Sủng Phi Thượng Vị Ký

Chương 130




Xe ngựa đại khái chạy hết hai canh giờ, liền nghe được bên ngoài truyền đến tiếng lái xe 'Hu!' một tiếng, tiếp theo xe ngựa dần dần ngừng lại.

Tiêu Dục đứng dậy đi xuống trước, sau đó đỡ Cố Vân Yên xuống dưới.

Cố Vân Yên xuống xe ngựa, nhìn chung quanh một cái. Thôn trang rộng lớn, bốn phía cảnh trí u nhã. Thật là xuân ý dạt dào!

Bên kia, Thị Họa ôm Tứ hoàng tử, Thị Thư dẫn Đại hoàng tử cùng Nhị hoàng tử, mấy người cùng đi về phía Tiêu Dục cùng Cố Vân Yên.

“Đi thôi! Theo ta đi vào.” Nói xong, Tiêu Dục lững thững đi về phía thôn trang, mấy người Cố Vân Yên theo sát phía sau.

Trước khi đám người Tiêu Dục đến, quản sự thôn trang đã dặn qua người hầu trong thôn trang là chủ nhân hôm nay đến. Cho nên bọn họ từ sáng sớm liền chuẩn bị, sửa sang lại thỏa đáng mọi nơi. Lúc này đám người Tiêu Dục vừa đến, tất cả mọi vật đều đầy đủ hết.

Trương quản sự dẫn tất cả người hầu ở thôn trang đợi ở cửa chính. Vừa thấy đám người Tiêu Dục xuống xe ngựa đi về phía thôn trang, bọn họ liền vội vàng tiến lên chào,“Lão nô/ nô tỳ gặp qua lão gia, phu nhân cùng các thiếu gia!”

Tiêu Dục khẽ gật đầu, mọi người hoàn lễ xong thì giải tán. Chỉ còn Trương quản sự ở phía trước dẫn đường.

Thôn trang chiếm một diện tích rất lớn. Một đường đi tới, cổ thụ xanh um tươi tốt rợp mắt, xuyên qua hành lang vào lầu các thanh lịch cổ xưa.

Tiêu Dục dẫn mọi người ngồi xuống. Bọn nha hoàn tay chân lưu loát dâng trà cùng với trái cây và điểm tâm cho bọn hắn. Cố Vân Yên nhìn trái cây vàng tươi trước mặt, rất là tươi.”Trái cây này nhìn còn rất tươi, là mới từ trên cây hái xuống?”

Nghe vậy, quản sự thôn trang Lưu bà tử lúc này phúc thân, trên mặt cười hằn nếp nhăn nói:“Hồi phu nhân, trái cây này đều là trong thôn trang của ta. Biết lão gia, phu nhân cùng các thiếu gia lại đây, lão nô đặc biệt sai người hái đến, cho các chủ tử nếm thử trước.”

Cố Vân Yên dịu dàng cười nói:“ Vẫn là trái cây nhà mình tốt, thoạt nhìn thật tươi và căng mọng.”

Nghe được nhà chủ tử nhà mình khen như vậy, lúc này Thị Họa lấy ra nén bạc thưởng Lưu bà tử. Lưu bà tử được ban thưởng tươi cười càng xán lạn, cực kỳ nhiệt tình nói:“Trừ bỏ quả khế, thôn trang mình còn trồng nhiều hoa quả khác. Nếu các chủ tử nhóm tháng sáu lại đây, còn có thể ăn thử quả đào cùng hạnh thành đấy! Hạnh vàng đào hồng, vừa chưa vừa ngọt! Ôi uy... nói đến lão bà tử ta đều phải tự chảy nước miếng......” Lưu bà tử nói xong vội vàng dùng khăn che miệng ha ha cười to.

Cố Vân Yên cảm thấy hiểu rõ. Thường ngày Tiêu Dục rất ít đến thôn trang, người hầu bọn họ cũng không có cơ hội gì để biểu hiện. Thật vất vả ngày đêm trong ngóng, tất nhiên là nhân cơ hội này hảo hảo biểu hiện. Cho nên Lưu bà tử mới có thể nói đến nhiều như vậy. Đơn giản chính là hy vọng các nàng có thể đến thôn trang nhiều hơn vài lần.

