Edit: Bộ Yến Tử
Trên cây chỉ còn thưa thớt vài chiếc lá vàng, một nam nhân manh cúi hai chân, dáng vẻ chưa tỉnh ngủ. Miệng nói lảm nhảm "Mất ngủ", "Lại mất ngủ", trên gương mặt trắng nõn mặt ủ mày chau, dưới mí mắt là quầng thâm vô cùng rõ ràng.
Một thằng nhóc bảy tám tuổi mở cửa phòng, nhìn lão đầu đang nằm lên cây đón ánh mặt trời, dụi dụi mắt, ánh mắt mê hoặc nhìn chằm chằm người sống dở chết dở trên cây, duỗi bàn tay nhỏ bé gãi đầu, không hiểu hỏi: "Ca ca, sao hôm nay ngươi dậy sớm thế?" Thật sớm, bình thường không phải mặt trời lên đỉnh đầu mới rời giường sao?
Nam nhân manh manh liếc mắt nhìn thằng nhóc, ban đầu muốn nó gọi hắn là thúc thúc nhưng làm cách nào thằng nhóc này cũng không chịu, nói rằng hắn chỉ lớn hơn nó vài tuổi thôi. Đều do gương mặt của hắn gây họa, hắn đã hai mươi sáu rồi, được chưa?
"Ôi —— "
Trong thời gian cảm thán. Đủ để chạy đến chợ, sau đó quay trở lại! Làm bậy... Đỗ Tử Đằng hắn thật sự đã làm bậy... Xú nha đầu đó sợ là đã sớm quên mất hắn rồi! Tội nghiệp hắn còn vì nàng mất ngủ một buổi sáng!
"Ca ca, ngươi còn chưa trả lời ta đấy!"
Đỗ Tử Đằng không kiên nhẫn nhìn nó một cái, sao hôm nay lại cảm thấy Tiểu Bảo đặc biệt ầm ĩ?
"Mất ngủ!"
"Tại sao lại mất ngủ?"
Thằng nhóc ôm suy nghĩ "Không hiểu thì hỏi", quyết định truy hỏi kỹ càng sự việc. Đôi mắt to đen nhánh ngập nước nhìn ca ca bất cứ lúc nào cũng có thể từ trên cây ngã xuống đất.
Một giọt mồ hôi lớn trên trán Đỗ Tử Đằng nhỏ xuống, hối hận phát điên chuyện hắn đưa thằng nhóc này về nuôi. Sớm biết thằng nhóc này líu ra líu ríu không ngừng thì hắn đã ném nó vào núi cho sói ăn! Hắn thật sự không biết nên giải thích lý do vì sao mình mất ngủ! Nói đến xú nha đầu đó sao? Khụ khụ.... Tư tưởng hắn rất cao thượng, tuyệt đối sẽ không dạy hư người bạn nhỏ!
Không thể trêu vào, ta trốn thôi!
Vậy thì đi uống hoa tửu(1) thôi, chắc là hồng nhan tri kỷ đó lộ vai đẹp hắn có thể ngủ được...
(1) Hoa tửu: uống rượu có kỹ nữ hầu!!!
"Ô, ca ca ——" Tiểu Bảo nhìn bóng lưng Đỗ Tử Đằng đã đi xa, bỗng nhiên bừng tỉnh gật đầu, "Hóa ra ca ca muốn cô nương!"
...
Cung Phượng Tê.
Thanh Cô dẫn một nha đầu từ ngoài đi vào, hành lễ với thái hậu, sau đó cung kính mở miệng nói với Dạ Tử Huyên: "Vương phi, nên dâng trà rồi!"
Nghe được dâng trà, trong nháy mắt mọi người đang tán gẫu vui vẻ trở nên yên tĩnh lại, Dạ Tử Huyên thở ra một hơi, cuối cùng lỗ tai cũng được giải phóng. Đứng dậy cung kính quỳ xuống, sau đó tiếp nhận chén trà trong tay cung nữ, giọng nói trong trẻo vang lên: "Mẫu hậu, mời uống trà!"
