Yên nhi nếm thử đồ ăn nổi tiếng của nơi này xem hương vị như thế nào?” Tiêu Dục mỉm cười gắp một khối vô vi huân áp phóng tới trong chén Cố Vân Yên.
Cố Vân Yên hướng Tiêu Dục ôn nhu cười cám ơn. Sau đó ưu nhã thưởng thức chiêu bài đồ ăn của Túy Tiên lâu. Nhấm nháp xong, gật đầu khen:“Vô vi huân áp màu vàng óng ánh, nhìn khiến cho người thèm ăn, da vỏ hậu nhuận, thịt chất tươi mới, ăn vào vị tốt lắm, hương thơm, tư vị ngon miệng, đặc sắc. Không hổ là chiêu bài đồ ăn của Túy Tiên lâu.”
Tiêu Dục gật đầu tỏ vẻ đồng ý, tiện đà lại gắp khối gà Đông An, nói:“Yên nhi cũng nếm thử món ăn này, nhìn xem gà Đông An cùng vô vi huân áp so sánh với nhau thì như thế nào?”
Cố Vân Yên ăn một miếng gà Đông An rồi nói:“Món ăn này nhan sắc từ trắng, hồng, xanh biếc, bốn màu tôn nhau lên mà thành, sắc thái mộc mạc tươi mát, thịt gà phì nộn dị thường, hương vị chua cay, làm cho người ta không thấy ngán. Nếu là thật muốn lấy gà Đông An cùng vô vi huân áp so sánh với nhau, Yên nhi cảm thấy đều đặc sắc, khó có thể phân cao thấp, hai loại đồ ăn này ta đều thực thích.”
“Ha ha! Khá cho câu đều đặc sắc, Yên nhi thích là tốt rồi!” Tiêu Dục sang sảng cười, vẻ mặt không còn nữa nghiêm cẩn như kho ở trong cung.
“Đến! Hành Chi giúp ta uống một chén, bảo bối trấn điếm của Túy Tiên lâu-Nhất hồ thiên kim xem, là quan to quý nhân đều thích, ngươi cũng nếm thử!”
Cố Trì vội vàng nói vâng, sau đó đứng dậy vì Tiêu Dục rót đầy một ly, cunhx rót cho chính mình một ly, thoáng chốc hươn rượu bốn phía, xông vào mũi.
Hai người nâng chén đối ẩm, một chén uống hết. Chất lỏng nồng ấm chậm rãi lướt qua đầu lưỡi, dễ chịu theo yết hầu đi xuống, ấm áp di động, trong lồng ngực hào hùng kích động, Tiêu Dục không khỏi thở dài nói:“Rượu ngon! Rượu ngon!”
Cố Trì cũng một bộ biểu tình say mê hương rượu. Ngửi mùi hương thơm ngọt lành của rượu trong không khí, Cố Vân Yên kìm lòng không được nhìn chằm chằm Nhất hồ thiên kim trên bàn kia, vẻ mặt thèm nhỏ dãi.
Tiêu Dục khó được nhìn thấy Cố Vân Yên lộ ra vẻ cực kỳ hâm mộ, nhịn không được nói:“Yên nhi có muốn uống một ngụm không?”
Cố Vân Yên nghe vậy mắt sáng ngời, liên tục gật đầu, nhìn Nhất hồ thiên kim nóng lòng muốn thử. Tiêu Dục cười sủng nịch, tự mình rót cho Cố Vân Yên nửa chén nhỏ.
Cố Vân Yên vui vẻ bưng lên, khẽ mở môi, nhấp một ngụm, một cỗ hương vị thuần thuần lập tức quanh quẩn đầu lưỡi, hương mang theo cay nồng, trong cay có ấm, cảm giác như lọt vào trong sương mù.
