Sủng Phi Thượng Vị Ký

Chương 35




Sắc mặt Đỗ tần tái nhợt như tờ giấy, trên trán liên tục xuất ra mồ hôi lạnh, Hoàng hậu bước nhanh lại chỗ Đỗ tần, vẻ mặt lo lắng nói: “Như thế nào? Có bị thương không? Sắc mặt sao dọa người như vậy?” Nói xong vội vàng phân phó cung nhân đi thỉnh Thái y.

Nghe vậy, mọi người đều tiến lên đây nhìn như lo lắng hỏi thăm tình hình thân mình Đỗ tần, một đám người ôm lấy nàng hỏi, Cố Vân Yên mắt lạnh nhìn trên mặt mọi người đều biểu hiện ra ngoài vội vàng lo lắng, cảm thấy thật trào phúng. Chợt mang theo Thị Thư cùng gia nhập nhóm nữ nhân này, đau lòng nói: “ Aắc mặt Đỗ tỷ tỷ kém như thế, sợ là động thai khí, vẫn là trước đỡ nàng ấy đến nghỉ ngơi trong đình đi!”

Hoàng hậu liên tục gật đầu “Mau! Mau! Mau đỡ Đỗ tần đến trong đình đi.” Vừa dứt lời lại tiếp tục dặn nói: “Cẩn thận chút!”

Một khắc sau, ba người viện phán Lưu thái y cùng Phùng Thái y, Lý Thái y vô cùng lo lắng chạy lại đây, còn chưa kịp hành lễ với mọi người liền nghe Hoàng hậu nói: “Không cần để ý nghi thức xã giao , mau xem Đỗ tần có chỗ nào không ổn không.”

Ba người vâng dạ, lập tức tiến lên thay phiên bắt mạch cho Đỗ tần, qua nửa ly trà, Hoàng hậu dò hỏi: “Mạch tượng như thế nào, có gì không ổn?”

Viện phán Lưu thái y ôm quyền khom người nói: “Hồi Hoàng hậu nương nương, y theo vi thần xem Đỗ tần nương nương chính là bị kinh hách, cho nên khiến cho mạch tượng hỗn loạn, làm cho thai tượng có chút không ổn, vi thần sẽ kê mấy phương thuốc an thai kiện thân, để dược đồng thái y viện bốc thuốc đưa tới, Đỗ tần nương nương ăn vào, hảo hảo điều dưỡng mấy ngày sẽ không còn trở ngại, chỉ là ngày sau cần nhiều chú ý chút, không thể lại động thai khí.” Phùng Thái y cùng Lý Thái y cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý ý viện phán.

Vẻ lo âu trên mặt Hoàng hậu chậm rãi tan đi, nhẹ giọng nói “Ân, như thế bản cung liền yên tâm, nếu là Đỗ tần có gì bất trắc, bản cung biết ăn nói sao với Hoàng thượng cùng lão tổ tông.”

Nghe vậy, thần sắc mọi người cực kỳ phức tạp, nói không rõ là mất mát vẫn là an tâm. Giây lát, mọi người đều cười trấn an Đỗ tần.

Một lát, Tiêu Dục được tin tức liền mang theo Lưu Đức Phúc từ ngự thư phòng chạy lại đây, Hoàng hậu dẫn mọi người quỳ xuống hành lễ, Tiêu Dục xua tay để mọi người đứng dậy. Lưu thái y lại bẩm báo Tiêu Dục kết quả bắt mạch, Tiêu Dục “Ân” một tiếng, cho thấy bản thân đã rõ tình huống, giúp đỡ Đỗ tần bị động thai ngồi xuống.

Đỗ tần lòng còn sợ hãi, khóe mắt cầm lệ ý, mang theo khóc nức nở nói: “Hoàng thượng, ngài phải làm chủ cho tần thiếp, có người muốn hại hoàng nhi của tần thiếp, nếu không phải Dục sung viện kịp cứu, chỉ sợ đứa nhỏ trong bụng tần thiếp giờ phút này đã mất......” Thanh âm nghẹn ngào bao hàm vô hạn ủy khuất cùng phẫn hận.

Tiêu Dục không đổi sắc mặt, ngược lại nhìn về phía Hoàng hậu, vẻ mặt Hoàng hậu mờ mịt, hiển nhiên cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, thành khẩn thỉnh tội nói: “Là nô tì thất trách, khi nãy không chăm sóc tốt Đỗ tần, thỉnh Hoàng thượng trách phạt.”

“Dục sung viện đem sự tình nói một lần cho trẫm.” Ánh mắt Tiêu Dục đảo qua mọi người, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở trên người Cố Vân Yên.

Cố Vân Yên bình tĩnh nói: “Hồi Hoàng thượng, vừa nãy có tiểu cung nữ trong tay cất giấu ngân châm, nghĩ thừa dịp hỗn loạn xuống tay với Đỗ tần nương nương, tần thiếp vừa vặn thấy, liền tiến lên đẩy ra nàng, sau đó, nô tài trong cung tần thiếp cũng bắt được nàng lại , người đang chờ Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương xử trí.”