"À —— tốt, tốt, tốt!"
Thái hậu vui vẻ nói liền ba chữ tốt, tiện sát hoàng hậu nương nương ở một bên. Hồi tưởng lại lúc bà ta dâng trà, mặc dù trên mặt thái hậu mỉm cười nhưng trong đó có mấy phần chân thật cũng chỉ có lão thái bà này tự mình biết.
Thái hậu uống một ngụm, sau đó đưa chén trà cho Thanh Cô rồi lấy một hộp gỗ từ tay Thanh Cô đưa cho Dạ Tử Huyên, "Nha đầu, đây là lễ vật mẫu hậu cho con! Muốn con sớm sinh một đứa cháu trai cho ai gia!"
Vừa nói câu này, trong lòng mọi người đều có chút khác thường. Phi tần còn chưa sinh ra long tử vô cùng hâm mộ, sinh ra long tử càng thêm ghen tị, chẳng lẽ các nàng sinh ra không phải cháu sao? Thậm chí ở trong lòng khinh thường cười nhạo: Ai mà không biết Dật vương không được, còn sinh con trai! Sợ là sau này vương phi không chịu nổi tịch mịch!
Trong lòng Dạ Tử Huyên hết sức khinh bỉ lão thái bà này, đám cháu trai cháu gái của bà có thể lập thành hai đội bóng đá, lại còn nhớ nhung muốn nàng sinh, nàng còn rất trẻ, được không hả?
"Mẫu hậu hà tất chế nhạo Huyên Nhi!" Lời khách sáo, giời ạ ai mà không biết nói!
Cố nén không thoải mái, âm thầm trừng mắt nhìn Hiên Viên Đình, sinh con? Hừ hừ, tuyệt đối không được! Nằm mơ đi!
Hiên Viên Đình nhận được ánh mắt không mấy tốt đẹp của người nào đó, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, giả vờ như không có chuyện gì nâng chén lên uống trà. Trường bào màu trắng tôn lên dáng vẻ trích tiên không nhiễm bụi trần của hắn, động tác tao nhã, cao quý mê người.
"Ôi ôi ôi, nha đầu này còn ngượng ngùng nữa! Mau mau đứng lên đi!" Thái hậu nương nương chỉ lo vui mừng, xem nhẹ hoàng hậu ở một bên nghiến răng nghiến lợi, sau đó có chút ái muội nói với Hiên Viên Đình: "Đình Nhi, con nên nỗ lực nhiều hơn!"
"Khụ khụ khụ..."
Lần này không chỉ mình Dạ Tử Huyên không nhịn được, ngay cả Hiên Viên Đình đang uống nước trà yên ổn cũng bị câu nói mẫu hậu mình làm cho nghẹn. Từ khi nào thì mẫu hậu trở nên... Bất quá, hắn sẽ mau chóng bắt được tiểu nữ nhân này!
"Không có chuyện gì chứ?" Thấy con trai bị nghẹn, vội vàng lên tiếng hỏi.
Hiên Viên Đình vẫy vẫy tay, sắc mặt ửng đỏ, xem ra bị nghẹn không nhẹ, chỉ là đang cật lực nhịn xuống. Còn Dạ Tử Huyên lại cao hứng hỏng rồi, đáng đời, đáng đời!
"Mẫu hậu, đệ muội cũng đã dâng trà, sáng nay cơ thể con dâu có chút không khoẻ, muốn lui xuống trước!" Hoàng hậu ác độc liếc mắt nhìn Dạ Tử Huyên, sau đó giả bộ uể oải cáo từ với thái hậu.
Lập tức thái hậu có chút không vui, nghiêm mặt nhìn hoàng hậu, "Hoàng hậu ngày ngày vất vả công việc hậu cung, quả thật có chút nặng nề, thân thể không chịu nổi, ai gia sẽ nói với hoàng đế, thông cảm cho ngươi! Đi xuống đi!"
