Sủng Phi - Triêm Y

Chương 107: Chương 107: Chuẩn Bị




Edit: Linh Sờ Tinh​

“Phượng hoàng – vua của chim yến.”

Trụ trì An quốc tự vừa dứt lời, cả thiền viện lập tức im phăng phắc.

Đây … Đây là…

Lại là vua của chim yến? Lần này ngay cả Mộ Tịch Dao cũng phải ghé mắt sang.

Đôi mắt to chớp chớp nhìn nữ nhân bên cạnh, sự việc có điều thay đổi ư?

Lại nghĩ đến những biến cố gặp phải trong mấy năm nay, Mộ Tịch Dao liền
cảm thấy thoải mái hơn. Chỉ cần giữa nàng và Tông Chính Lâm không sảy ra xung đột gì, nàng có tự tin có thể an ổn sống cả đời. Đối với những bất mãn của đám phụ nữ trong hậu cung với việc mình độc sủng, chỉ cần không tìm cách đẩy ngã nàng, chuyện gì cũng dễ nói.

Về phần hai quẻ xâm Phượng Hoàng thì… liệu có thể tin tưởng Lão hòa thượng không?

Nàng giờ là sủng phi của Tông Chính Lâm, chưa hề có ý nghĩ sẽ kéo Hách
Liên Mẫn Mẫn xuống để lên ngôi cao. Về phần Hách Liên Uy Nhuy… Chắc hẳn
là về sau ả cũng vào hậu cung của Tông Chính Lâm, sau đó đoạt lấy vị trí của đích tỷ?

Thủ đoạn của nữ nhân này ở kiếp trước vô cùng tàn nhẫn , cao tay, ngay
bản thân đấu đá trong Hách Liên gia cũng cực kỳ hung hiểm. Nhưng rõ ràng kiếp trước nàng ta gả vào phủ Bát hoàng tử, không hề có liên hệ gì với
Tông Chính Lâm.

Một khả năng khác xuất hiện trong đầu khiến cho Mộ Tịch Dao thấy rối loạn.

Chẳng lẽ kiếp này Tông Chính Lâm sẽ bị xử lý? Bát hoàng tử Tông Chính
Hàm lên ngôi? Sau đó mình tái giá? ( editor : Công nhận trình độ tưởng
tượng, sáng tác tình tiết của chị quá cao , ta bái phục)

Mẹ nó, lại có tình tiết gì mới đây? Mộ Tịch Dao càng nghĩ mặt càng co
rút. Con đường này không hợp với sở thích của nàng, bánh bao vẫn nên ở
bên cha ruột thì tốt hơn.

Nếu như thế thì , để tránh khả năng phải tái giá, nàng có nên ủy khuất
boss một lần nữa, nâng thiếp cho hắn, thu Hách Liên Uy Nhuy vào phủ,
tránh cho đêm dài lắm mộng?


Trong đầu Mộ Tịch Dao xuất hiện hàng loạt những ý nghĩ khác nhau, suy tính nên làm thế nào mới vẹn cả đôi đường.

“Đại sư, việc này…” Hách Liên Uy Nhuy còn giật mình hơn cả Mộ Tịch Dao, điều này nên giải thích như thế nào?

“Hai vị thí chủ không cần phải suy nghĩ quá nhiều, mọi việc cứ để tự nhiên, sau này sẽ hiểu.”

Mộ Tịch Dao bỗng hiểu ra! Đây là thuật ngữ trong thần côn! Lão hòa
thượng thực quá giảo hoạt, chắc chắn lão đã nhìn ra Tông Chính Lâm và
Tông Chính Hàm không thể tránh khỏi tranh giành, nên dùng cách này để
đảm bảo .

Cáo biệt sư trụ trì, Tông Chính Lâm mang theo Mộ Tịch Dao, ngắm cảnh tháp cổ phái sau núi.

“Kiều Kiều lại đang nghĩ việc xấu gì đây?” Tông Chính Lâm nhìn ánh mắt
nàng đảo liên tục, chỉ cần liếc là biết ngay sắp có trò hay.

“Điện hạ, là xâm “ Phượng Hoàng” đó, lẽ nào ngài không động tâm sao?”

Người đàn ông này dã tâm bừng bừng như thế, sao có thể chấp nhận có việc xấu tồn tại ?

“Kiều Kiều cũng là “Phượng Hoàng” đó thôi”. Nữ nhân lại chẳng hề để ý đến chính mình, lại còn tính đưa hắn cho người khác?

“Ý thiếp là, điện có muốn…”

Lời còn chưa dứt đã bị Tông Chính Lâm nâng cằm lên hôn.

Đám tùy tùng theo hầu phía sau nhanh chóng né tránh, cảm thấy hai vị chủ tử càng ngày càng khó hầu hạ.

Hôn xong, Tông Chính Lâm hài lòng vuột lên cánh môi đỏ hồng, sau đó nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt nàng, ánh mắt nóng rực.

