Sủng Phi - Triêm Y

Chương 16: Chương 16: Mời Mọc ​




Mộ Tịch Dao nhìn hồ sen bên ngoài cửa sổ, chậm rãi vẽ một phiến lá sen với giọt sương sớm bên trên. Quế ma ma tươi cười đi tới, nhẹ giọng nói: "Chủ tử, Lục điện hạ cho ngươi đưa mấy đồ vật thú vị đến , nói phải tự tay người mở ra."
Vừa ngẩng đầu đã thấy trên tay Mặc Lancầmmột cái rổ trúc, bên trên dùng vải sa màu tím che kín.
Mộ Tịch Dao gác bút, rửa tay rồi mới đi đến tiếp nhận giỏ trúc, phát hiện rổ có chút nặng. Lại nhẹ nhàng kéo một góc vải sa, lập tức hô khẽ, trong mắt tràn đầy kinh ngạc và vui mừng.
Quế ma ma vàMặc Lan cũng bị tiếng hô củaTịch Dao làm cho phát hoảng, lại thấy nàng vui vẻ kéo vải sa, bên trong hai có hai chú thỏ con nho nhỏ, đang cuộn mình, dựa vào nhau, vô cùng đáng yêu .
Mộ Tịch Dao thấyhai con thỏ mập, vô cùng cao hứng. Một con màu xám, một con màu trắng, cả hai đều như hai trái cầu bằng lông xù, đặc biệt còn có hai cái mông nhỏ múp míp, Mộ Tịch Dao đưa ngón trỏ nhẹ nhàng chọc vào, con thỏ nhỏ liền động động đôi tai dài , hí mắt, miễn cưỡng dịch chuyển cái mông. Mộ Tịch Dao ha ha cười rộ lên, nâng rổ nhìn ngắm không dứt.
Quế ma ma vàMặc Lan lại cứng người, gượng gạo, thấy rất thương hại nhìn hai con thỏ đáng yêu kia. Nên nói làm sao cho phải đây, rơi vào nhà ai không rơi, lại rơi vào tay chủ tử nhà mình.
Đây cũng là có lí do. Sau khi Mộ Tịch Dao ăn đan dược, trên người có một mùi hương linh khí nhàn nhạt, chỉ cần nàng tới gần những sinh vật nhỏ, thì đám động vật rất nhanh sẽ thích gần gũi chung quanh nàng. Nhưng mà cái cô Mộ Tịch Dao này, có tật xấu rất lớn, phàm là nàng cảm thấy đáng yêu , thì sẽ đi đùa nghịch, hơn nữa kéo dài không dứt. Mấy con vật khi mới bị đùa, còn chưa có cảm giác được ác ý của Mộ Tịch Dao, liền thích ỷ lại trên người nàng, cũng để mặc nàng chà xát. Nhưng ngày tháng trôi qua, ai cũng không chịu nổi sự quấy rầy trường kỳ như thế, vì vậy mặc dù thân thể chúng nó khỏe mạnh, nhưng tinh thần lại rất mệt mỏi . Nếu Quế ma ma vàMặc Lan biết đến từ chuyên ngành, thì có thể hiểu rõ, đây là biểu hiện của " chứng Hậm Hực ".
Cho nên mới đầu Mộ Tịch Dao còn có thể nuôi sủng vật, sau này mặc dù là Vu thị dung túng nàng, cũng vẫn hạ lệnh không được đem sủng vật còn sống đến Ánh Thủy Hiên. Ngay cả muội nôMộ Cẩn Chi, cũng chạy trối chết mỗi khi thấydáng vẻ lúc nàng năn nỉ. Về việc nuôi dưỡng sủng vật này, Mộ Tịch Dao thật sự là rất buồn bực khổ sở.
