Ban đêm, Cố Vân Yên nằm trên giường, một đôi mắt phượng thanh tỉnh. Bên kia, chỗ nằm của Tiêu Dục thì lại trống không.
Bên tai quanh quẩn lời Tiêu Dục nói hôm nay,"Yên nhi vừa nghe xong tâm sự của trẫm, chắc sẽ cảm thấy bối rối. Đêm nay trẫm nghỉ ở Thừa Càn cung để cho ngươi tĩnh tâm, một mình ngẫm lại lời trẫm, cũng cảm nhận một chút tâm của chính mình. Nhìn xem ngươi đối với trẫm thật có chút động tâm hay không."
Nghe ngoài kia tiếng gió nhẹ vang xào xạt, ánh trăng nhu hòa xuyên thấu qua cửa sổ, Cố Vân Yên chậm rãi nhắm mắt, dần dần tiến vào mộng đẹp. Khi ngủ nàng mơ một giấc mộng rất dài rất dài, một giấc mộng về kiếp trước.
Nàng mơ chính mình về tới kiếp trước, nhưng là ở đó không có bất kì kẻ nào có thể thấy được nàng, bao gồm cả bản thân ở kiếp trước. Sau đó, mọi việc xảy ra ở kiếp trước tựa như một hồi tuồng, những hình ảnh nhanh chóng diễn ra ở trước mặt nàng.
Bất tri bất giác, nàng đi tới Huệ Nghi cung, đây là cung điện kiếp trước của nàng. Ở trong này, nàng thấy mình lúc mới vào cung. Kiếp trước nàng hồn nhiên chí thiện, tính tình dịu dàng. Vì Mạnh Nguyệt cố ý tiếp cận hạ, hai người từ từ tốt hơn. Tâm tính đơn thuần, nàng rất nhanh liền cùng Mạnh Nguyể trở thành "hảo tỷ muội" như hình với bóng.
Các nàng là tú nữ vào cung đã được mười ngày, mà vài ngày nay Tiêu Dục chỉ lâm hạnh ba người. Một người là nữ nhi của Trấn Quốc đại tướng quân Đỗ Viện, một người là đích thứ nữ của Lễ bộ Thượng thư, còn có một người đó là Mạnh Nguyệt. Còn lại tú nữ chưa được triệu hạnh đều là bất an, tìm hiểu hướng đi của Tiêu Dục, để đến giữa đường chặn lại.
wattpad/HueKhanh92
Hôm nay, các tú nữ nghe nói buổi trưa Tiêu Dục sẽ ở Sướng Xuân uyển ngắm hoa, nhất thời hưng phấn như đánh màu gà, hưng phấn lên rồi tỉ mỉ ăn mặc một phen, sau đó tìm các loại cớ để xuất hiện ở Ngự Hoa viên, chờ đợi để có thể vô tình gặp đế vương.
Cố Vân Yên luôn luôn không thích náo nhiệt, nên không cùng mọi người ở chung, một mình ở trong phòng ngủ ngây ngốc. Sau khi cảm thấy thật là nhàm chán, nàng lập tức mang theo Thị Họa và Thị Thư đi Phong Hà uyển ngắm hồ, thuận tiện hái chút đài sen trở về nấu canh hạt sen uống.
Phong Hà Uyển, hoa sen nở rộ, thiên kiều bá mị, thướt tha lộng lẫy, đập vào mắt đều là hoa hồng lá xanh. Nàng nghĩ lúc này nếu dùng câu thơ "Tiếp thiên liên diệp vô cùng bích. Ánh nhật hà hoa biệt dạng hồng." để hình dung, tất nhiên là chuẩn xác vô cùng.
Nàng nhấc bước chân vui vẻ đi vào cạnh hồ sen, giống như tinh linh núi rừng lượn quanh hồ sen. Khi nàng đưa tay hái cái đài sen lớn thì dưới chân vừa trượt, cả người như sắp rơi vào hồ sen, tiếng kinh hô của nàng còn quanh quẩn trong không trung, thân thể nàng đã rơi vào trong một lồng ngực rộng lớn ấm áp.
