Edit: Bộ Yến Tử
"Chủ tử..." Ngài triệu thuộc hạ tới có chuyện gì không? Ngài như vậy khiến cho nội tâm thuộc hạ không yên! Vạn nhất, ngài không nhịn được muốn bạo cúc Mị Ảnh, thật dọa người đó!
"Mị Ảnh, bổn vương có việc muốn ngươi cố vấn, chỉ là cố vấn một chút, không hơn!" Nét mặt già nua của mỗ vương gia ửng hồng, còn cố ý nhấn mạnh chỉ là "Cố vấn", ở trong lòng lại tự mình an ủi, cố vấn một chút, nói rõ mình vẫn biết một ít. Còn nếu như nói hắn không biết, vậy hành vi của hắn trong mắt mọi người càng thêm kỳ quái!
"Tất cả ám vệ, lùi khỏi phạm vi ngoài trăm mét!"
Hiên Viên Đình vừa dứt lời, chỉ nghe thấy tiếng vang "Vèo vèo", mặc dù các ám vệ đều rất hiếu kỳ, nhưng vẫn nhanh chóng rút đi!
Phảng phất như Mị Ảnh vừa thở phào nhẹ nhõm một hơi, chỉ cần không phải bị chủ tử kéo lên giường bạo hoa cúc, cố vấn cái gì cũng không có vấn đề: "Chủ tử, mời nói!"
"Khụ khụ.... Khụ khụ...."
Thật là rối rắm, cũng thật thẹn thùng, đường đường là thân vương, Ngọc Diện công tử trên giang hồ tiếng tăm lừng lẫy lại xin thuộc hạ chỉ bảo làm sao thu phục nữ nhân, nét mặt già nua này biết đặt ở đâu! Truyền ra ngoài, bằng hữu trên giang hồ còn không cười đến rụng răng!
"Chủ tử!"
Mị Ảnh nghe được ám vệ lui ra, trái tim vừa thả xuống giờ lại nhấc lên, trong lòng loạn lung tùng phèo, đứng như múc mười lăm thùng nước, đứng ngồi không yên. Không phải chủ tử sẽ mạnh mẽ thi bạo mình chứ!
"Mị Ảnh, làm cách nào để theo đuổi nữ nhân?" Vừa dứt lời, nét mặt già nua của Hiên Viên Đình nóng lên, đỏ ửng như mông khỉ, dùng sức nâng chén trà lên uống, không dám nhìn Mị Ảnh!
"Hô ——" Mị Ảnh thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là muốn chiến lược tình yêu! Hắn ta thật sự nghĩ nhiều, ôi! Sợ bóng sợ gió một hồi! Thế nhưng, hắn ta không ngờ tới, đám ám vệ vừa lui ra đã bắt đầu thảo luận vấn đề "Chủ tử ở trên, Mị Ảnh thủ lĩnh ở trên"!
"Chủ tử, ngài sẽ không?"
Mị Ảnh có chút đắc ý về thủ đoạn tán gái của mình, đang ở "Đạp Tuyết Tầm Liễu", gặp được rất nhiều mỹ nữ, nhưng người xưa có nói: Thê không bằng thiếp, thiếp không bằng kỹ*, kỹ không bằng trộm, trộm không bằng trộm không được.... Hắc hắc, trộm không được con gái đàng hoàng vẫn có sức hấp dẫn hơn so với đám kỹ nữ tự ngã vào lòng.
*Kỹ: kỹ nữ, điếm, đĩ.
Hiên Viên Đình đỏ mặt lắc đầu, nếu như hắn biết, còn có thể bại bởi con chó thối tha chết tiệt đó à. Ngẫm lại liền thấy giận!
"Chủ tử, ngài đưa lỗ tai lại đây!"
Mị Ảnh nở nụ cười thần bí, đôi mắt hoa đào giảo hoạt chuyển động, Hiên Viên Đình bán tín bán nghi đưa lỗ tai qua: "Chủ tử, ngài trước như vậy.... Sau đó là như vậy.... Thật sự không được, đến lúc đó đi ra ngoài thuộc hạ tự mình thực chiến cho ngài xem!"
Hai người châu đầu ghé tai, từ khe cửa chạm trổ nhìn vào, như là kề tai nói nhỏ, động tác thân mật vô cùng, khiến người ta không thể không suy nghĩ lệch lạc. Thế giới thật là khéo, Dạ Tử Huyên phẫn nộ nhìn cảnh đó, Hiên Viên Đình đáng chết, thậm chí ám vệ bên cạnh cũng bị ăn sạch sành sanh, được lắm đoạn tụ. Nàng cũng không biết tại sao bản thân lại tức giận như vậy, tóm lại hiện tại nàng muốn bóp chết hai người trong thư phòng.
Đáng thương cho hai người Hiên Viên Đình, bởi vì ở trong phủ, lại có ám vệ, cho nên hạ thấp tính cảnh giác, khiến Dạ Tử Huyên "Vừa vặn bắt bớ".
"Vương phi!" Tuyệt Nhất có việc ra ngoài một chuyến, lại thấy nàng một mình phẫn nộ ở bên hồ ném đá, trong lòng có chút đau lòng, không nhịn được lên tiếng gọi.
"Sư phụ!" Khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn che kín u ám, mặt mày ủ rũ, cực kỳ uất ức.
Đúng vậy, hắn chỉ là "Sư phụ", không thể vượt qua, hắn chỉ cần cố gắng bảo vệ nàng là được rồi!
"Sư phụ, Hiên Viên Đình cùng Mị Ảnh.... Cùng Mị Ảnh... Oa..." Còn chưa nói hết, đã khóc lên, khóc làm cho tim gan Tuyệt Nhất đều đau.
"Vương phi, chủ tử cùng Mị Ảnh như thế nào?"
Tuyệt Nhất muốn ôm nàng vào lòng, nhưng mà, hắn biết hắn không thể, chỉ có thể đau lòng nhìn nàng ngồi trên mặt đất khóc, hắn.... Bất lực!
"Bọn họ là đoạn tụ, hai người bọn họ có một chân! Hu hu...."
Dạ Tử Huyên vừa dứt lời, đã không thấy bóng dáng Tuyệt Nhất, không thể nào.... Sao có thể có chuyện đó...