Cố Vân Yên mỉm cười gật đầu, cũng không nhiều lời nữa thêm.

Lưu bà tử thấy thế, thức thời phúc thân nói:“ Các chủ tử nghỉ ngơi, bà tử cùng bọn nha hoàn hầu ngay ên ngoài, có việc chỉ cần phân phó là được.”Trong mắt Cố Vân Yên hơi lộ ra vẻ tán thưởng. Là một người biết lắng nghe quan sát, không hổ là bà tử đã hơn phân nửa đời người. Nàng đệ cái ánh mắt cho Thị Họa. Thị Gọa gật đầu ứng hạ.

Ngay sau đó, trong tay Lưu bà tử cùng bốn nha hoàn liền thêm một nén bạc. Mấy người cười tạ ơn, tiếp theo lui đi ra ngoài.

Thị Thư cùng Thị Họa vội vàng hầu hạ ba đứa nhỏ uống nước ăn quả. Tiêu Dục cùng Cố Vân Yên im lặng dùng nước trà.

“ Ba huynh đệ các ngươi hôm nay dậy từ sáng sớm, một lát liền nghỉ chút đi. Nghỉ xong chúng ta lại dùng cơm trưa.” Tiêu Dục thả chén trà xuống, ôn hòa dặn dò.

“ Vâng, con nghe phụ thân.” Đại hoàng tử cùng Nhị hoàng tử ôm quyền vái chào, nhu thuận biết điều.

Toàn bộ người hầu ở thôn trang, trừ bỏ Trương quản sự ra không ai biết thân phận thật của đám người Tiêu Dục. Chỉ biết chủ nhân thôn trang là quý nhân trong kinh. Cho nên vì để tránh cho bại lộ thân phận, khi đến Cố Vân Yên đã dặn dò qua Đại hoàng tử cùng Nhị hoàng tử sửa lại xưng hô.

Vài đứa nhỏ ở trong sân chơi một hồi, cho tiêu hội thực, sau đó theo hai đại cung nữ đi nghỉ trưa.

Tiêu Dục bỗng nhiên nhìn về phía Cố Vân Yên, cất cao giọng nói:“Yên nhi theo ta đi ra ngoài đi một chút, xem xét một chút phong cảnh thôn trang.”

Cố Vân Yên mỉm cười đáp ứng,“Lão gia có hưng trí này, thiếp tất nhiên là nghe theo.”

Hai người dắt tay nhau ra khỏi lầu các.

Ngày xuân ánh nắng rực rỡ, gió nhẹ phất phơ. Hai bên cây cối rậm rạp, muôn hoa đua nở. Một làn gió xuân thổi qua, mang theo hương khí bốn phía thấm vào ruột gan. Thật khiến người ta vui vẻ thoải mái.

Nhìn phía trước có chút đường nhỏ trơn trượt, Tiêu Dục phút chốc quay đầu. Cố Vân Yên đang muốn hỏi vì sao, lại thấy được Tiêu Dục nắm lấy bàn tay trắng nõn của nàng. Mười ngón đan xen. Ngón tay hay va chạm vào ngón tay thon mềm của nàng. Nhận thấy được cửa chỉ săn sóc của hắn, trái tim xẹt qua một dòng nước ấm.

Hai người đi qua một đường nhỏ râm mát, vòng qua rừng trúc xanh ngắt. Chợt hiện lên trước mắt đó là một rừng hoa đào, muôn hồng nghìn tía, đem nửa phía chân trời đều nhuộm thành sắc đỏ mê ly.

Đẹp đến nỗi muốn làm cho người ta đui mù. Nếu không phải chính mìn ở đây, Cố Vân Yên tưởng tượng không ra thế gian này còn có cảnh sắc mê người như thế. Gió thổi qua một cái, hương đào ập đến, giống như đặt mình trong cả biển hoa.

Nhìn một vùng trờihoa đào nở rộ này, Cố Vân Yên liền không tự chủ được nghĩ tới đào yêu!”Đào chi yêu yêu, sáng quắc này hoa!”

