Sủng Phi Omega Của Đế Vương

Chương 69




Mục Trạm rất hiếm khi có cảm xúc này.

Thiên hạ đồn hắn là một tên bạo quân âm tình bất định lại hung hãn cũng quả thực có căn cứ, hắn cũng biết đôi khi mình cũng sẽ không khống chế được cơn tức giận. Nhưng cũng có rất nhiều lúc hắn chẳng hề biểu hiện gì, cái gì cũng lạnh nhạt không thèm để ý.

Nhưng hiện tại, khi nghe Văn Minh Ngọc nói, cả người hắn dại ra, rõ ràng đã nghe thấy Văn Minh Ngọc nói gì nhưng lại không tài nào hiểu nổi, trên gương mặt luôn luôn lãnh đạm như xuất hiện vết rách.

…….Có rồi?

Lại ý mà hắn đang nghĩ sao?

Nếu chỉ có những lời này thì có khi hắn còn có thể hiểu là Văn Minh Ngọc đã đi ra ngoài mua gì đó về, nhưng rõ ràng hắn thấy Văn Minh Ngọc đang sờ bụng, bụng còn hơi nhô lên.

Mục Trạm lẳng lặng nhìn bụng Văn Minh Ngọc, ánh mắt u ám.

Có lẽ người khác nghe thấy câu này sẽ vừa vui sướng vừa kích động, nhưng Mục Trạm thì hoàn toàn khác. Trước nay hắn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có con, hơn nữa hắn đâu đã cùng Văn Minh Ngọc……

Sắc mặt Mục Trạm lập tức trở nên cực kỳ khủng bố, tin tức tố gần như bạo tẩu, giống như một làn sóng đen cuồn cuộn tuôn trào, nhanh chóng chiếm cứ toàn bộ đại điện. Ngay cả những cung nhân đứng bên ngoài cũng cảm thấy ớn lạnh sau lưng

Mà Văn Minh Ngọc đứng gần Mục Trạm nhất đã mềm nhũn cả hai chân, nửa người đã tê rần, cậu không đứng vững nổi liền ngã trở lại giường, may mà giường có đệm mềm lại còn cả quần áo của Mục Trạm nên có ngã xuống cũng không đau.

“Là ai?” Giọng nói của Mục Trạm như bị băng tuyết bao phủ.

Văn Minh Ngọc chớp chớp mắt, vừa rồi bị mùi rượu xông tới, cả người choáng váng, như vừa uống rượu, phản ứng rất chậm, cậu ngây người nhìn Mục Trạm, không nói nên lời. Hơn nữa vừa rồi áo ngủ của cậu còn lộn xộn, vạt áo rộng mở, tóc đen tán loạn, vài sợi dính bên gáy, lộ ra làn da trắng đến lóa mắt, mặt thì đỏ lên, nhìn sao cũng như vừa bị bắt nạt vậy.

Lửa giận của Mục Trạm hoàn toàn khác với bình thường, còn lộ ra sát ý.

Rốt cuộc là ai!

Mục Trạm tức giận đến phát run, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Văn Minh Ngọc.

Nhưng lúc này, trong đầu hắn bỗng hiện lên một việc cực kỳ quan trọng.

Bình thường hắn sẽ không thể ngu xuẩn mất lý trí như vậy được, việc rõ ràng như vậy mà cũng có thể quên, nhưng cơn tức giận vừa rồi như lửa đổ thêm dầu, bùng cháy cực kỳ mạnh mẽ, khiến hắn choáng váng.

"Ngươi là nam, làm sao có thể mang thai."

Mục Trạm ép mình bình tĩnh lại, nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Văn Minh Ngọc bình tĩnh lại chút, cậu giải thích: “Nhưng ta đâu phải nhân loại bình thường.”

Ý cậu muốn nói, cậu là một Omega, khác với nam nữ thời cổ đại này. Ở tương lai, nam giới có thai là chuyện rất bình thường.

