Editor: Bộ Yến Tử
"Đây là cái gì?"
Dạ Tử Huyên cầm cái muỗng trong tay, một bên quấy thứ đen như mực bên trong chén hỏi. Nói thật, trừ bỏ nhìn ra được có chút mễ lạp, một đống hắc lạp là ngoạn ý gì? Nàng nhìn thấy là một trận ác hàn!
Ôi trời ơi! Trên thế giới còn có thứ gì đó càng buồn nôn hơn so với "Viên Viên", thì chính là cái chén mà Hiên Viên Đình gọi là "Cháo"!
"Cháo, có phải sắc hương vị đều đủ hay không?"
Hiên Viên Đình mặt dày nói xong câu "Sắc hương vị đầy đủ", thể diện màu mật ong hơi hơi đỏ lên, ánh mắt lóe ra chứng tỏ hắn chột dạ. Là tự tay hắn làm, sắc hương vị hoàn toàn không có!
"Ha ha ha ha ha..."
Trong thư phòng truyền ra một trận tiếng cười như chuông bạc, bụng nàng đau vì cười, thật sự là sắc và vị đều đầy đủ, liếc mắt nhìn chén cháo đen như than, ngùi khê có thể ngửi từ xa tám trượng.
Dạ Ảnh và Tuyệt Nhất liếc mắt nhìn nhau, quả nhiên như tuyên ngôn"Chưa hẳn" của Tuyệt Nhất! Năng lực học tập ở phương diện khác của chủ tử nhà mình, bọn hắn thúc ngựa cản không nổi. Nhưng những chuyện như xào rau, chủ tử thiêu sạch ba cái phòng bếp của Vương phủ, đi mượn phòng bếp cách vách của Hầu gia gia, cũng đốt trụi luôn. Nhưng mà, thành quả cuối cùng vẫn là chén cháo "Cháo than đen"!
Rốt cục Vương phi đem bực tức buổi sáng tìm trở về, tận tình cười, ai bảo trước kia chủ tử luôn chê cười năng lực học tập của bọn họ kém! Hôm nay bọn họ cũng muốn tận tình cười đủ!
"Ai làm vậy? Trù nghệ này thật sự đạt tới cảnh giới nhất định!"
Lại quấy chén cháo than đen cố ý hỏi, thật sự không dám tưởng tượng! Hiên Viên Đình lại có "Bản sự" bực này, thật sự là bội phục!
Bị giáp thương mang côn châm chọc, gương mặt tuấn tú của Hiên Viên Đình biến đổi đủ dạng màu sắc đẹp mắt cực kỳ, khóe miệng co rúm, còn có nhàn nhạt xấu hổ, hắn hận không thể tìm cái lỗ mà chui vào, hắn không nghĩ lại nghe xong! Căn cứ mục đích xin lỗi, hiện tại hắn không muốn nói! Chính là không muốn nói!
"Người đâu, truyền lệnh!"
Làm nguyên một buổi trưa, đói chết khiếp, còn bị nha đầu kia cười nhạo, buổi sáng hôm nay không coi ngày —— vợ chồng hai người không thích hợp chạm mặt!
Rất nhanh, hạ nhân đã bưng đồ ăn lên, cung kính thối lui đến một bên, trên bàn hai người tâm tư khác nhau ăn cơm, một bữa cơm, chưa nói quá một câu!
Sau khi ăn xong, hai người đều tự làm công việc riêng của mình, thẳng đến giờ Tý, chuyện ngủ không thể không đặt tới trên mặt bàn!
"Vì sao chỉ có một phòng, một giường?"
"Bổn vương không có thị thiếp, chẳng lẽ ở cùng Vương phi còn muốn phân phòng ngủ?"
"Ngươi có thể đi tìm một người!"
"Nàng..."
Hiện tại Hiên Viên Đình có một loại xúc động muốn bóp chết nàng, thật sự là tức chết hắn, lúc nào nàng cũng "Rộng lượng" như vậy!
"Ngươi ngủ trên đất đi!" Ngữ khí không phải hỏi, mà là một câu trần thuật!
Hiên Viên nhìn nhìn mặt đất lạnh như băng, đánh chết hắn cũng không chịu, cuối thu đầu đông bảo hắn ngả ra đất nằm ngủ, không có cửa đâu! Có cái phúc lợi nào tốt hơn so với mỹ nhân trong ngực?
"Nằm mơ!" Mỗ nam nhàn nhạt trả lời.
Nhưng mà, Dạ Tử Huyên nàng cũng không phải dễ khi dễ, lắc mình chạy đến trước giường, buông hồng trướng, chui vào trong chăn, sau đó nói: "Mộng đẹp!"
