“Điện hạ, ngài nói là Bát hoàng tử xin Hoàng Quý phi cho Hách Liên Uy Nhi?”. Mộ Tịch Dao trợn mắt, thấy việc này vô cùng đột ngột.
Tông Chính Hàm sẽ không vô duyên vô cớ đi cầu một người mà ai cũng biết rằng nữ nhân đó hâm mộ Tông Chính Lâm, hắn nào có rộng rãi đến thế chứ, Mộ Tịch Dao vô cùng coi nhẹ . Mà hắn là kẻ mà khi nàng nhớ tới là không thoải mái, hắn cũng không có chỗ nào tốt, đừng tưởng rằng hắn có thể chịu thiệt mà lấy Hách Liên Uy Nhi, vì như thế thì trong mắt người ngoài hắn thấp hơn Tông Chính Lâm một bậc.
Vấn đề này sảy ra khiến nàng thập phần “kinh hỉ”.
Hách Liên Uy Nhi, không nghĩ đến ah… hay cho kế trong ngoài cấu kết.
“Điện hạ, ngài cứ vậy nhìn nữ nhân ngưỡng mộ ngài gả cho người khác sao, không hề có một chút đau lòng? Thiếp nghĩ, nếu chàng không nỡ thì thiếp có thể kể một câu chuyện cho chàng nghe, coi như là an ủi”. Vẻ mặt Mộ Tịch Dao đầy sung sướng, nháy mắt với người đang chuyên chú với ván cờ. Giọng điệu giống hệt như đang dỗ dành con trai Thành Khánh vậy.
“Năm quân”. Tông Chính Lâm ngoảnh mặt làm ngơ với sự khiêu khích của Mộ Tịch Dao, chỉ cầm một quân trắng, ngón tay hạ xuống chỗ trống. Nhìn kỹ lại, quân trắng thành một đường thẳng, hắn thắng.
Nét cười rực rỡ như hoa đào của Mộ Tịch Dao bỗng nhiên khựng lại, cúi đầu nhìn về phía góc phải ván cờ, năm quân cờ trắng chói mắt, cái miệng nhỏ nhắn bắt đầu méo xẹo…
“Điện hạ”, Mộ Tịch Dao nhíu mày, “Sao không nhắc thiếp?”, Tông Chính Lâm lợi dụng lúc người ta không chú ý, thắng cũng không vẻ vang.
“Kiều Kiều lại muốn chống chế hay sao? Bản điện đã nhắc hai lần. Nhưng mà Kiều Kiều nghe xong chuyện của Bát đệ, vui vẻ đến mức chẳng nghe lọt tai cái gì”. Nàng lúc nào cũng ngồi không yên khi đánh cờ, đánh được mấy quân xong là chẳng có lúc nào im lặng.
“Sao thiếp lại thua nhanh thế chứ? Không được không được, điện hạ cậy mạnh hiếp yếu, sao lại tính toán chi li với nữ tử như thế? Chơi lại một lần nữa”. Mộ Tịch Dao lập tức đem chuyện trêu chọc Tông Chính Lâm ném ra sau đầu, bắt đầu tính toán, dù thế nào cũng phải thắng một ván mới được.
Hắn muốn nghịch thiên hay sao? Nàng đã học thuộc lòng sách dạy đánh cờ, tuy không tìm tòi nghiên cứu sâu xa, nhưng hai mươi sáu cách đi đã khắc sâu vào đầu rồi, không thể nào nàng đã đi trước mà còn bị thua.
Ra sức để đạt được mục đích, Mộ Tịch Dao ưỡn ngực nghiêm mặt, đôi mắt trong veo tràn đầy tình ý mờ ám liếc tông chính lâ, “Nếu không điện hạ cho thiếp hai quân?”.
Động tác nhặt cờ của Tông Chính Lâm chững lại, ngẩng đầu nhìn nữ nhân đang thỉnh cầu nịnh nọt, nhìn chằm chằm nét mặt tươi cười của nàng một lát, Tông Chính Lâm tùy ý ném quân cờ đen đang kẹp trong tay đi, cờ đen chuẩn xác rơi vào hũ.