Nhưng Mục Trạm nào biết đến thế giới ABO đó, hẳn chỉ biết mấy chuyện về yêu quái, Văn Minh Ngọc có thể biến thành thỏ, vậy thì chuyện mang thai có vẻ cũng có khả năng.

Sau khi ý thức được sự việc này, sắc mặt Mục Trạm càng đen tợn, sát ý nháy mắt dâng trào.

Hắn cố gắng duy trì chút lý trí còn sót lại của mình, “Sao ngươi biết mình có?”

Văn Minh Ngọc khựng lại, cậu suy tư một giây rồi quyết đoán nói: “Ta cảm nhận được.”

Tay còn đặt lên bụng xoa xoa, như thể thực sự có một em bé trong đó vậy.

Mục Trạm nghe cậu trả lời, tuy tâm trạng vẫn rất không xong nhưng cũng còn buông lỏng được một chút, Văn Minh Ngọc chỉ cảm giác thôi, không hề có chứng cớ xác thực, có lẽ là không hề có.

Mục Trạm cao giọng, lạnh lùng ra lệnh: “Truyền thái y!”

Cung nhân ngoài cửa lập tức cung kính nhận lệnh rồi cuống quýt làm theo. Họ đều nghe ra, ngữ khí của Thánh thượng đang rất tức giận, thậm chí còn tức giận hơn lúc trước khi vào điện. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không phải là thấy Văn công tử thì lập tức sẽ tốt đẹp như trước đây sao?

Đám cung nhân lại thấp thỏm chờ thái y tới, lòng thầm mong thái y có thể mang tin tốt, đừng khiến Thánh thượng tức giận thêm nữa. Nhưng họ không biết, lần này mà mang tin tức tốt đến thì chưa chắc đã là chuyện tốt.

Không bao lâu thái y đã tới, trời thì mùa đông mà thái y phải chạy vội tới mức toát mồ hôi đầy đầu, sợ đến chậm sẽ khiến Thánh thượng tức giận, lại càng sợ làm chậm trễ bệnh tình của bệnh nhân.

Thái y bước vào điện rồi vội vàng hành lễ, “Vi thần tham kiến Hoàng thượng.”

Mục Trạm ngắt lời, “Mau bắt mạch cho y.”

Thái y sửng sốt, không ngờ lại là Văn công tử bị bệnh, vội vàng bước qua bắt mạch cho cậu. Ông không hề dám thở phào nhẹ nhõm vì không phải Thánh thượng bị bệnh, ngược lại lại càng sợ hơn lúc nãy. Ông còn chưa quên lần trước Văn công tử bị bệnh, Thánh thượng đã tức giận tới mức nào, còn suýt nữa chém hết thái y bọn họ. Nếu sớm biết là vị này, đánh chết ông cũng không tới một mình, kiểu gì cũng phải kéo vài vị đồng liêu tới, nhiều người nhiều cách mà.

Nhưng ngàn vạn lần đừng bị nặng giống lần trước nhé.

Thái y thầm cầu khẩn trong lòng, ông cũng đã quan sát Văn Minh Ngọc, sắc mặt cậu hồng nhuận, hai mắt có thần, trạng thái cũng rất tốt, nhìn sao cũng không giống có bệnh.

Ông hơi nghi hoặc, nhưng Thánh thượng đã lệnh cho ông tới đây, đương nhiên phải cẩn thận xem xét một phen.

Ngón tay ông đặt lên cổ tay Văn Minh Ngọc, vừa xem mạch vừa hỏi tình hình của cậu xem có gì khác thường không.

Mạch khéo léo tròn trịa, như hạt châu lăn trên mâm ngọc……

Đây rõ ràng là hoạt mạch mà.

Nhưng Văn Minh Ngọc cũng không hề bị khó chịu như người có mạch tượng này nên có, ngược lại cậu nói gần đây mình ăn nhiều, thích ngủ, bụng phồng lên…..

Thái y không nhịn được trừng lớn hai mắt, nếu người này là nữ, nhất định ông sẽ chẩn đoán là mang thai, nhưng vị công tử này là nam mà.