Tiêu Dục vẻ mặt hưởng thụ thưởng thức bộ dáng Cố Vân Yên uống rượu, đặc biệt nhìn đôi môi đỏ mọng kia khi rượu đi qua có vẻ càng thêm kiều diễm ướt át. Tiêu Dục không khỏi cổ họng khô khốc. Nếu như không phải niệm cùng Cố Trì ở đây, Tiêu Dục dĩ nhiên đem Cố Vân Yên ôm đến, nhấm nháp cái miệng ann đào nhỏ nhắn ngọt lành kia.
Một hồi lâu, Cố Vân Yên sắc mặt hồng hồng nhìn về phía Tiêu Dục, ý bảo hắn còn muốn nửa chén nữa, đã thấy Tiêu Dục lắc đầu nói;” Nhất hồ thiêm kim tuy là rượu ngon, nhưng tác dụng chậm mà mạnh, phàm là người say rượu sẽ ngủ ba ngày ba đêm không tỉnh. Sau khi tỉnh trong một tháng đều sẽ hơi đau đầu. Cũng vì vậy mà được gọi là Nhất hồ thiên kim (ngàn ngày say), cho nên Yên nhi chớ mê rượu.”
Câu chuyện tiếp tục dưới đây
Nghe được Tiêu Dục nói, Cố Vân Yên đành phải nghỉ ngơi tâm tư kia, thành thành thật thật ăn điểm tâm đặc sắc trước mặt.
Tiêu Dục cùng Cố Trì hai người uống rất thống khoái, mà Cố Vân Yên lại chỉ có nhìn trông mong nhìn, đợi ba người dùng cơm chiều xong, lại tiếp tục ngồi thưởng thức một hồi cảnh đẹp Lạc hà.
“Đi thôi! Chúng ta đi dạo chợ đêm Thịnh Kinh.” Tiêu Dục đứng dậy, nói xong liền từ dưới lấy lên nón phủ lụa không biết khi nào đã chuẩn bị tốt, tự tay giúp Cố Vân Yên đội.
Tiêu Dục nhìn Cố Vân Yên trước mặt, dung mạo đã hoàn toàn bị che lấp, xuyên thấu qua lụa mỏng chỉ có thể mông mông lung lung nhìn ra cái mặt, lại thấy không rõ lắm ngũ quan. Xác định Cố Vân Yên sẽ không bị người qua đường nhìn ngó, thế này mới vừa lòng gật gật đầu, dẫn mọi người rời đi Túy Tiên âu.
Thịnh Kinh là đế đô của Đại Chiêu, cũng là thành phồn vinh thịnh vượng nhất của Đại Chiêu, trăm nghề câu hưng, dân chúng an cư lạc nghiệp.
Thịnh Kinh chợ đêm cực kỳ phồn hoa náo nhiệt, liếc mắt một cái nhìn lại trên đường có mấy đứa nhỏ vui đùa ầm ĩ, truyền đến từng trận tiếng hoan hô nói cười, còn có nam nữ tình đầu ý hợp đang dắt tay du ngoạn. Cùng với người qua đường nườm nượp cùng các quầy hàng khác nhau, xe như nước chảy ngựa như rồng bay...
Nhìn chợ đêm phồn hoa cùng náo nhiệt, Tiêu Dục cùng Cố Vân Yên hai người tâm tình đều có vẻ tốt lắm. Một đường hướng phía trước mà đi, đèn đuốc sáng trưng, không khỏi làm nhớ tới thơ từ thi nhân hình dung chợ đêm "Chợ đêm nghìn đèn chiếu mây biếc, Lầu cao có bao nhiêu là bóng hồng (người đẹp)."
Cố Vân Yên cùng Tiêu Dục đi ở đằng trước, mà Cố Trì đám người bảo trì một đoạn khoảng cách không xa không gần theo ở phía sau. Khi trải qua một quầy hàng, Cố Vân Yên không khỏi nghỉ chân. Một tiểu đồng quần áo cũ nát đang nhiệt tình rao bình an phù trên mặt tiền. Nam hài thoạt nhìn không lớn, bộ dáng chỉ có năm sáu tuổi, trên mặt lại lộ ra thành thục cùng cứng cỏi mà đứa nhỏ cùng tuổi không có.