Cố Vân Yên ngoái đầu nhìn lại, lúm đồng tiền như hoa nói:“ Nơi này thật đẹp!”

“Biết Yên nhi thích hoa đào, ta liền cho người ta đem thật nhiều cây đào di chuyển đến đây, tạo cho Yên nhi một kinh hỉ.” Tiêu Dục mỉm cười nhìn Cố Vân Yên, ánh mắt ôn nhu lưu luyến.

Cố Vân Yên thẹn thùng cụp mắt, đỏ mặt dịu dàng nói:“Thật cảm tạ lão gia một phen khổ tâm, thiếp rất là vui mừng.”Ánh mắt Tiêu Dục nhìn nàng dập dờn bồng bềnh ý cười, còn hơn ngàn vạn cảnh sắc trên thế gian, trên mặt không khỏi lộ ra tươi cười ấm áp như gió xuân.

“Yên nhi thích thì tốt!” Tiêu Dục nói.

Cố Vân Yên nhìn về phía Tiêu Dục, trên mặt ý cười nhu hòa, ngũ quan cương nghị của hắn nháy mắt nhu hòa đi không ít. Nổi bật trên nền biển hoa đào, Tiêu Dục thoạt nhìn ôn nhuận như ngọc.

“Chúng ta lại đi về phía trước đi.” Tiêu Dục khóe mắt đuôi lông mày đều là ý cười, sau đó kéo tay Cố Vân Yên bước chậm về phía trước.

Đi motok đoạn ngắn, Cố Vân Yên nghe thấy tiếng nước chảy, tí tách róc rách, thanh thúy dễ nghe.

Tiêu Dục cùng Cố Vân Yên vòng qua bên phải quải, liền thấy được nước suối từ trên núi chảy xuống.

Hai người đứng trên cầu rồi lại đi xuống xem. Nước suối chảy xuống tạo thành một hồ nước xanh dập dờn bồng bềnh, in bóng cây cối xanh um tươi tốt. Bên cạnh hồ nước nở đầy hoa dại. Đẹp như mộng như ảo, giống như tiên cảnh chốn nhân gian.

Ngay khi Cố Vân Yên đắm chìm trong cảnh sắc, chợt nghe Tiêu Dục nói:“Yên nhi nóng không?”

Cố Vân Yên mặt lộ vẻ nghi ngờ, nghi hoặc nhìn về phía Tiêu Dục. Giây lát liền sáng tỏ tâm tư Tiêu Dục. Cố Vân Yên mặt cười, 'bá' một chút, liền hồng đến cổ.

“Yên nhi, hiếm khi gặp được một nơi xinh đẹp như vậy. Hơn nữa thời tiết nóng bức, sao lại không giải tỏa cơn nóng?” Tiêu Dục ánh mắt sâu thẳm, khóe miệng mang ý cười.

Cố Vân Yên liếc mắt nhìn qunh một cái, lộ ra vẻ chần chờ.

Tiêu Dục nhìn ra cố kỵ của nàng, trấn an nói:“Yên nhi yên tâm, nơi này trừ ngươi và ta, sẽ không có người bên ngoài tiến vào.”

Nghe vậy, Cố Vân Yên hiểu rõ. Nghĩ đến cũng đúng, nếu Tiêu Dục từ sáng sớm đã muốn mang nàng tới nơi này, tất nhiên sẽ an bài thỏa đáng.

Tuy rằng biết sẽ không bị người bên ngoài nhìn, nhưng chỉ vừa nghĩ tới giữa ban ngày sáng rõ, lại ở trong rừng, vẫn là không hề có gì che chắn. Tâm Cố Vân Yên liền bùm bùm đập liên hồi, trên mặt hồng đến mức có thể chảy máu.

Tiêu Dục tiến lên từng bước, ánh mắt tha thiết nhìn Cố Vân Yên, ôn nhu dỗ dành:“ Nếu Yên nhi lúc này nghe theo ta. Lần tới không chỉ mang ngươi xuất cung, còn cho ngươi về phủ gặp cha mẹ, như thế nào?”