“Kiều Kiều, kết cục thua năm quân chắc chắc đã định rồi, hay bản điện lại dứt khoát nhận thua?”.
Mộ Tịch Dao thở phì phì bĩu môi, “Keo kiệt”.
Năm quân thì chỉ bảo ngài để lại cho hai quân thôi mà, cũng không phải còn ba quân sao… chính mình không chiếm lý, Mộ Tịch Dao cũng không có cách nào tiếp tục dây dưa nữa. Nữ nhân này cũng có chút phẩm chất của kỳ thủ, còn biết rõ thẹn là cái gì.
“Quá ngang ngược”. Tông Chính Lâm cười cười. Kỳ nghệ của nữ nhân… nói thật, Lục điện hạ chỉ có thể bình phẩm một câu “Thối không ngửi được”() nguyên văn tác giả). So với kỳ nghệ càng kém, chính là cách đánh cờ được một tấc lại muốn tiến thêm một bước. Mộ Kính Châm rốt cục là dạy thế nào mà ra con gái như vậy, phương diện nữ công cùng kỳ nghệ rối tinh rối mù, nói nàng không học vấn không nghề nghiệp cũng không sai.
“Lại ngang ngược, không phải là chàng nuông chiều hay sao? Sao bây giờ lại lấy ra phàn nàn?”. Ngài lúc bình thường thì dáng vẻ độc tài chuyên đế, thổ lộ cũng đã hơn ba lần. Lúc này muốn đổi ý? Quá muộn!
Tông Chính Lâm đứng dậy, ôm ngang nàng lên, “Bản điện nuông chiều đấy, tất nhiên là bản điện sẽ giải quyết tốt hậu quả”. Tông Chính Lâm không sợ các kiểu khiêu khích của Mộ Tịch Dao, nữ nhân này học không nghe lời, sau này chịu dạy dỗ, chỉ có mình nàng mà thôi.
“Điện hạ, thiếp còn muốn nói ra suy nghĩ của mình!”. Mộ Tịch Dao ôm cổ hắn, la lên. Lúc này không phản bác hắn, đợi lát nữa muốn mở miệng lại thì mới là hối hận thì đã muộn.
“Nàng cứ nói đi”. Khóe miệng Tông Chính Lâm cong lên, ôm nàng đi vào phòng trong. Nhưng mà dọa nàng giật mình, nhìn các biểu hiện kinh hoàng của nàng, đó là hứng thú của Lục điện hạ.
Ngồi lên giường quý phi, Tông Chính Lâm ôm nàng.
“Kiều Kiều vừa mới nói, bản điện không nỡ người nào?”. Không phản ứng nàng trêu chọc, chẳng qua là để thanh toán sau.
Mộ Tịch Dao cúi đầu, vẻ mặt nhu thuận vô cùng, “Điện hạ, thiếp bị người khi dễ”.
Boss mau tới đau lòng thiếp đi, cái gì có bỏ được hay không ngài coi như gió thoảng bên tai thì thiếp thích cực đó.
Tông Chính Lâm gõ gõ cái trán nàng, nữ nhân này đúng là lợi dụng triệt để tâm ý của hắn. Như thế cũng tốt. Có thể làm cho nàng ỷ lại thuận theo, trắng trợn mượn sủng ái của hắn để nghịch ngợm, cho dù Mộ Tịch Dao càn rỡ thêm chút nữa Tông Chính Lâm cũng vui vẻ tán thành.
Thuận theo chút tâm tư của nàng, Lục điện hạ nhẫn nại hỏi han tâm can bảo bối của hắn, “Là người nào?”. Muốn nói bắt nạt nàng thật sự không ít, đáng tiếc kết cục cuối cùng kia, tiểu nữ nhân cũng không có ý tứ tiếp tục la hét.
“Chính là người ngưỡng mộ ngài mọi người đều biết đó, lại cho thiếp ăn thiệt thòi nhiều lần, lại còn lập tức lấy lại được danh dự, đóa hoa Uy Nhuy nhà man di mọi rợ đó”.