“Những thứ mà bản điện hạ muốn, thì sẽ đoạt lấy. Kiều Kiều chỉ cần ở bên cạnh ta làm bạn là được rồi.”

Hách Liên Uy Nhuy? Cũng chỉ là một nữ nhân mà thôi. Hắn không thèm để
vào mắt. Ánh mắt của nữ nhân kia quá mức đen tối, chỉ khiến cho người ta thấy ghét mà thôi.

Hắn cúi đầu hôn Mộ Tịch Dao, mỉm cười trấn an nàng.


“Kiều Kiều đừng hoảng sợ, bản điện hạ không phải là người có mới nới cũ, tuyệt đối không rời bỏ nàng”.

Mộ Tịch Dao thở dài, boss còn có thể táo bạo hơn được không? Với dáng vẻ này của ngài, thật sự đấu thắng Tông Chính Hàm để thiếp không cần phải
tái giá?

Bên trong thiền viện An quốc tự, sư thủ tọa Tây đường nhăn mày thỉnh giáo.

“Trụ trì đại sư, trên thế giới này sao có thể xuất hiện hai thẻ “ Phượng Hoàng” cùng lúc được?”

“Thân mệnh phượng hoàng, cũng không có gì lạ.”

“Thẻ xâm chỉ là quẻ tượng, chớ để mất tâm tính”.

“Bần tăng xin thụ giáo.”

*****

“Việc hôm nay, không được để lộ ra ngoài nửa lời”. Hách Liên Uy Nhuy nhớ đến ánh mắt cảnh cáo của Lục điện hạ lúc rời đi, hiểu rõ ý hắn. Hắn
muốn bảo vệ nữ nhân kia?

Nhìn thái độ hôm nay của hai người bọn họ, chắc hẳn đích tỷ cũng chẳng
được như ý. Khó trách lúc trước vội vàng chạy về nhà, thì ra là về nhà
mẹ đẻ để tìm trợ lực. Đáng tiếc a, Hách Liên đại nhân sao lại có thể phí công. Hách Liên gia vốn lãnh khốc bạc tình, từ nhỏ nàng đã hiểu rõ. Nếu nàng không sớm vứt bỏ sự yếu đuối ỷ lại, luôn để cho tổ phụ nhìn thấy
quyết tâm của mình thì làm sao có thể thuận lợi sống đến hôm nay.

Không có ai biết được, khi nghe tên quẻ bói, nàng vui mừng đến mức tim
đập điên cuồng, mạch máu trong lòng bàn tay cũng nổi lên. Loại kinh hỉ
này, nàng phải vô cùng cố gắng mới có thể duy trì vẻ bình tĩnh trên mặt, không để thất thố trước mặt người khác.

Thân thể này đã sớm bị phá nát, hiện nay tất cả ý muốn của nàng chỉ là
muốn được sống lâu, không cần phải cúi đầu. Nàng không cầu được phu quân sủng ái, không cầu con nối dòng, chỉ hy vọng ngạo nghễ còn sống để được nhìn thế gian vạn vật phồn hoa. Thậm chí vì kéo dài tính mạng, cam tâm tình nguyện không cần con nối dõi, không phải chịu cảnh mệt mỏi, không
cần người kế thừa hương khói.

Hách Liên Mẫn Mẫn từng giận dữ nói nàng âm độc giả dối, tâm tư bất
chính. Thế thì sao? Thực ra nàng chỉ là một người đáng thương, ăn bữa

nay lo bữa mai. Những thứ ngăn nắp xinh đẹp đã sớm mất đi từ khi nàng
sinh ra. Điều duy nhất mà nàng học được để được sống, đó là dùng máu để
rửa tội, như phượng hoàng cháy rực toàn thân để được sống lại.

Quẻ Phượng hoàng … thật sự là quẻ tốt. Tới rất đúng lúc.

Phượng hoàng theo gió tiến lên trời cao, tiếng kêu hòa trong mây, sải cánh thuận theo gió.

Hách Liên Uy Nhuy nàng đây chỉ cầu một đôi mắt cao ngạo của phượng
hoàng! Cho dù trái tim nàng phải sống trong địa ngục, ô uế không sạch
sẽ, nhưng vẫn có thể có được tiền đồ keei ngạo khiến kẻ khác phải kinh
sợ, có thể hoàn toàn thoát khỏi sự quản chế của người khác.

*****

Trong hoàng cung, tẩm điện của Liễu phi.

“Đại sư nói là Liễu phi trúng nhiếp hồn thuật?” Thái hậu thất kinh.

“Cũng không hẳn. Lão nạp nhìn khí tượng của nương nương thì giống có người đang làm mê hồn bí thuật.”

“Còn có thể cứu được không?”

Tay trái của trụ trì vẫn lần chuyển sợi phật châu, mỉm cười vuốt cằm, “Y tăng có thể giải.”

Thái hậu thở phào, khẽ vuốt ngực.

“Ai gia còn một chuyện muốn thỉnh giáo, mệnh sốcủa Mộ thị …”

Trụ trì đại sưbèn chắp tay trước ngực,miệng niệm A di đà phật.