Cổ họng thái y khô khốc, cả người ông như bị đặt trên lửa mà nướng, ông vừa vui mừng vì đã phát hiện ra một ca hiếm thấy lại vừa phiền não không biết phải bẩm báo với Thánh thượng ra sao. Hỉ mạch, cái này cũng coi như chuyện tốt mà? Nhưng liệu Thánh thượng có thể tiếp thu chuyện nam giới mang thai không?

Ngay khi ông đang do dự, một âm thanh lành lạnh vang lên, “Có kết quả rồi chứ?”

Thái y hoảng sợ, vội vàng nói ra suy nghĩ trong lòng, “Thân thể Văn công tử không có vấn đề gì đáng ngại, là hoạt mạch, tuy có hơi khác với người bình thường, như theo chẩn đoán của vi thần, hẳn là……”

Ông còn chưa nói xong, ánh mắt Mục Trạm đã trở nên vô cùng đáng sợ, uy áp bức người làm ông tắt tiếng, cuống quýt quỳ xuống, “Thánh thượng bớt giận.”

“Ngươi làm việc như vậy, sao cô có thể không giận, y là nam tử, ngươi đang muốn lừa gạt cô sao?”

Thái y khủng hoảng nói: “Vi thần không dám, nam tử mang thai quả thực không phải chuyện bình thường, tuy rất hiếm nhưng cũng không phải không có, trong y thư cũng từng ghi lại, vô cùng chính xác, vi thần tuyệt không có ý muốn lừa Thánh thượng.”

Mục Trạm nghe xong, tức giận không những không giảm, ngược lại càng tăng cao, “Chẳng bằng ngươi nói với cô là y trúng độc, nên mới có triệu chứng này.”

“Vi thần quả thực đã chẩn ra hoạt mạch, Văn công tử rất khỏe mạnh, thai nhi trong bụng cũng vậy, đây là hoàng tự, vi thần không dám nói bậy, vi thần thực lòng thực dạ muốn chúc mừng Thánh thượng, cũng mừng thay cho ngài.”

Ông cho rằng Thánh thượng không tin việc nam tử có thai, vội vàng bảo đảm, còn kiên định nói phụ tử đều khỏe mạnh, muốn thuyết phục Thánh thượng tin tưởng, mà không ngờ mỗi câu mỗi chữ đều dẫm lôi.

Cả người Mục Trạm cứng đờ, đến cười lạnh cũng không nổi nữa. Nếu thực sự là hoàng tự thì cũng thôi, nhưng hắn cùng Văn Minh Ngọc còn chưa làm tới mức kia, làm sao có thể có thai được.

Nếu chuyện mang thai là thật thì chỉ có thể chứng minh – đứa bé là của người khác.

Mục Trạm quả thật giận muốn điên rồi!

“Cút! Cút ngay cho cô!”

Mục Trạm giận tím mặt, phất tay áo đuổi ngự y ra ngoài, sau đó bước ra thiên điện đập phá mọi thứ, rất nhiều đồ sứ trân quý đẹp đẽ đều bị đập vỡ.

Động tĩnh thật lớn khiến đám cung nhân run rẩy sợ hãi không thôi. Dù là trước kia cũng rất ít khi thấy Thánh thượng giận đến mức này, giống như đã hoàn toàn mất lý trí, hóa thành một dã thú đang tức giận đến cực điểm vậy.

Không một ai dám tiến lại, tất cả đều trốn rất xa, chỉ có một bóng người không chút do dự bước tới thật nhanh.

Văn Minh Ngọc cau mày chạy qua, vẻ mặt tràn đầy lo lắng, cậu cầm tay Mục Trạm dịu dàng hỏi: “Ngươi sao vậy?”

Hai mắt Mục Trạm đỏ bừng, đột nhiên quay đầu về phía Văn Minh Ngọc rồi nhìn xuống bụng cậu.

Mục Trạm muốn duỗi tay đẩy cậu ra, bảo cậu mau cút, nhưng môi hắn giật giật lại không nói nên lời, giống như sợ nếu đẩy thì sẽ lại đẩy cậu về phía cha đứa bé kia.

