cái.

Thanh Nha bất ngờ cứ đứng ngơ ngác tại chỗ không nói được gì.

“Ai cô nương cũng nhiệt tình vậy hả?” Vài phút sau, Thanh Nha cười hỏi.

“Không, chỉ có những người tốt với ta ta mới như vậy.” Tư Tuyết trả lời.

Thanh Nha cười, bỗng nhiên tò mò nhìn Tư Tuyết làm Tư Tuyết có điềm báo chẳng lành.

“Vậy cô nương có làm thế với Hoàng thượng không?” Thanh Nha chớp mắt nhìn nàng.

Nghe Thanh Nha hỏi, Tư Tuyết bất ngờ rồi đỏ mặt.

“Ôi trời, ngươi biết còn hỏi." Tư Tuyết che mặt như thể ngại ngùng xấu hổ.

Thanh Nha nhìn Tư Tuyết, nhịn không được cười cười rồi xoay người lui ra ngoài.

Không bao lâu sau, Thanh Nha bưng một chậu nước ấm lại đặt ở mép giường.

Tư Tuyết thử nhiệt độ rồi vén quần lên tới đầu gối nhìn nước bốc khói.

“Nóng không?” Tư Tuyết ngẩng đầu hỏi Thanh Nha.

“Không nóng.” Thanh Nha lắc đầu trả lời, bỗng dưng thấy vài vết sưng nhô lên trên da Tư Tuyết, nàng ấy bất ngờ.

“Cô nương, chân cô nương sao vậy?” Thanh Nha hỏi ngay.

Tư Tuyết đã bỏ hai chân vào bồn gỗ, cơ thể thoải mái, bỗng nghe Thanh Nha hỏi, nàng ngạc nhiên một chốc.

“Không sao.” Tư Tuyết trả lời qua loa.

Thanh Nha nhíu mày rồi thở dài không nói gì nữa. Cô nương luôn như vậy, chẳng thèm quan tâm gì cả.

“Đúng rồi cô nương, ban nãy hoàng thượng có cho người đến truyền lời bảo ngài hãy đến tẩm điện của ngài ấy.” Bỗng nhiên Thanh Nha nghĩ đến chuyên gì đó, nói với Tư Tuyết.

Nghe Thanh Nha nói, Tư Tuyết khó xử.

Hôm nay nàng đau eo, bây giờ chỉ muốn nằm trên giường dang tay dang chân thành hình chữ đại (大) nhưng ngủ chung với Quyền Mạch Ngự còn không được thẳng tay thẳng chân chứ nói chi đến hình chữ đại.

Nếu nằm trên giường Quyền Mạch Ngự thì giường hắn to đến vậy, chỉ cần Quyền Mạch Ngự không ôm nàng là nàng vẫn có thể nằm dang tay dang chân.

Nhưng chắc không thể nào đâu.

“Aiz, ngươi nói với hắn là hôm nay ta không qua đó đâu.” Tư Tuyết do dự hồi lâu nói với Thanh Nha.

Nghe Tư Tuyết nói, Thanh Nha bất ngờ rồi lắc đầu thật mạnh.

“Làm gì?” Tư Tuyết không biết Thanh Nha làm gì nên lắc đầu.

“Cô nương tự đi nói đi, Thanh Nha chưa muốn chết, Thanh Nha vẫn muốn sống tiếp.” Thanh Nha lắc đầu nguầy nguậy, mặt hoảng sợ.

Khóe miệng Tư Tuyết giật giật, mặt không nói nên lời, Quyền Mạch Ngự đáng sợ thế hả?