“Bán bình an phù a, naemvăn tiền một cái bình an phù a, bình an phù bảo bình an, mua cả đời bình an...”
Nam đồng giơ bình an phù hình dạng khác nhau trên tay, lắc lắc hướng người qua đường thét.
“Ông chủ nhỏ, bình an phù của ngươi bán thế nào?” Cố Vân Yên xoay người ôn nhu hỏi.
“Tỷ tỷ xinh đẹp, mua cái bình an phù đi, năm văn tiền một cái, tiện lợi lại đẹp mắt. Đeo ở trên người có thể bảo ngươi cả đời bình an a!” Nghe được Cố Vân Yên hỏi, nam đồng lập tức mặt mày hớn hở, nói ngọt.
Cố Vân Yên cầm một cái nơi tay hắn lên xem, tuy rằng vải dệt thô ráp, nhưng hình thức cũng rất tinh mỹ, chỗ khâu lại cũng nhìn không tới đầu sợi, có thể thấy được tay nghề người may rất tốt.
“Bình an phù này là ai may? Hình thức thật là đẹp mắt!” Cố Vân Yên nhìn thoáng qua nam đồng rõ ràng thân thể có chút gầy yếu nói.
“Đây là mẫu thân ta may. Nương ta may khéo!” Tiểu nam hài trên mặt lộ ra một chút xấu hổ tươi cười.
“Vậy nương ngươi đâu? Nàng như thế nào không có tới? Cha mẹ ngươi yên tâm để ngươi một người bán này nọ sao?”
“Nương ta bị bệnh, đang chờ ta bán bình an phù lấy tiền đi bốc thuốc xem đại phu cho nàng. Cha ta... Cha ta 3 năm trước qua đời...” Nam đồng hai mắt sáng như sao không khỏi nhiễm sầu bi.
Cố Vân Yên xoa xoa đầu nam đồng nói:“Tỷ tỷ giúp ngươi mua hết bình an phù còn lại, như vậy ngươi còn có tiền bốc thuốc xem bệnh cho nương ngươi, được không?”
Nam đồng nghe vậy lập tức ngẩng đầu, kinh hỉ hỏi:“Thật sự?”
Cố Vân Yên gật đầu mỉm cười, chợt xoay người nhìn Tiêu Dục bên cạnh, thế này mới phát hiện Tiêu Dục không biết khi nào đã hấp dẫn một đống nữ tử đi ngang qua, liên tiếp nghỉ chân như thế, đầy mặt thẹn thùng đối với Tiêu Dục nhìn trộm.
Cố Vân Yên kéo tay trái Tiêu Dục dịu dàng nói:“Thiếu gia, ngài mua hết bình an phù được không?”
Tiêu Dục thấy Cố Vân Yên vô cùng thân thiết kéo cánh tay mình, mềm giọng yếu ớt hướng chính mình làm nũng, kìm lòng không được gật đầu đáp ứng Cố Vân Yên yêu cầu. Tiêu Dục đối với phía sau giơ giơ tay lên, Cố Trì liền thức thời hai tay dâng túi tiền lên.
Cố Vân Yên ý cười hoà thuận vui vẻ lấy túi tiền, tiếp theo từ bên trong cầm ra một khối bạc, đưa cho nam đồng trước mặt. Nam đồng phát hiện Cố Vân Yên đưa qua cư nhiên là năm mươi lượng bạc, nhất thời liên tục xua tay nói:“Tỷ tỷ, không cần nhiều như vậy, tất cả bình an phù của ta cũng chỉ có năm lượng.”
