Sủng Phi Vô Độ: Cuồng Phi Phách Lối Của Bạo Quân

Chương 133: Tư Tuyết, vì sao lại muốn tránh?




Tư Tuyết vừa đi đến bên cạnh Quyền Mạch Ngự thì hắn đã nắm chặt tay nàng, kéo cả người nàng đi.

“Này, làm gì vậy…” Nhất thời Tư Tuyết không phản ứng kịp, cứ bị kéo đi như vậy.

Đôi môi mỏng của Quyền Mạch Ngự mím chặt lại, không nói câu nào, cứ cắm đầu kéo Tư Tuyết đi, bước chân cũng lớn, may mà Tư Tuyết có thể theo kịp.

Quyền Mạch Ngự kéo Tư Tuyết đến một góc, lôi Tư Tuyết đến trước mặt mình nhìn nàng.

Tư Tuyết lắc cổ tay mình, vừa chuẩn bị mở miệng phàn nàn thì Quyền Mạch Ngự đã dùng sức ôm lấy nàng, nâng cằm nàng lên, cúi người muốn hôn.

Tư Tuyết sững sờ, sau đó vô thức nghiêng đầu né tránh.

Hôn hụt, ánh mắt Quyền Mạch Ngự thêm lạnh lùng. Hắn cảm thấy sáng nay Tư Tuyết có vấn đề, bây giờ đến cả nụ hôn của hắn cũng không bằng lòng đón nhận.

Sắc mặt Quyền Mạch Ngự nặng nề, sau đó xoay đầu Tư Tuyết lại hôn.

“Chủ tử…” Tư Tuyết cắn môi dưới gọi Quyền Mạch Ngự.

“Tư Tuyết sao lại muốn tránh ta?” Quyền Mạch Ngự cắn răng hỏi.

Vậy mà nàng lại dám tránh!

“Chủ tử, ngài đừng như vậy, ta không bằng lòng…” Tư Tuyết bất đắc dĩ đẩy Quyền Mạch Ngự ra.

Sao trước đó nàng lại quên rằng ở hiện đại vẫn đang có người đang đợi nàng.

“Không bằng lòng cũng phải bằng lòng cho trẫm!” Quyền Mạch Ngự nghiến răng nghiến lợi, thấp giọng rít lên, ấn Tư Tuyết lên tường.

Ngay sau đó Quyền Mạch Ngự bóp hàm dưới của Tư Tuyết, khiến cho nàng ngẩng đầu đối mặt với hắn, nhất thời Tư Tuyết không trốn được, cứ hung hăng trừng Quyền Mạch Ngự như vậy.

Trong đôi mắt của Quyền Mạch Ngự hừng hực lửa giận, ngón tay càng dùng sức, hắn cúi đầu hôn lên môi Tư Tuyết.

Nụ hôn này mạnh mẽ, cực kỳ bá đạo, cơ thể của Tư Tuyết bị hắn dùng sức ấn lên tường khiến cho phía sau lưng đau đớn.

Tư Tuyết dùng sức đẩy Quyền Mạch Ngự ra, kháng cự lại nhưng lại khiến Quyền Mạch Ngự càng thêm bất mãn.

Hôm qua nữ nhân này vẫn còn tốt, sáng sớm nay lại không nói chuyện với hắn nữa, tránh né hắn, không để hắn hôn, bây giờ còn phản kháng như vậy nữa.

Quyền Mạch Ngự càng nghĩ càng tức, bắt lấy tay Tư Tuyết, ấn vào tường, cắn vào môi nàng.

“A!” Tư Tuyết bị đau nhíu mày, kêu lên.

Cái cắn này cực kỳ nặng, Tư Tuyết lập tức cảm thấy mùi máu tươi ra đầu lưỡi.

Đôi môi mỏng của Quyền Mạch Ngự rời khỏi môi nàng, hai tay nắm đầu vai Tư Tuyết, mở miệng thở hổn hển.

Vừa rồi hắn cắn Tư Tuyết dùng bao nhiêu sức hắn biết rõ. Nhìn bờ môi Tư Tuyết bị cắn rách, chảy máu, Quyền Mạch Ngự lập tức thấy đau lòng.

Chỉ một lát sau Quyền Mạch Ngự đã thấy đây không phải lỗi của hắn, nếu không trừng phạt Tư Tuyết thì nàng sẽ nhớ được sao?

Tư Tuyết đưa tay sờ môi mình, đưa ngón tay đến trước mặt nhìn, chảy máu rồi…

“Bây giờ ngài hài lòng chưa?” Tư Tuyết ngước mắt trừng Quyền Mạch Ngự, cũng đang thở hổn hển, đôi mắt đen nhiễm lửa giận.

Quyền Mạch Ngự đưa tay nắm cằm nàng, nâng đầu nàng lên.

“Còn nói chuyện như vậy với trẫm sao? Có phải muốn thêm một lần nữa không?” Quyền Mạch Ngự trầm giọng hỏi.

Tư Tuyết và hắn cứ nhìn nhau như vậy, trong mắt hai người đều hiện sự bướng bỉnh.

Nhìn nhau hồi lâu, Quyền Mạch Ngự mặc kệ Tư Tuyết, quay người đi không nhìn nàng nữa, liên tiếp hít sâu vài hơi.

“Quay về đi.” Quyền Mạch Ngự điều chỉnh lại cảm xúc, nói với Tư Tuyết.

Tư Tuyết mấp máy môi, sải rộng bước chân rời đi.