Lúc này đột nhiên thấy một đôi sủng vật đáng yêu, vô cùng thân thiết ngồi xổm một chỗ, làm sao Mộ Tịch Dao có thể không sáng mắt, vui mừng như điên đây? ? ? Đáng tiếc nàng không cao hứng được lâu lắm, Mặc Lan liền vội đi tới đón lấy rổ trúc, lùi lại cách nàng vài bước, mới không yên nói: "Tiểu thư, phu nhân có nói, nếu còn đểngườinuôi sủng vật, ta vàHuệ Lan sẽ bị đánh. Huống chi đây là Lục điện hạ đưa tới , người cũng không muốnhai con thỏ đáng yêu như vậy lại giống những con vật trước kia đúng không? ? Người xem như vậy có được không, để nô tì thay người nuôi , lúc tiểu thư rảnh rỗi thì đi xem chúng nó? ? ?" Quế ma ma cũng ở một bên dùng sức gật đầu, liên tục cất tiếng đồng ý.
Mộ Tịch Dao ai oán , chị đây là Quỷ Kiến Sầu hay sao hả, muốn nuôi có con thỏ cũng không yên? ? ? Rất là không cam lòng nhìn một chút, mới miễn cưỡng gật đầu, tỏ vẻ vào lúc cho ăn mỗi ngày, nàng muốn đích thân làm . Lúc này hai người bên cạnh mới thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ vừa rồi thật nguy hiểm.

Mộ Tịch Dao nhận được hai con thỏ mập, tâm trạng liền bắt đầu bay lên, nhưng cũng còn nhớ rõ phải có phong thư nói lời cảm tạ lễ tặng của Tông Chính Lâm. Trong thư lời nói khẩn thiết, tràn đầy vui sướng, ngay cả câu chữ cũng cảm thấy linh động vài phần. Còn oán giận bản thân lại chỉ có thể nhìn chúng chứ không được đích thân nuôi dưỡng , nhưng mà như thế cũng đã vô vàn thỏa mãn. Trong thư còn kèm trên một chiến đánh dấu trang sách tự chế, coi như là biểu hiện lòng biết ơn.
Tông Chính Lâm đọc thư, trên mặt liền lộ ra ý cười mềm mại, nghĩ đến cảnh một con thỏ lớn đáng thương hề hề ở một bên nhìn hai con thỏ nhỏ, càng thấy buồn cười. Lại cầm lấy chiếc thẻ đánh dấu sách, tinh tế xem xét. Chỉ thấy thẻ đó là một mảnh lá cây, sắc mầu của thịt lá đã phai mờ hết, chỉ còn lại gân lá mờ mờ, được chạm rỗng, rất là tinh xảo. Mặt trên được gắn mộtchiếc nơlụa xanh , toàn bộ thẻ sách thanh lịch hào phóng, dễ dàng nhìn ra được dụng tâm củachủ nhân. Tông Chính Lâm nhẹ nhàng mơn trớn chiếc nơ, đem thẻ sách để vàotrong cuốn sách hắn thường xem, lẳng lặng gấp lại.
Lại qua mấy ngày không thấy, có chút thắc thỏm. Cân nhắc một hồi, Tông Chính Lâm đề bút viết nhanh, saiDiệp Khai tự mình đưa đến Vu phủ giao choMộ Tịch Dao.
Đã nhiều ngày, trong Vu phủ đều biết, biểu tiểu thư còn chưa có lấy chồng, đã được Lục điện hạ tặng lễ, cho thấy về sau vào phủ rồi cũng sẽ có thể được sủng , liền vô cùng nịnh bợ. Mộ Tịch Đình là muội muội của Mộ Tịch Dao, đương nhiên cũng nhân được chút ưu việt này. Còn không phải sao, bây giờ còn thấy ma ma bên người biểu tiểu thư, trên mặt ý mừng tươi tắn dẫn theo một nam tử tuổi trẻ đi về sân viện. Nam tử kiachẳng phải là người hầu của phủ hoàng tử lần trước đến tặng lễ hay sao? ? Lần nàylại đến tặng lễ sao? ?
