Sủng Phi Vô Độ: Cuồng Phi Phách Lối Của Bạo Quân

Chương 212: Vẫn chưa đi sao?




Thừa Ảnh nhìn sắc trời, nghĩ xem bình thường giờ này Quyền Mạch Ngự đang làm gì.

Thường thì lúc này Hoàng thượng đang luyện kiếm nên Thừa Ảnh kéo Quyền Mạch Ngự đến thẳng nơi mà Quyền Mạch Ngự luyện kiếm.

Đi được một nửa thì bọn họ đụng phải Triệt Dịch, Thừa Ảnh liếc nhìn hắn ta, cũng không thèm chào hỏi gì, tiếp tục kéo Vũ Văn Hiên đang nửa sống nửa chết đi tiếp.

Mặc dù ở trước mặt Triệt Dịch nhưng hắn ta vẫn muốn giả bộ như mình không thích nói chuyện.

Hắn ta không quen ai khác trong tứ đại hộ vệ ngoại trừ Vân Hiên, hắn ta quen Vân Hiên là vì năm đó bọn họ đánh nhau đến nỗi muốn đánh đối phương đến chết nên Hoàng thượng mới phạt bọn họ kết bạn với nhau, còn ba người còn lại hắn ta chỉ biết tên chứ chưa từng nói với nhau một câu nào, đừng nói là quen biết.

Triệt Dịch nhìn thấy Thừa Ảnh đi về phía Quyền Mạch Ngự luyện kiếm thì lập tức sững người.

Hi Thần cũng đang ở đó…

Nghĩ đến đây thì Triệt Dịch không suy nghĩ gì nữa mà đi thẳng về phía đó.

*

Hi Thần bưng canh mà mình tự làm đi đến nơi Quyền Mạch Ngự luyện kiếm, khoé miệng nở nụ cười.

Đây là lần đầu nàng ta tự mình xuống bếp, chắc chắn Hoàng thượng sẽ thích.

Hi Thần đi đến gần Quyền Mạch Ngự, Quyền Mạch Ngự đang luyện kiếm, mỗi lần hắn chuyển động Thực Hoả thì Thực Hoả đều sẽ phát ra tiếng ngâm như có như không, đó là kiếm hồn của Thực Hoả.

Phát hiện có người tới gần, Quyền Mạch Ngự nheo mắt lại, chuyển động Thực Hỏa trong tay, chỉ thẳng về phía Hi Thần. Hi Thần giật nảy mình, không dám cử động.

“Hoàng thượng, là thần.” Hi Thần nhỏ giọng nói, sợ bị Quyền Mạch Ngự đả thương.

Quyền Mạch Ngự lườm Hi Thần, thu lại Thực Hỏa.

“Tới đây làm gì?” Quyền Mạch Ngự trầm giọng hỏi.

Hi Thần vội vàng tiến lên mấy bước, đi đến trước mặt Quyền Mạch Ngự, đưa canh trong tay mình cho hắn.

“Hoàng thượng, đây là canh mà thuộc hạ cố ý nấu cho ngài, Hoàng thượng đã luyện kiếm hồi lâu mà chưa nghỉ ngơi, giờ hãy nghỉ ngơi một chút rồi nếm thử canh của Hi Thần đi ạ, đây là lần đầu Hi Thần xuống bếp đó ạ.” Hi Thần vừa cười vừa nói.

Quyền Mạch Ngự cúi đầu nhìn thanh kiếm trong tay mình, nó phát ra ánh sáng bạc trong màn đêm, trong lòng hắn đang nghĩ đến Tư Tuyết nên không nghe thấy Hi Thần nói gì cả.

“Hoàng thượng ơi?” Không thấy Quyền Mạch Ngự trả lời, Hi Thần không khỏi ngẩn người, nghi hoặc gọi hắn một tiếng.

Nghe thấy giọng nói của Hi Thần, Quyền Mạch Ngự nhíu mày ngước mắt nhìn nàng ta.

“Đem về đi, trẫm không muốn uống.” Quyền Mạch Ngự lạnh nhạt trả lời.

Sao hắn không thấy Tư Tuyết bằng lòng xuống bếp vì hắn như vậy chứ? Chờ Tư Tuyết trở về nhất định phải khiến nàng nấu cơm cho hắn mới được.

Hi Thần nghe thấy Quyền Mạch Ngự nói không uống thì lập tức sững sờ, trong lòng cực kỳ ấm ức nhưng lại không biết nên nói gì.

“Hoàng thượng, bát canh này Hi Thần đã phải ninh mấy canh giờ mới được, xin ngài nếm thử đi ạ, dù sao cũng là tâm ý của Hi Thần.” Hi Thần cắn môi, thấp giọng nói.

“Đặt xuống trước đi.” Quyền Mạch Ngự lạnh nhạt nói.

Hi Thần ngẩn người, ngước mắt nhìn Quyền Mạch Ngự, lại phát hiện ánh mắt Quyền Mạch Ngự chẳng hề nhìn nàng ta, lập tức thấy không cam lòng.

Do dự hồi lâu, Hi Thần đàng phải uể oải vâng một tiếng, đặt bát canh trong tay xuống bàn đá ở bên, cứ đứng đó nhìn Quyền Mạch Ngự.

Sau một lúc lâu, Quyền Mạch Ngự quay đầu nhìn Hi Thần, Hi Thần lập tức sững người.

“Vẫn chưa đi sao?” Quyền Mạch Ngự hỏi.

“Thần…” Hi Thần yếu ớt nói.

Vẫn chưa nói xong thì Thừa Ảnh đã đi đến, chắp tay cung kính nói với Quyền Mạch Ngự: “Thuộc hạ tham kiến Hoàng thượng.”