Nhìn ánh mắt Tiêu Dục chờ mong như vậy, Cố Vân Yên liền biết việc là như thế nào cũng tránh không khỏi, chỉ có thẹn thùng nhắm lại hai tròng mắt, động tác thong thả cởi bỏ y phục trên người.

Tiêu Dục nhìn quần áo lần lượt thoát khỏi thân mình ngọc, cảnh sắc xuân hiện ra, ánh mắt thoáng chốc nóng lên. Đợi đến khi váy dài rơi xuống đất, ánh mắt Tiêu Dục là cực nóng. Nhận thấy được hắn đang đánh giá không kiêng nể gì, Cố Vân Yên thật nhanh lướt qua hắn.

Ngay sau đó chân ngọc duỗi ra, liền bước vào hồ nước suối. Cố Vân Yên chậm rãi đi đến chỗ sây hơn, thẳng đến khi nước suối sắp ngập vai, che khuất cảnh xuân trước mặt, Cố Vân Yên mới dừng lại.

Không biết khi nào, Tiêu Dục đã rút đi quần áo, cũng vào trong hồ. Cố Vân Yên vừa quay đầu lại, liền đối diện với tầm mắt của Tiêu Dục. Kinh hô một cái, người liền rơi vào trong khuôn ngực rắn chắc của Tiêu Dục.

Lời nói kế tiếp của Tiêu Dục làm cho nàng từ bên tai đến đầu ngón chân mỗi một tấc da thịt đều nổi lên đỏ ửng,“Phu nhân, vi phu giúp ngươi tắm được không?”

Tiêu Dục nói xong, khóe môi còn mang theo ý cười. Ánh mắt chạy ở trên người Cố Vân Yên, hai tròng mắt dần dần sâu thẳm, lại chậm chạp không thấy động tác gì.

Không biết vì sao, Tiêu Dục như thế ngược lại làm cho Cố Vân Yên không khỏi thẹn thùng, dưới chân tựa như đạp lên bông, làm cho người ta cả người xụi lơ vô lực.

Cố Vân Yên hơi hơi nâng mày, có chút luống cuống lại mê mang nhìn Tiêu Dục. Mắt phượng đung đưa khiến tâm Tiêu Dục liền như nước hồ nổi lên từng trận gợn sóng.

Tiêu Dục vén vài lọn tóc đen hơi ướt át bên tai Cố Vân Yên, tiếng nói khàn khàn:“Yên nhi liền như hoa sen mới nở, thật đẹp!”

Cố Vân Yên nâng tay đẩy Tiêu Dục, kiều kiều giận hắn liếc mắt một cái. Sau đó ngoái đầu nhìn lại, mị thái lan tràn, giơ tay nhấc chân đều là phong tình!

Chỉ liếc mắt một cái liền đủ để khiến cho Tiêu Dục mất hồn. Sau khi lấy lại tinh thần, hắn ở bên tai Cố Vân Yên nhẹ nhàng thốt ra hai chữ,“Yêu tinh ~”

Nói xong tay liền đưa vào trong nước......

Rất nhanh, Cố Vân Yên 'ưm' thở gấp liền hòa cùng tiếng suối reo, êm tai vô cùng, tựa như âm thanh của trời đất.

Sau nửa canh giờ, hai người lấy nước hồ rửa mặt một phen, Cố Vân Yên sớm xụi lơ vô lực đành để Tiêu Dục hầu hạ.

“Yên nhi còn có khí lực đi trở về không?” Đợi mặc xong, Tiêu Dục nhìn Cố Vân Yên mềm mại không xương tựa vào trong lòng ngực mình, thấp giọng cười trêu ghẹo.

Cố Vân Yên lúc này đã không còn bận tâm nhiều như trước, năm tay thành quyền nện nhẹ vài cái ở trước ngực Tiêu Dục. Sau đó cắn môi không thuận theo nói:“Hừ! Lần tới không thèm để ý ngươi.”

Tiêu Dục lúc này thu liễm ý cười trêu chọc trên mặt,“Chúng ta liền trở về đi, một hồi các hoàng nhi tỉnh lại, không thấy được ngươi, ta sợ chúng lại bất an.”

Cố Vân Yên gật đầu, hai người dắt tay nhau theo đường cũ quay về.