Diệp Khai thấy Mộ Tịch Dao, cung kính vấn an, liền đem thư đưa qua. Trong lòng lại suy nghĩ, lần trước không gặp người, lần này có thểthấy vị chủ tử này . Khó trách được vừa mắt điện hạ, vị chủ tử này cũng không phải làtiểu mĩ nhân trong veo như nước, ý vị rất cao, so với hai vị ở hậu viện của điện hạ thì...., đã là nam nhân đều biết tuyển chọn. Đột nhiên hắn phát hiện, đây không phải là đang âm thầm nói điện hạ háo sắc hay sao, liền nhanh chóng dừng suy nghĩ, chỉ chờ chủ tử đáp lời.
Mộ Tịch Dao xem thư củaTông Chính Lâm, trên mặt có ý cười nhàn nhạt. Thoáng ngượng ngùng gật gật đầu với Diệp Khai, nói là đồng ý việc này, lại sai ngườiban thưởng, rồi mới tiễn người đi.
Diệp Khai vừa đi, Mộ Tịch Dao liền khôi phục thần sắc bình thường, Quế ma ma thấy vậy líu lưỡi, chủ tử đúng là , biến sắc mặt cũng không cần hít thở hay sao . Trước kia bà đi theo bên người Vu thị , nhìn thấy khả năng làm nũng khoe mẽ của nhị tiểu thư. Hiện giờ nếu so sánh, , sợ rằng mọi người và chính mình đều bị gạt rồi. Nhưng mà như vậy cũng tốt, chủ tử càng có năng lực, sau khi nhập phủ sẽ càng ổn thỏa, người đi theo tự nhiên cũng có thêm lợi thế.Sau đó mới không nghĩ nhiều nữa.
Lầnnày Tông Chính Lâm gởi thư, là mời Mộ Tịch Dao vào giờ Thân ngày hai mươi chín thángnày , đi Tây hồ ngoài thành Thịnh Kinh ngắm cảnh, ngày ấy vừa hay có thể gặp được cảnh tượng thả đèn cầu nguyện mỗi năm một lần trênTây hồ, hàng năm ngày thả đèn cầu nguyện củaThịnh Kinh đều náo nhiệt, nhưng lại rất có mỹ danh. Nữtử trẻ tuổi đều kết bạn mà đến, chỉ vì mong cầu được một đoạn nhân duyên tốt.
Mộ Tịch Dao xem thư xong, liền đến trong viện Vu thị nói ra chuyện du ngoạn. Vu thị vừa nghe là được Lục điện hạ thỉnh, nào có thể không đồng ý, chỉ đành dặn dò phải ổn trọng tuân theo lễ tắc, không thể làm loạn, kiêu căng tùy hứng. Còn cố ý dặn, sớm thả đènrồi hồi phủ. Mộ Tịch Dao chút nữa thì đã trợn mắt . Đây là sợ bản thân nàng đi đêm không về hả? ? ?

Ngày hai mươi chín, Mộ Tịch Dao chọn một chiếc váy đuôi dài tơ màu trắng, trên đầu cũng chỉ chỉ càimột trâm cài thuỷ tinh màu hồng phấn. Trên mặt chỉ thoa một lớp nước hoa thơm tự chế, cổ tay đeo một vòng hoa nhài. Cả người toát ravẻ sảng khoái thoải mái trong ngày hè, người thiếu nữ như một nụ hoa, động lòng người, óng ánh trong suốt.
Tông Chính Lâm nhìn thấy mộtMộ Tịch Dao như thế, ánh mắt nặng nề ngưng chú ở trên người nàng, qua một lúc lâu sau, mới nâng Tịch Dao đang hành lễ dậy, nắm tay nàng, cùng vào trong xe.
"Thật đẹp." Nam nhân rất nghiêm túc ... Khen một câu.
