Sủng Phi Vô Độ: Cuồng Phi Phách Lối Của Bạo Quân

Chương 142: Có thể đừng tốt với ta như vậy nữa không?




"Chủ tử, sau này ngài có thể..." Lúc nói tới đây, Tư Tuyết dừng lại không nói tiếp nữa mà chỉ dùng ngón trỏ của mình khều khều ngực Quyền Mạch Ngự.

Trong mắt Quyền Mạch Ngự dần dần xuất hiện lửa dục, hắn nắm lại cái tay nghịch ngợm của Tư Tuyết.

"Đừng lộn xộn, nếu ngươi muốn chuyện gì xảy ra thì trẫm cũng không để ý đâu." Quyền Mạch Ngự trầm giọng nói, trong giọng nói có một chút khàn khàn.

Nghe thấy những lời này của Quyền Mạch Ngự, Tư Tuyết vội vàng rút tay về, mím chặt môi.

Do dự hồi lâu, Tư Tuyết lại nói tiếp những lời chưa nói xong: "Sau này ngài có thể đừng tốt với ta như vậy nữa không?"

"Tại sao?" Quyền Mạch Ngự nheo mắt lại, giọng nói hơi không vui, hình như hắn bắt đầu nổi cáu rồi.

Hắn muốn đối xử tốt với nàng, thế mà nữ nhân này lại còn không muốn?!

Nghe được câu hỏi của Quyền Mạch Ngự, Tư Tuyết ngập ngừng, môi mấp máy mà vẫn không nói được câu nào.

Nàng muốn nói là, nếu hắn cứ đối xử tốt với nàng như vậy, nàng sẽ không thể rời xa hắn mất.

Nàng không muốn có lỗi với Lăng Chiến.

"Ta sợ sau này ta chịu khổ không được..." Tư Tuyết yên lặng hồi lâu, dúi đầu vào Quyền Mạch Ngự trong ngực, buồn bã nói.

Quyền Mạch Ngự hơi sững sờ, sau đó cười lên.

May mà không phải câu trả lời hắn không muốn nghe kia.

"Đi ngủ thôi." Trên khóe miệng của Quyền Mạch vẫn là nụ cười nhàn nhạt, hắn nhẹ nhàng nói với Tư Tuyết đến, tâm trạng có vẻ không tệ lắm.

"Vâng." Tư Tuyết đáp lại một tiếng, cũng không nói gì thêm, chậm rãi nhắm mắt ngủ.

Ban đầu nàng định sẽ không ngủ quá sâu để có thể luôn chú ý đến tình hình bên ngoài, nhưng nằm trong ngực Quyền Mạch Ngự, cuối cùng nàng lại ngủ say như chết.

Cho đến lúc rạng sáng, đột nhiên có một trận ồn ào đánh thức Tư Tuyết.

Tư Tuyết mở mắt ra, ngước lên nhìn về phía Quyền Mạch Ngự thì thấy Quyền Mạch Ngự cũng đang nhìn mình.

"Là bão cát!" Tư Tuyết vội vàng ngồi dậy.

Nàng quá rõ âm thanh này, chắc chắn là bão cát!

Quyền Mạch Ngự cũng nghe thấy, hắn nắm tay Tư Tuyết, ngay sau đó toàn bộ lều vải liền bị gió to cuốn bay.

Tư Tuyết vội vàng dùng cánh tay che mắt lại để phòng ngừa gió cát bay vào mắt. Nhìn từ xa, có một bức tường cát đang bay về phía này.

"Trời **! Sao lại xui xẻo quá vậy!" Tư Tuyết không nhịn được nói tục.

"Đừng sợ." Quyền Mạch Ngự nắm tay Tư Tuyết thật chặt, thấp giọng nói.

Trời còn mờ tối lại thêm bão cát, Tư Tuyết không thể nào nhìn thấy rõ Quyền Mạch Ngự, chỉ có thể nghe được giọng của hắn như có như không vang ở bên tai.

"Ta không sợ." Tư Tuyết trả lời ngay.

Sau đó Tư Tuyết xoay người cầm ba lô của mình lên. Vật này rất quan trọng, nếu không cầm theo thì sẽ chết khát mất.

Vân Hiên và Úy Dực đang chạy về phía Tư Tuyết, đi rất khó khăn: "Chủ tử!"

"Đừng tới đây!" Tư Tuyết cắn răng kêu một tiếng: "Tìm một chỗ nào cản gió nằm úp xuống!"

Nghe được Tư Tuyết nói, Vân Hiên ngẩn người ra, lấy tay cản trở gió cát phía trước mình.

"Nhanh lên! Bọn ta vẫn ổn! Bịt mắt mũi miệng lại! Đừng để bị tách ra với Úy Dực đấy!" Tư Tuyết hét về phía Vân Hiên.

Nàng quan sát thì thấy bọn Vân Hiên còn cách mình hơi xa, không kịp tụ tập lại với mình trước khi bão cát tới, bây giờ chỉ có thể bảo Vân Hiên và Úy Dực không được tách nhau ra.

Không may họ bị lạc nhau thì dầu gì hai người cũng ở cùng một chỗ, nàng cũng có thể dễ dàng tìm được hai người.

Bước chân của Vân Hiên có chút lảo đảo, nghe Tư Tuyết nói vậy thì hắn cắn răng một cái, xoay người kéo Úy Dực lại.