Tông Chính Lâm im lặng, một lát sau buồn bực cười ra tiếng. Dòng họ Hách Liên này xác thực là bộ lạc man di thành lập ở tiền triều, sau khi triều đại thay đổi mới xếp vào dòng họ Đại Ngụy.
Mộ Tịch Dao gọi Hách Liên Uy Nhi như vậy, có thể thấy là đối với nữ nhân kia nửa điểm hảo cảm cũng không muốn cho. Biết tính tình nàng trước giờ mạnh mẽ cương trực, yêu ghét rõ ràng, lại không nghĩ lại keo kiệt đến mức đến cả cái tên cũng muốn so đo.
“Kiều Kiều cũng nói là gia tộc man di mọi rợ tất nhiên cũng không thể lấn đến đầu nàng được. Danh tiếng hung hãn của Kiều Kiều đã sớm truyền ra rồi, có lẽ Man tộc cũng tránh không kịp”. Tông Chính Lâm rất nghiêm trang nói, nhưng trong lời lại đầy vẻ giễu cợt. Với tính tình cương liệt như vậy của nàng, ăn thiệt thòi chỗ nào được? Chẳng qua là giọng điệu có chút buồn phiền thôi.
Nhưng mà có thể làm cho Mộ Tịch Dao chịu tức giận, ngoại trừ hắn cũng không có ai. Mặc dù là Nguyên Thành đế, hắn cũng có thể bằng mặt không bằng lòng bảo vệ Mộ Tịch Dao thỏa đáng.
Tông Chính Lâm trước giờ cuồng ngạo, nhưng trên phương diện đối đãi với nữ nhân của mình lại vô cùng nổi bật.
Mộ Tịch Dao nhào qua oán hận cắn lên cằm hắn, ngữ khí ảo não vô cùng, “Điện hạ ghét bỏ thiếp là người đàn bà đanh đá cũng không nên nói như vậy”. Nhìn trên khuôn mặt trơn bóng của nam nhân hằn dấu răng nhẹ, Mộ Tịch Dao mới thỏa mãn rời đi.
“Ngài chờ xem, muốn thiếp im ỉm chịu thiệt, lúc này coi như giúp mọi người làm chuyện tốt, thiếp chủ yếu là giữ vững nghĩa vụ chủ nhà mà thôi, liền coi như thông cảm nàng mới đến không hiểu quy củ, khiêm nhường với nàng một lần thì có làm sao”.
Tông Chính Lâm nhướng mày chờ câu sau của nàng.
Nếu Mộ Tịch Dao dễ nói chuyện như vậy, có thể giúp mọi người làm điều tốt vậy phong ba hai năm qua ở Thịnh Kinh cũng sẽ không liên tục, đặc sắc như vậy. Trong tất cả mọi người Tông Chính Lâm thật không nghĩ ra được, có ai là nàng không dám vọng động không chính đáng. Chỉ sợ ngoại trừ Nguyên Thành đế và Thái hậu, nữ nhân “bắt nạt kẻ yếu sợ hãi kẻ mạnh” này thật sự không sợ hãi gì.
Quả nhiên, vừa rồi còn điềm đạm đáng yêu ghé vào lòng hắn cáo trạng, trong giây lát đã lên tinh thần.
“Cái im ỉm thiệt thòi này thiếp ăn không sảng khoái. Phong thủy phải nhanh chóng thay đổi mới tốt. Cái kẻ Uy Nhuy lừa bịp kia ở nhà người khác gây chuyện, lại muốn ở hậu viện Bát điện hạlạc địa sinh căn (bám rễ)? Thiếp liền tặng nàng phần đại lễ”. Mộ Tịch Dao nhìn chằm chằm Tông Chính Lâm cười cực kỳ giảo hoạt, đôi mắt đẹp tỏa sáng rực rỡ, vừa nhìn là biết lại có mưu ma chước quỷ rồi.
Mượn yến tiệc sinh nhật con trai nàng thông đồng với nam nhân, da mặt Hách Liên Uy Nhi này so với boss đại nhân cũng không thua bao nhiêu.