Mộ Tịch Dao nghe khen xong, liền lộ ra ý cười không hề khiêm tốn. Cũng không ngờ rằng vừa rồi nàng bị dẫn đi nhẹ nhàng, lại biến thành tư thế ôm ấp. Trên mặt có một vệt đỏ ửng nhàn nhạt, thuận thế tựa vào trên người Tông Chính Lâm, mặc hắn nhẹ nhàng ôm lấy mình.
"Đã nghĩ ra muốn viết gì trên hoa đăng chưa?" Tông Chính Lâm gần ngay trước mắt, đôi mắt phượng chuyên chú nhìn nàng, lại duỗi tay giúp nàng vân vê sợi tóc bênthái dương.
"Hả? Còn chưa nghĩ đến." Mộ Tịch Dao ngẩng đầu, liền cảm thấy có luồng khí đánh vào trên mặt, hơi thở cương dương củanam tử đập vào, trong ánh mắt bất giác càng thêm ướt át.
Tông Chính Lâm nhìn khuôn mặt khiến bản thân cả đêm không được an bình, hơi hơi nâng cằm Mộ Tịch Dao lên, vuốt nhẹ khuôn mặt nàng.
"Vậy thìtừ từ nghĩ, không vội." Khuôn mặt lại chậm rãi tiến đến.
Mộ Tịch Dao theo bản năng nhắm mắt lại, liền cảm giác trên môi truyền đến cỗ hương thơm của trà xanh, cánh môi mềm của nam tử nhẹ đụng vào phiến môi hồng của nàng. Đầu tiên là chậm rãi cọ xát, sau đó có thêm đầu lưỡi. Mộ Tịch Dao sắc mặt đỏ bừng, ngừng thở, không dám động.
Tông Chính Lâm chỉ cảm thấy hương vị thình lình bất ngờ này rất tốt. Lần đầu tiên hôn môi nữ tử, thì ra là hương thơmtrong veo như vậy. NhìnMộ Tịch Dao lay động lông mi, nhưng cũng không dám thở, cảm thấy càng khiến người yêu thương, liền khẽ mở cánh môi, ở bên trong cuốn lấy cái lưỡi đinh hương mềm yếu, làm không biết mệt.

Mộ Tịch Dao bị Tông Chính Lâm thám nhập trong miệng, chỉ có thể cuốn theo đầu lưỡi hắn, đang trằn trọc liền nghe thấy nam nhân kia thoáng dồn dập thở dốc, tay nàng không tự giác liền nắm chặt vạt áo Tông Chính Lâm, thân thể càng thêm mềm mại như không xương.
"Điện hạ"
Tông Chính Lâm nghe thấy Mộ Tịch Dao la lên, mới khắc chế nhịp tim đập mãnh liệt, và xúc động khô nóng. Liền buông Tịch Dao ra, chỉ nhẹ nhàng ôm.
Chờ khi rung động trên người bình phục, liền cười khẽ.
Mắtphượng củaTông Chính Lâm khẽ nhíu, khẽ vuốt cánh môi của Mộ Tịch Dao, "Thơm ngọt nhẹ, tươi mát."
Mộ Tịch Dao nghe Tông Chính Lâm chế nhạo, không chút ngượng ngùng, chỉ ngẩng đầu đắc ý vô cùng, khiêu khích nhìn hắn, "So với giai nhân bên cạnh điện hạ, có hơn vài phần?"
Tông Chính Lâm xem nàng bộ dáng, nghe giọng điệu có chút không "Hiền lành", đã nhớ ngay tới nữ tử ngày đó cao giọng thét ra lệnh trảm mã, trên mặt ý cười càng đậm: "Giai nhân gần ngay trước mắt, thử qua mới biết." Lại làm bộ muốn hôn.
Mộ Tịch Dao cười nhẹ liên tục, trốn tránh sự trêu đùa của hắn, bộ dáng thật là vui mừng.
Không lâu, xe ngựa chậm rãi dừng lại, Vệ Chân bẩm báo, đã đến Bích Ba Đình. Tông Chính Lâm liền nhẹ nắm cánh tay nhỏ bé củaMộ Tịch Dao, đưa nàng chậm rãi tiến vào đình hóng mát.