Nàng nâng mày hé mắt, nhìn thấy một gương mặt tuấn mỹ vô đào. Chống lại đối mắt đen láy như mực ngọc kia, ánh mắt hắn vẫn bình tĩnh cùng thâm thúy, thâm thúy đến mức khiến nàng muốn đui mù. Hắn đi vào vào trong mắt nàng, cũng đi vào lòng của nàng. Từ đó, khắc sâu trong lòng, cả đời không quên.
Nàng đứng ở phía sau bọn họ, nhìn Tiêu Dục ôm bản thân ở kiếp trước, nhìn chính mình từng đối với hắn nhất kiến chung tình mà lo lắng vô ích, không có cách nào thay đổi hiện trạng.
Một ngày kia, hắn liền thuận lý thành chương lâm hạnh nàng. Mà một đêm đó, nàng không chỉ giao ra thân thể của nàng, mà còn có lòng của nàng.
Mấy tháng sau, bản thân được chẩn ra tin vui, nàng cúi đến phát khóc. Mạnh Nguyệt vẫn trước sau như một cùng nàng thân thiết, thậm chí thoạt nhìn so với trước còn tốt hơn.
Nàng đi tới Cảnh Dương cung, thấy Hiền phi đang nổi giận đập bình hoa, vừa phát tiết vừa nghiến răng nghiến lợi nói:" Mấy cái tiện chân, vừa vào cung mấy tháng liền một cái hai cái truyền ra tin vui. Bản cung thịnh sủng nhiều năm đến nay lại vẫn chưa thể hoài thượng. Bản cung nuốt không trôi cái cục tức này, thứ bản cung không thể có được, mấy cái tiện nhân lại càng không xứng có được."
"Chủ tử an tâm một chút chớ phiền lòng, việc này còn phải bàn bạc kỹ hơn." Cung nữ Hồng Ngọc bên cạnh mềm giọng khuyên bảo.
Hiền phi ngồi xuống tháp quý phi, hừ lạnh một tiếng,"Đi, gọi cái Vương tiệp dư luôn nịnh bợ bản cung đến đây. Không phải nàng luôn muốn khiến bản cung vui lòng sao? Vậy bản cung liền cho nàng một lần cơ hội, có thể trở thành phụ tá đắc lực của bản cung hay không liền xem vào bản lãnh của nàng."
Rất nhanh, Vương tiệp dư được Hồng Ngọc thỉnh lại đây, Hiền phi thẳng thắn nói:"Muốn bản cung trọng dụng ngươi, giúp ngươi đạt được ân sủng của Hoàng thượng cũng không phải không được. Có điều bản cung chưa bao giờ lãng phí tinh lực trên những kẻ vô dụng."
Vương tiệp dư vội vàng biểu lộ chân thành, sau đó lại nghe thanh âm xinh đẹp của Hiền phi truyền đến,"Bản cung không thích cây lựu trong hậu viện, đang nghĩ tới làm thế nào loại trừ nó cho tốt?"
Vì thế, bản thân ở ngày thiên thu chương của Thái hậu bị trượt chân sảy thai, sau khi đẻ non lại mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt.
Một năm sau, lại truyền ra tin vui một lần nữa, nàng vui mừng vô cùng, âm thầm hạ quyết tâm lúc này nhất định phải hộ tốt đứa nhỏ của bản thân.
Nàng cùng Mạnh Nguyệt đang dắt tay đi tham gia vạn thọ yến của Tiêu Dục, dọc theo đường đi kéo tay Mạnh Nguyệt lải nhải nói:" Nay phânvij của ta chỉ là sung viện, mặc dù đến lúc đó sịn hạ hoàng tự có thể tấn chức một cấp cũng chỉ là tần vị. Vân không cí đủ tư cách nuôi nấng hoàng tự, mà tỷ tỷ phân vị là Tiệp dư, tất nhiên có thể nuôi nấng long tự. Chờ ta sinh hạ hoàng nhi ra liền cầu Hoàng thượng đưa hắn dưỡng ở dưới gối của tỷ tỷ được không?"
Nghe vậy, khóe mắt đuôi lông mày Mạnh Nguyệt đều là ý mừng,"Như thế rất tốt, ta chắc chắn xem hắn như mình sinh ra, thương hắn đến tận xương."
Nói nói cười cười, các nàng liền đến Tử Thần điện. Vạn thọ yến củaTiêu Dục hết sức long trọng, yến hội hát múa ăn uống linh đình, tiếng hoan hô nói cười không ngừng.