Một bên Thường Phúc thông minh nháy mắt với Thường Qúy, vì thế ngay trước mặt mọi người liền xuất hiện một tiểu cung nữ bị dây thừng trói chặt tay chân, miệng nhét vải rách.

Thân mình Phùng tiệp dư hơi hơi chấn động, giây lát, chỉ vào cung nữ kia phẫn nộ quát: “Tiện tì, nói, là người nào sai sử ngươi mưu hại Đỗ muội muội ? Người khác cho ngươi ưu việt gì? Nhưng lại để cho ngươi cam tâm tình nguyện phạm vào tội đại nghịch bất đạo như thế.”

Ngược lại khóc kể với Hoàng thượng “Xin Hoàng thượng nắm rõ, tiện tì này định là bị người thu mua, vì sự tình bại lộ sau giá họa nô tì, nô tì cũng không biết đã đắc tội người nào, thế nhưng nghĩ ra thủ đoạn hạ cấp như thế đến đối phó nô tì.” Nói xong một bên gạt lệ một bên ám chỉ Cố Vân Yên bên cạnh, trong lời nói ý có điều chỉ.

Phùng tiệp dư cùng Cố Vân Yên bất hòa, hậu cung mọi người đều biết, Tiêu Dục thoáng nhìn Cố Vân Yên.

Cố Vân Yên cười nhẹ, vẻ mặt vân đạm phong khinh nói: “Tiệp dư nương nương không cần kích động như thế? Không duyên cớ bị thương thân mình. Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc, sự thật như thế nào, tần thiếp tin tưởng Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương định có thể tra ra manh mối, sẽ không để người trong sạch bị hàm oan, lại càng sẽ không để chủ mưu phía sau màn may mắn thoát tội, lời tần thiếp nói nương nương thấy thế nào?” Trong lời Cố Vân Yên nói hàm nghĩa chính là ngươi nếu nói mình là trong sạch , nên không thẹn với lương tâm, vậy liền an tâm chờ Hoàng thượng, Hoàng hậu điều tra rõ chân tướng, mà không phải lớn tiếng dọa người, nóng lòng đem tội danh đổ lên người người khác, như thế, chẳng phải là càng bị người khác hoài nghi?

Lời vừa nói ra, trên mặt Phùng tiệp dư hiện lên quẫn bách, lập tức dừng lại khóc nức nở, lau khô lệ nói: “Tần thiếp nhất thời cảm xúc không khống chế được, khẩn cầu Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương thứ tội.”

Hoàng hậu trầm giọng nói với Phùng tiệp dư: “Ngươi nói ngươi, ngày xưa cũng là người biết đúng mực, sao sinh nhị công chúa sau ngược lại không dĩ vãng ổn thỏa như trước, trước mặt bọn tỷ muội liền khóc nháo lên, cũng không sợ người khác nhìn chê cười.”

Phùng tiệp dư cực ngượng ngùng nhìn mọi người, liếc mắt một cái, cúi đầu nói: “Là nô tì nóng tính , mong rằng bọn tỷ muội chớ để ở trong lòng.” Nói xong khom người thối lui đến một bên.

Lông mi Tiêu Dục khẽ chớp, Lưu Đức Phúc hiểu ý, lập tức vung phất trần, lạnh lùng nói: “Trước mặt Vạn tuế gia, ta khuyên ngươi vẫn là thành thành thật thật khai ra, đỡ phải chịu nỗi khổ da thịt.”

Tiểu Toàn Tử tiến lên đem vải rách trong miệng tiểu cung nữ ra, để nàng cung khai, tiểu cung nữ nghe được hai chữ dụng hình, mặt lộ vẻ hoảng sợ, hai chân đang quỳ nhịn không được phát run, một bên Phùng tiệp dư trên mặt giọt thủy giấu diếm, vẻ mặt bình tĩnh bàng quan, nhưng hai tay trong tay áo lại nắm gắt gao, móng tay sớm bởi vì dùng sức quá mức mà bị hỏng, đâm vào lòng bàn tay đến suốt chảy máu, nhưng nàng lại không cảm giác chút đau đớn nào, chỉ có thể nghe trong ngực bùm bùm nhảy không ngừng.

“Nô tỳ, nô tỳ...... Không có người sai sử nô tỳ, đều là chủ ý một mình nô tỳ.” Tiểu cung nữ đầu tiên là do dự, tiếp theo làm như nghĩ tới cái gì, tuyệt vọng nhắm lại hai mắt, khóe mắt có nước mắt chảy xuống dưới, cắn chặt răng hung ác đem tội danh một mình gánh chịu.

Tiểu cung nữ thầm nghĩ: Nếu là mình một ngụm cắn là Dục sung viện sai sử nàng hạ độc thủ, kia Hoàng thượng chắc chắn bảo nàng xuất ra căn cứ chính xác, đến lúc đó chính mình lấy không ra chứng cớ, sẽ chỉ làm người ta càng thêm tin tưởng vững chắc nàng đang vu hãm Dục sung viện, không bằng gắt gao nhận là mình làm, như vậy ngược lại làm cho người ta cảm thấy Dục sung viện có hiềm nghi, chỉ cần có thể làm cho chủ tử thoát tội, vậy một nhà già trẻ của mình có thể bình yên vô sự , như thế, mình chết cũng đáng.