Sủng Phi Vô Độ: Cuồng Phi Phách Lối Của Bạo Quân

Chương 107: Còn có chuyện gì mà ngươi không dám?




“Tập trung…” Quyền Mạch Ngự cắn môi của Tư Tuyết, không vui nói.

Tư Tuyết bị đau kêu lên một tiếng, nàng trừng mắt nhìn Quyền Mạch Ngự.

“Ngài cắn ta!” Tư Tuyết tức giận đẩy Quyền Mạch Ngự ra, rất khó chịu.

Vẻ mặt của Quyền Mạch Ngự rất nặng nề, hắn nhìn Tư Tuyết, trong mắt toàn là dục vọng.

“Do ngươi tự phân tâm trước, trẫm không cắn ngươi thì cắn ai?” Giọng của Quyền Mạch Ngự rất khàn.

Lúc này hắn rất muốn Tư Tuyết.

“Chủ tử, ngài không đau lòng sao, lỡ chảy máu thì sao?” Tư Tuyết cau mày phản bác.

Quyền Mạch Ngự bật cười, hai tay đè lên tường nhốt Tư Tuyết ở giữa.

Tư Tuyết sững sờ, trong nháy mắt hơi thở trở nên dồn dập. Cuối cùng nàng cũng gặp được cảnh ép vào tường trong truyền thuyết!

Trước đây nàng cũng đã từng làm với Lăng Chiến, nhưng nàng thấp hơn Lăng Chiến nên khi làm rất lúng túng, cuối cùng hôm nay cũng đã làm được đúng cách rồi.

“Trẫm tự biết chừng mực.” Quyền Mạch Ngự nói, giọng nói đặc biệt mê hoặc lòng người. Dừng một chút, Quyền Mạch Ngự tiếp tục nói: “Ngược lại là ngươi, lần trước ngươi cắn trẫm chảy máu, sao không thấy ngươi đau lòng?”

Suýt thì Tư Tuyết hộc máu tam thăng. Nàng đưa tay muốn đẩy Quyền Mạch Ngự nhưng lại đẩy không ra, cuối cùn Tư Tuyết lại sờ đến nghiện, tiếp tục sờ lồng ngực của Quyền Mạch Ngự.

Cứng rắn như vậy, chắc có tám múi…

“Tư Tuyết.” Quyền Mạch Ngự nắm lấy tay Tư Tuyết, mắt hắn tối sầm lại, giọng nói đã rất khàn, trong giọng nói còn có chút mùi nguy hiểm.

Tư Tuyết giật mình chợt tỉnh táo lại, nàng yếu ớt nhìn Quyền Mạch Ngự.

Nàng chỉ đang chấm mút thôi mà, chắc cũng không phạm tội đáng chết đâu nhỉ?

“Ngươi cứ sờ xuống đi, sờ ra lửa thì ngươi phụ trách dập lửa.” Đôi mắt đen láy của Quyền Mạch Ngự nhìn chằm chằm Tư Tuyết, ánh mắt sáng rực.

“Không sờ nữa, không sờ nữa…” Tư Tuyết vội vàng rút tay về, ngây ngô nói.

Chết tiệt, nam nhân gì mà keo kiệt, mới sờ có chút thôi mà cũng không cho...

Quyền Mạch Ngự hít thở sâu một hơi rồi vỗ mạnh vào đầu của Tư Tuyết.

“Đi ngủ, mau vào đi!” Quyền Mạch Ngự tức giận quát.

Tư Tuyết ủ rũ bĩu môi, sờ lên đầu của mình, khó chịu đẩy cửa đi vào.

Thật là, sao lại đánh đầu nàng chứ? Nàng thông minh như vậy, lỡ bị đánh ngu người thì phải làm sao? Còn bảo nàng đi vào ngủ nữa chứ, câu này thực sự rất dễ gây ra hiểu lầm, chắc có khi trong đầu nam nhân này toàn cảnh người lớn quá.

Tư Tuyết vừa đẩy cửa đi vào là ngồi thẳng lên giường Quyền Mạch Ngự, hai chân đong đưa mà nhìn Quyền Mạch Ngự.

“Chủ tử, ngài có muốn ngủ chung giường với ta không?” Tư Tuyết chớp mắt, ngây ngô hỏi.

Quyền Mạch Ngự đóng cửa lại, quay người nhìn Tư Tuyết, hơi nheo con mắt lại: “Chứ chẳng lẽ ngươi muốn đuổi trẫm ra ngoài?”

Vẻ mặt của Tư Tuyết cứng đờ, sau đó nàng lập tức nở nụ cười nịnh nọt.

“Không có, không có, ta đâu dám?” Tư Tuyết gãi đầu một cái, xấu hổ cười.

Thật ra điều nàng muốn nói là, đồ lưu manh háo sắc, chỉ biết ăn đậu hủ của nàng. Nhưng nàng không dám nói ra, sợ sẽ bị đuổi ra ngoài rồi phải ngủ ở ngoài trời.

Quyền Mạch Ngự hừ lạnh một tiếng, đến gần bên người Tư Tuyết: “Còn có chuyện gì mà ngươi không dám làm?”

Nữ nhân này... Chỉ cần mặc kệ nàng ba ngày thì nàng có trèo lên đầu của ngươi lật ngói, cho nàng một đôi cánh, đoán chừng có thể bay lên trời.

Tư Tuyết bĩu môi khịt mũi, giả vờ không nghe thấy Quyền Mạch Ngự đang nói gì, Vốn dĩ nàng không gì không dám làm, nếu Quyền Mạch Ngự khiến nàng không vui thật thì nàng sẽ lấy bom làm nổ nơi này.

À, nàng quên mất, ở đây không có bom.