Hoàng hậu nghe đến đó, nội tâm nhạy bén gióng lên hồi chuông mãnh liệt, sắc mặt trong nháy mắt trở nên khó coi. Thái hậu nói như vậy, bề ngoài là thông cảm, trên thực tế không phải đang phân tán quyền lợi của bà ta ở hậu cung sao? Lão thái bà đáng chết, lão bất tử!
"Tạ mẫu hậu thông cảm, con dâu xin cáo lui!"
Hoàng hậu cố nén lửa giận, đoan trang hành lễ với thái hậu nương nương, sau đó để Lưu ma ma đỡ về tẩm cung. Đi ngang qua chỗ Dạ Tử Huyên ngồi, ánh mắt kia hận không thể xé nát Dạ Tử Huyên thành mảnh nhỏ. Con tiện nhân này, giết cháu ruột của mình, bản cung sẽ không bỏ qua cho ngươi! Trong lòng âm lãnh cười, chẳng mấy chốc ngươi sẽ xuống địa ngục làm bạn cùng Liễu Nhi!
Hiên Viên Đình đang quan sát Dạ Tử Huyên, không ngờ lại thấy được ánh mắt lạnh lẽo của hoàng hậu, sắc mặt của hắn trong nháy mắt trở nên lạnh băng, khóe miệng hơi nhếch lên, muốn động đến Huyên Nhi vậy phải xem ngươi có mệnh đó hay không!
Đám tần phi cũng nghe thấy chuyện hoàng hậu bị phân quyền, trong lòng vui như nở hoa. Nhà mẹ đẻ thế lực không bằng hoàng hậu, sau khi tiến cung mỗi một người đều bị hoàng hậu ức hiếp; trên triều đình, cha và anh cũng bị phe phái thừa tướng chèn ép, thật là phiền lòng! Bất quá hiện tại, hiếm khi nhìn thấy hoàng hậu ăn quả đắng, tự nhiên muốn hài lòng vui vẻ một phen!
Hoàng hậu đi rồi, các nàng ở chỗ này chính là tự tìm mất mặt, còn không bằng về sớm một chút viết một phong thư, nói cho cha biết tình huống hậu cung hôm nay. Nói không chừng, trên triều đình cha và anh cũng có thể hãnh diện một phen!
Vì thế, các nương nương người người xinh đẹp như hoa đều ào ào đứng dậy cáo từ với thái hậu. Ngày hôm nay thái hậu rất cao hứng, cũng không khó dễ, phất phất tay cho các nàng lui xuống. Trong lòng đám tần phi này đánh chủ ý gì, bà rõ ràng như gương!
"Con dâu cáo lui!"
"Con dâu cáo lui!"
...
Cuối cùng cũng yên tĩnh, Dạ Tử Huyên không chút hình tượng hít sâu hai cái, nụ cười trên mặt biến mất, tán gẫu với nữ nhân trong hậu cung quả thực chính là giày vò. Cũng còn tốt khi nàng không có gả cho hoàng đế, nếu không mỗi ngày đều phải đối mặt với đám nữ nhân đó, sớm hay muộn nàng cũng sẽ buồn bực mà tự sát!
"Đều đi rồi, vợ chồng son các con ở lại dùng cơm trưa cùng mẫu hậu!"
"Vâng, mẫu hậu!"
Lần này, khó có dịp hai người trăm miệng một lời đáp, thái hậu cao hứng giống như tiểu hài tử nháy mắt với Thanh Cô.
------ Ngoài lề ------
Con thỏ cũng nhớ "Đỗ Tử Đông", làm một người thích ngủ muộn!
Ai, nguyện vọng lớn nhất của con thỏ chính là làm thần trộm, nhưng mà phải đi đâu tìm sư phụ?