Uống chút rượu trái cây, khuôn mặt nàng kiều diễm, thừa dịp không ai chú ý khi lặng lẽ nhìn lén Tiêu Dục ở trên kia. Mày kiếm mắt sáng, anh tuấn bất phàm, nhìn đến khi tim nàng đập rộn rã, thêm sau đó Mạnh Nguyệt nhìn về phía nàng mới nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
Sau khi nàng thu hồi ánh mắt, tầm mắt của Mạnh Nguyệt cũng không tự chủ được hướng về phía Tiêu Dục. Trùng hợp lúc này ánh mắt của Tiêu Dục cũng vô ý đảo qua các nàng bên này. Khi Mạnh Nguyệt nhận thấy được tầm mắt của Tiêu Dục lướt qua mặt nàng mà dừng lại ở trên mặtCố Vân Yên, trong mắt nàng nhanh chóng hiện lên một tia lo lắng. Mà tát cả những điều này, Cố Vân Yên đang vùi đầu thưởng thức thức ăn cũng không biết được.
Mười tháng mang thai, đến lúc lâm bồn. Trải qua một ngày một đêm cửu tử nhất sinh, nàng rốt cục vì Tiêu Dục sinh hạ một tiểu hoàng tử. Có điều tiểu hoàng tử này sinh ra thân mình liền yếu hơn người bên ngoài, ngự y nói cần phải chăm sóc kĩ.
Bởi vì lúc trước nàng cầu đã được Tiêu Dục ân chuẩn, đem đứa nhỏ nàng sinh ra nuôi dưới gối của Mạnh Nguyệt. Cho nên, đứa nhỏ vừa ra đời liền bị ôm đến Khánh Phương trai của Mạnh Nguyệt. Cố Vân Yên còn không kịp ôm đứa nhỏ một cái.
Ngày hôm sau, Khánh Phương trai mời Phùng ngự y tới, gia tộc vị này cùng nhà ngoại tổ phụ Mạnh Nguyệt là thế giao. Bởi vậy, hắn trở thành thái y tâm phúc ở trong cung của Mạnh Nguyệt.
"Phùng ngự y, ngươi nói thật cho bản cung, Tam hoàng tử có thể dưỡng lớn được không? Ta còn sớm tính toán." Mạnh Nguyệt nhẹ giọng hỏi.
Phùng ngự y bắt mạch cho Tam hoàng tử, trầm ngâm nói:"Tuy nói Tam hoàng tử thân mình yếu kém, nhưng nếu là tỉ mỉ nuôi nấng, từ từ bồi bổ, 5 năm về sau thân mình Tam hoàng tử sẽ không khác người bình thường. Ngược lại nếu chăm sóc không tốt, ba năm ngày không bệnh nặng lại bệnh nhẹ, chỉ sợ...... Cũng sống không quá 5 năm."
Mạnh Nguyệt nhướng mày, nghi hoặc nói:" Vậy vì sao các ngươi ở trước mặt Hoàng thượng cùng Hoàng hậu trước mặt nương nương nói tình huống của Tam hoàng tử hung hiểm như vậy?"
Phùng ngự y lắc đầu than thở một tiếng,"Nương nương đã hỏi, vi thần không dám giấu. Tục ngữ nói rồi, gần vua như gần cọp. Vi thần làm ngự y mỗi ngày đều là đi giữa phú quý vinh quang cùng quỷ môn quan. Vô ý một cái liền bước vào quỷ môn quan, cho nên vì bảo trụ tánh mạng, mặc dù xác định có mười phần nắm chắc cũng chỉ sẽ nói bảy phần. Như thế, liền có thể bớt chút mạo hiểm. Cũng như chuyện Tam hoàng tử, nếu chúng thần nói Tam hoàng tử thân mình cũng không lo ngại, ngày sau Tam hoàng tử có cái gì không hay xảy ra, vậy các ngự y chẳng phải là không được tốt? Nương nương ngẫm lại xem có phải hay không?"
Mạnh Nguyệt gật đầu,"Thì ra là thế! Bản cung đã biết, ngươi lui ra đi. Những lời hôm nay nói cùng bản cung chớ tiết lộ đi ra ngoài."
Phía sau Thanh nhi vẻ mặt vui mừng,"Thật tốt quá, chủ tử không cần lo lắng Tam hoàng tử không thể trưởng thành."