Bích Ba Đình hiển nhiên đã được dọn dẹp qua, trên bàn đá có trà xanh và điểm tâm, còn cóhoa quả phiên bang tiến cống. Ngoài phía đối diện, thì ba bên đình giác đều treo sa trướng màu xanh, khiến cho không gian tương đối khép kín, tránh bị quấy rầy.

Bên ngoài Bích Ba Đình là một phiến sen rộng, cành lá tầng tầng lãng đãng, một màu xanh ngát. Mấy chú nhện nước chạy đi chạy lại, nếu ngẫu nhiên có cơn gió thoảng qua, trước mắt như cảm thấy những đốm hoa nắng rơi xuống hồ sen, những ngọn sóng nhỏ hình thành từ gió, chậm rãi mà lả lướt. Giữa đám lá sen, là tốp năm tốp ba những bông hoa sen, cao thấp chằng chịt, trắng hồng xen lẫn, có bông đã hoàn toàn nở rộ, cũng có nụ hoa hoặc cũng có những bông chỉ còn trơnhụy, quả thực đây chính là một bức tranh màu nước, làm cho người ta tâm tìnhphóng khoáng, không dừng được ý muốn rong chơi.
"Nếu thích lần sau lại dẫn nàng đến, hoặc có thể ngồi thuyền du hồ."
Ánhmắt Mộ Tịch Dao sáng ngời, tràn ngập vẻ chờ mong nhìn Tông Chính Lâm, dùng sức gật đầu. Tông Chính Lâm giữ lấy nàng, tay vỗ vỗ đỉnh đầu nàng, tựa như đang an ủi vỗ về sủng vật.
Mộ Tịch Dao chu miệng nhỏ, rất là bất mãn ngẩng đầu liếcTông Chính Lâm một cái, lại đổi lấy một câu "Đừng nghịch ngợm."
Mộ Tịch Dao cảm thấy thật bất đắc dĩ, thằng nhãi này chắc là mắc bệnh miễn khống chế với sủng vật. Đương nhiên, nàng không biết, vị điện hạ nào đóchỉ đối đãi với con thỏ nào đó như thế thôi.
"Điện hạ, có bút mực không ạ?"
Vệ Chân không đợi Tông Chính Lâm lên tiếng, lập tức đi ra ngoài lấy đến một bộ văn phòng tứ bảo, lại dọn đồ ăn đi, mới cung kính đặt lên bàn. Tronglòng Vệ Chân đã rõ ràng , hầu hạ vị này cho tốt, thì bên điện hạ bên liền ổn thỏa thỏa . Mộ Tịch Dao lễ phép nói lời cảm tạ vì đã làm phiền, lại quay đầu chớp chớp mắt, nhìnTông Chính Lâm.
"Tịch Dao biết được Lục điện hạ rất hiểu thư hoạ, cảnh đẹp hôm nay, liệu có đáng để điện hạ múa bút?"
Tông Chính Lâm sảng khoái đứng dậy, ôm nàng vào trong ngực, một tay chặn ngang, một tay chấp bút. Trước khi hạ bút lại đột nhiên cúi người hôn khuyên tai củaMộ Tịch Dao nói, "Cảnh đẹp ở trước mặt, sao có thể để lỡ mất?" Liền nghiêm cẩn vẽ một bức hà đồ.
Lỗtai Mộ Tịch Dao ửng đỏ, nghiêng đầu nhìn người nam nhân đang nghiêm cẩn vẽ tranh, lại quay đầu thưởng thức bức họa.
Không ai biết được là, nội tâm Mộ Tịch Dao lại đang hò hét: kẻ nào nói người nam nhân này không hiểu nhân tình, không nặng nữ sắc, kẻ đó đúng là mắt chó hoặc mù rồi. Cái loại quấy rối điển hình này, muốn chắn cũngkhông ngăn được đó.