“Mộ thị là người có đủ phúc thọ, hưng phu vượng tử. Tuổi mệnh của nàng ấy , chính là người được thiên mệnh.”

Thái hậu mừng rỡ, Mộ thị quả nhiên là người được hưởng ân huệ của Hộ quốc trưởng công chúa, như vậy là tốt nhất.

Lần trước khi Mộ Tịch Dao đề nghị Tông Chính Lâm bảo vệ đại sư về kinh,
thứ nhất là như dệt hoa trên gấm, thứ hai là vì muốn trừ đi tai họa
ngầm. Thái hậu là người có địa vị cao quý, nên không thể không đánh tan
những hoài nghi của bà ta. Điều mà Hoàng gia không thể chấp nhận được đó là nghi kỵ vọng ngôn.

Trụ trì An quốc tự rời khỏi hoàng cung, nhìn về phía xa, vuốt râu trầm tư.

Mộ thí chủ mệnh số không bình thường, vô cùng hiếm thấy. Mệnh đó là mệnh nghịch thiên, là tướng phá hoàng . Nhưng hết lần này đến lần khác lại
đều rút trúng quẻ đế vương yến, mâu thuẫn này thực vô cùng ảo diệu,

giống như hỗn độn không rõ.

Hai ngày sau, Liễu phi từ An quốc tự hồi cung, thần chí thanh tỉnh, thai nhi đã giữ được.

Mộ Tịch Dao nhận được tin, mặt lạnh không nói, thưởng thức tranh họa.

Tai họa duy nhất không giải quyết được, lại là ngừoi này. Trúng bí
thuật? Bị người hãm hại? Nàng ta quả thật cũng là người biết dùng tâm
kế. Từ khi Đổng Hiền phi mất, nữ nhân trong nội cung ai cũng mơ ước vị
trí còn lại của tứ phi. Có gan dùng cả con mình để mưu tính tiền đồ,
cũng chỉ có một mình nàng ta thôi.

Ngày ấy ngọc bội có cảnh báo, thật sự ứng. Hiện nay Quý phi và Đức phi đều đã yên lặng, còn nàng ta lại thoải mái vô cùng.

Diễn kịch Võ Tắc Thiên với nàng ư? Vậy thì cũng phải xem Ngũ điện hạ có
đồng ý hay không. Thi triển bí thuật, nếu không có thuốc dẫn thì làm sao có thể thành công nhanh như thế?

Huống chi theo như Tông Chính Lâm nói, bí thuật kia là truyền từ Thục
Trung đến. Loại cấu kết này thực rắc rối phức tạp, lòng dạ thâm sâu khó
lường. Lần này thực sự là có kẻ giúp đỡ nàng ta thi triển bí thuật , hay nàng ta chính là mật thám của Thục Trung?

Nếu không phải lúc ấy nàng cảm thấy nếu vạch trần mọi việc quá mức đột
ngột, rất khó giải thích. Đáng lẽ ngày ấy cũng không nên để cho nàng ta
được diễn trò. Nhưng chắc chắn Ngũ điện hạ tuyệt đối sẽ không nhân từ
nương tay, chắc chắn sẽ cho ả ta được chịu đúng tội danh, thả lưới bắt
gọn.

“Giao mật thư cho Tam tiểu thư. Xin nàng nhất định phải chuyển cho điện hạ, không được trì hoãn!”

“Chủ tử, nô tỳ sẽ làm ngay. Nhưng mà phải lấy cớ gì để báo cho Mạc Trắc phi?” Xuân Lan chờ dạy bảo.

Mộ Tịch Dao nhẹ nhàng dời gót, viết hai thiệp mời, nhẹ nhàng đong đưa, “Khai phủ lập môn hộ, đến để báo hỷ”.

Từ lúc chuẩn bị mượn tay Tông Chính Minh, nàng đã có tính toán. Hai cái
thiệp mời, một cái cho Mạc Oản Thanh, một cái cho Mộ Tịch Đình. Việc này xem ra có chút vượt quyền, thiệp mời vốn nên do Hách Liên chính phi
phát tới các phủ. Cũng may Lục điện hạ thiên vị, Hách Liên Mẫn Mẫn tuyệt đối sẽ không công khai cự tuyệt.

Mộ Tịch Đình nhận được thư của đích tỷ, do dự hồi lâu, không ngừng đi
lại trong phòng, lại không dám chậm trễ. Từ trước đến nay làm theo những chỉ dẫn của Mộ Tịch Dao , chưa bao giờ vi phạm. Lần này là lần đầu do
dự, kết quả thì sao, Mộ Tịch Đình tự giễu mình, còn không phải là sợ hãi khiếp đảm, không dám tự mình làm chủ.

Khó trách mình không thể nào tiến xa hơn được, bị điện hạ coi như thế
thân. Đến bao giờ thì bản thân mình mới có thể không chịu thua kém người khác đây?