“Tỷ tỷ cảm thấy bình an phù của ngươi là giá trị này, không chỉ tinh mỹ còn có thể bảo bình an... Cầm đi! Trở về bốc thuốc xem đại phu cho nương, còn lại tiền đủ mẫu tử các ngươi sống 1 năm.” Cố Vân Yên đem ngân lượng nhét vào trong tay nam đồng, khuyên nhủ.
Nam đồng nhìn trong tay nặng trĩu ngân lượng, ánh mắt ướt át cảm kích nói:“Cám ơn tỷ tỷ, ngài là người tốt, người tốt nhất định sẽ có báo đáp.”
Cố Vân Yên gật gật đầu,“Nhanh trở về đi, nương ngươi còn tại trong nhà chờ ngươi.”
Đợi nam đồng đi rồi, Cố Vân Yên ở trong một đống bình an phù chọn bốn cái hình thức tương đối khá, giơ cái bình an phù màu tím trong đó nói:“Thiếu gia ta đeo cho ngài nhé?”
Tiêu Dục nhìn lướt qua ba cái khác trên tay Cố Vân Yên hiếu kỳ nói:“Vậy còn dư lại ba cái Yên nhi chuẩn bị cho ai?”
“Ta một cái, Hạo Nhi một cái, tiểu Tứ Nhi một cái, vừa lúc ba cái.” Cố Vân Yên lúm đồng tiền như hoa nói.
Nghe vậy, Tiêu Dục hiểu ý cười, tùy ý Cố Vân Yên đem cái bình an phù may bằng vải dệt thô ráp, rẻ tiền cùng không hợp với phụ kiện trên người mình...đeo lên thắt lưng.
Cố Vân Yên cúi đầu cũng đeo lên một cái cho bản thân, chợt cười nói:“Tốt lắm, còn lại này hai cái mang về cho Hạo Nhi cùng tiểu Tứ Nhi. Để bình an phù phù hộ chúng ta một đời bình an!”
Cố Trì đuổi kịp bước chân Tiêu Dục cùng Cố Vân Yên, còn lại vài cái Ngự Lâm quân cải trang ăn mặc thành hạ nhân, vẻ mặt sầu khổ nhìn trước mặt này một đống lớn bình an phù, sau đó ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Cuối cùng liền xuất hiện hình ảnh kế tiếp, vài hạ nhân đi theo sau một đôi tuấn nam mỹ nữ cả người treo đầy bình an phù hình dạng khác nhau, đủ mọi màu sắc cứ như vậy nghênh ngang xuất hiện ở trên đường phố chợ đêm Thịnh Kinh. Người qua đường đều dùng ánh mắt quái dị đánh giá vài cái gia đinh kia. Tuy nhiên, để cho người kinh ngạc là tại cái dạng tình huống này bọn họ vẫn có thể không hề sợ hãi, khuôn mặt bình tĩnh tiếp tục đi.
Một lúc lâu sau, Tiêu Dục khẽ liếc mắt một cái theo sát ở sau người-Cố Trì hai tay cầm đủ loại vật phẩm trang sức cùng món đồ chơi, lại cười nói:“Yên nhi mệt mỏi chưa? Nếu là mệt mỏi ta liền mang ngươi đi một nơi ngươi muốn đi.”
Cố Vân Yên nguyên tưởng rằng Tiêu Dục sẽ nói mệt mỏi sec trở về cung, nàng vừa định nói không có gì nhưng vừa nghe Tiêu Dục phía sau nói câu kia, lập tức liền sửa miệng nói mệt mỏi.
Tiêu Dục quay đầu phân phó nói:“Đi đem xe ngựa đến, chúng ta đi nơi kế tiếp. “
Cố Vân Yên đang ở trong lòng âm thầm phỏng đoán Tiêu Dục kế tiếp sẽ mang nàng đi chỗ nào? Nơi nàng muốn đi, nàng muốn đi nơi nào đâu? Chẳng lẽ là... Cố Vân Yên phút chốc hai mắt sáng ngời, mắt lộ ra vui sướng.