Tại sao Văn Minh Ngọc muốn bỏ trốn? Có phải vì người kia không? Thực ra cậu không hề muốn ở lại bên hắn?

Đầu óc Mục Trạm quay cuồng, hỗn độn, cáu kỉnh và chán nản, giống như một con thú bị nhốt trong lồng.

Sau một lúc lâu.

Mục Trạm duỗi tay gắt gao bắt lấy tay Văn Minh Ngọc, giống như sợ chỉ cần buông tay, người sẽ biến mất.

Hắn quyết định rồi. Dù vậy hắn cũng sẽ không buông tha Văn Minh Ngọc, giết tên kia đi là được.

“Người kia là ai?” Hai mắt Mục Trạm đỏ đậm như máu, gắt gao nhìn chằm chằm Văn Minh Ngọc.

Nhưng Văn Minh Ngọc lại ngơ ngác: “…….Ai cơ?”

“Cha đứa bé.”

Văn Minh Ngọc không chút do dự đáp: “Ta chứ ai.”

Mục Trạm cho là cậu muốn bảo vệ người kia, hắn nghiến răng nghiến lợi, âm trầm hỏi lại: “Chẳng lẽ ngươi có thể một mình tạo ra một đứa bé?”

Tất nhiên là không, mình có phải bông hoa tự thụ phấn đâu.

Văn Minh Ngọc lắc đầu, “Tất nhiên là không thể.”

“Một người cha khác của đứa trẻ là ai?”

Mục Trạm gấp gáp muốn biết đáp án, sau khi biết người kia là ai sẽ lập tức phái người đi giết.

Nhưng ngay giây tiếp theo, Văn Minh Ngọc lại nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt vừa trong trẻo vừa nghiêm túc, thản nhiên nói: “Ngươi chứ ai.”

Mục Trạm sửng sốt, đầu óc trống rỗng mất vài giây. Thậm chí hắn còn bất giác nhớ kỹ lại xem có phải họ đã làm gì đó mà hắn quên mất không. Nhưng dù nghĩ nát óc, hắn cũng không nghĩ ra được hình ảnh đó.

Không thể nào.

Văn Minh Ngọc đang lừa hắn ư?

Nhưng nhìn sao thì ánh mắt lẫn vẻ mặt kia đều không thể giả được, nếu Văn Minh Ngọc nói dối, kiểu gì hắn cũng phát hiện ra. Cho nên Văn Minh Ngọc đang thực sự cảm thấy như vậy.

Mục Trạm nhíu mày thật sâu, hiếm khi cảm thấy hỗn loạn.

Đứa bé kia không thể tự nhiên mà có được, nếu một người cha khác không phải hắn thì tất nhiên phải là người khác, mà Văn Minh Ngọc lại không biết chuyện nên mới hiểu nhầm là hắn.

Suy tư một hồi, Mục Trạm không thể không hoài nghi Văn Minh Ngọc lúc ấy bị hạ dược nên mới không biết gì cả.

Nếu đã vậy không bằng thuận thế giấu đi, khiến Văn Minh Ngọc thực sự nghĩ đứa bé đó là của hắn.

Nếu suy đoán này là sự thật thì đúng là khiến người ta còn tức giận hơn. Nhất định hắn phải tìm bằng được kẻ kia rồi thiên đao vạn quả, lại phải để người đó sống lâu để ngày ngày chịu tra tấn sống không bằng chết.

Mục Trạm hít sâu một hơi rồi duỗi tay ôm Văn Minh Ngọc vào ngực, hít một hơi hương trái cây trên người cậu rồi trầm giọng nói: “Đúng vậy, cô chính là cha đứa bé.”

Văn Minh Ngọc cũng duỗi tay ôm lại hắn.

Ngực Mục Trạm phập phồng kịch liệt, lông mi thật dài rũ xuống che lấp cảm xúc đáng sợ nơi đáy mắt, làm ra vẻ bình tĩnh như không có chuyện gì.

Hắn được Văn Minh Ngọc trấn an, liền cũng nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng cậu, khiến cậu thả lỏng lại.