Mạnh Nguyệt ánh mắt tối tăm, cong môi cười lạnh,"Ngày đó bản cung liền dự đoán được, Cố Vân Yên trong các tú nữ lần này dung mạo tốt nhất, ngày sau nhất định có thể được Hoàng thượng ưu ái, cho nên cố ý cùng nàng thân thiết. Nay có thể được đứa nhỏ nàng bàng thân, một phen tâm cơ cuối cùng cũng không có uổng phí."
Ba ngày sau, Tam hoàng tử ban đêm bị lạnh, liền nhiễm phong hàn. Tiêu Dục hạ triều lập tức tới Khánh Phương trai thăm. Mạnh Nguyệt một phen mềm giọng an ủi. Ban đêm, Tiêu Dục nghỉ ở Khánh Phương trai.
Vì thế, Mạnh Nguyệt liền nghĩ ra một cái biện pháp tuyệt hảo để tranh thủ tình cảm. Dưới gối Tiêu Dục con nối dòng điêu linh, đối với hoàng tử càng coi trọng. Nếu là hoàng tử nào bị bệnh tất nhiên sẽ đến thăm. Nay trong tay nàng có Tam hoàng tử, đó là vũ khí tranh thủ tình cảm tốt nhất. Mạnh Nguyệt vì phát hiện này mà cảm thấy mừng như điên.
Từ đó về sau, Tam hoàng tử liền mười ngày nửa tháng lại sinh bệnh một hồi. Mỗi khi phát bệnh, Tiêu Dục tất lại đến thăm. Dần dần số lần Tiêu Dục đi Khánh Phương trai liền nhiều lên, số lần ngủ lại ban đêm cũng tương đối gia tăng. Mạnh Nguyệt ân sủng ngày càng thịnh, mới nửa năm, Tiêu Dục nói Mạnh Nguyệt hết ngày này đến ngày khác dốc lòng chăm sóc Tam hoàng tử, nuôi nấng hoàng tự có công nên tấn nàng làm chiêu nghi.
Khi Mạnh Nguyệt mặt mày hồng hào, Cố Vân Yên lại có vẻ tiều tụy không chịu nổi, ngày đêm nhớ nhung hoàng nhi, hận không thể ngày ngày canh giữ ở bên giường hắn, tự mình chăm sóc.
Mỗi khi vừa nghe đến Khánh Lhương trai truyền ra tin Tam hoàng tử sinh bệnh, nàng liền lo lắng không thôi, một lòng ngóng trông hoàng nhi có thể sớm ngày khang phục, thậm chí thường xuyên dâng hương cho Phật tổ, khẩn cầu có thể thay hoàng nhi chịu tội, chỉ cầu hoàng nhi có thể bớt chút tai nạn.
Nhìn tới đoạn này, Cố Vân Yên sớm đã nước mắt rơi như mưa, tim như bị đao cắt, thống hận chính mình nhìn người không rõ, không thể thấy rõ Mạnh Nguyệt lòng muông dạ thú, đến nỗi hoàng nhi vừa sinh ra liền chịu nhiều ốm đau như vậy.
Đồng thời phẫn hận Mạnh Nguyệt táng tận thiên lương, tâm cơ ác độc, vì vinh quang của bản thân, không tiếc hạ độc thủ với đứa nhỏ đến đạt được mục đích tranh thủ tình cảm.
Thẳng đến hôm nay mới biết, nguyên lai, hoàng nhi của mình ở kiếp trước sở dĩ thân mình càng ngày càng yếu, bất luận các ngự y trị liệu thế nào đều không hề khởi sắc, ngược lại ngày càng nặng cũng không phải bẩm sinh như nàng nghĩ. Mà là bởi vì kẻ đầu sỏ Mạnh Nguyệt, người nàng tín nhiệm nhất.
Cố Vân Yên nghĩ Mạnh Nguyệt đã sớm kết thúc sinh mạng cũng là thiên đại tạo hóa của nàng ta. Nếu không, nàng nhất định phải cho nàng ta hiểu được như thế nào là sống không bằng chết, như thế nào là hối hận làm người. Có đôi khi, chết, cũng không phảiaf đáng sợ nhất! Có đôi khi, chết, cũng một loại hy vọng xa vời.