Nằm mơ thôi, hắc hắc, đương nhiên là mộng đẹp!
Hiên Viên Đình sao có thể dễ dàng mắc mưu, cởi giày, cũng lắc mình đến trên giường. Sau đó hai tay đi túm chăn của Dạ Tử Huyên, nhất thời, giường lắc lư lợi hại, "Chi dát, chi dát...", dưới hồng trướng, bóng dáng hai người giao thoa, làm cho người ta sinh ra vô hạn mơ màng...
Tuyệt Nhất quay đầu rời đi, cảm giác vi diệu trong nội tâm rất là phức tạp. Chẳng lẽ lúc trước hắn cứu nàng, ở minh minh bên trong cũng là nhất định sao?
Dạ Ảnh thấy Tuyệt rời đi, bĩu môi, đánh bóng mắt chó đánh giá giường lớn lắc lư tùy thời có thể vỡ vụn, thầm than thở trong lòng, chủ tử nhiều năm không chạm qua nữ nhân, vừa biết được chút hương vị, khẳng định là muốn ngừng mà không được! Khó trách dũng mãnh như vậy...
Trong giường, hai người chưa kịp giường cùng chăn "Tư đánh", Dạ Tử Huyên thối hoắc chân một cước đến trên mặt Hiên Viên Đình, hai chân thon dài của Hiên Viên Đình kẹp lấy thân thể nàng sống chết không buông, hai tay nắm giữ tay nàng, trung gian hai người cách nhau là cái chăn vô tội... Cứ như vậy, Dạ Tử Huyên trừng mắt Hiên Viên Đình, Hiên Viên Đình tựa tiếu phi tiếu xem Dạ Tử Huyên...
Di, làm sao lại ngừng? Sức chiến đấu của chủ tử cũng quá không được đi! Tốt xấu cũng muốn làm một đêm bảy lần chứ! Bằng không chính là đánh mất thể diện nam nhân! Lúc Dạ Ảnh cảm thấy không thú vị muốn rời đi, thanh âm trong trướng hồng mơ màng truyền ra, đủ làm cho hắn chấn kinh giống như ăn đại tiện nửa ngày sau mới hồi phục tinh thần lại.
"Ta ở phía trên!"
"Ta ở phía trên!"
...
Vương phi hảo mãnh! Thật sự hảo mãnh!
Vì thế, trong thư phòng liền truyền ra từ ngữ "Ta trên ngươi dưới", "Ngươi dưới ta trên", hạ nhân trực ban, tất cả đều đỏ mặt, Vương gia uy mãnh thì thôi đi, vậy mà Vương phi cũng dũng mãnh đến trình độ như thế... Ngày mai nhất định phải điệu thấp, không thể để cho Vương gia và Vương phi biết bọn họ nghe thấy đối thoại tối hôm qua, bằng không nhất định sẽ bị bí mật xử tử!
Hai người vẫn giằng co không trên không dưới trên giường, ai cũng không chịu nhượng bộ. Hiên Viên Đình nghĩ tốt đẹp là cùng nhau ngủ, nhưng mà dựa theo thái độ của nha đầu kia, nguyện vọng cùng nhau ngủ tốt đẹp hiển nhiên không quá hiện thực!
Vì thế, hai người giằng co một buổi tối, ai cũng không ngủ. Khi hai người vác đôi mắt gấu mèo xuất hiện trước mặt mọi người, tất cả mọi người đều là biểu cảm "Ta minh bạch" —— tối hôm qua, tình hình chiến đấu quả nhiên kịch liệt...
"Vương gia, Vương phi, xe ngựa tiến cung đã chuẩn bị tốt!"
Quản gia vào cửa bẩm báo xong, biểu cảm có chút kỳ quái nhìn thoáng qua hai người đang ăn đồ ăn sáng, sau đó cuống quít cúi đầu. Buổi sáng nghe đồn không biết có phải thật sự không?
Hiên Viên Đình nhàn nhạt ừ một tiếng, sau đó ăn bữa sáng phong phú, so với mấy chén "Cháo than đen" ngày hôm qua, tay nghề đầu bếp thật sự quá tốt, vừa ăn vừa gật đầu, ăn ngon! Hoàn toàn không có chú ý tới mâu quang dị thường của mọi người!
Dạ Tử Huyên cắn một ngụm bánh bao bạt ti trong tay, nhìn người nào đó ăn rất vui vẻ, bay qua một ánh mắt như đao, ăn điểm tâm đều dọa người như vậy!
"Vương phi, ăn được không?"
Hiên Viên Đình ăn uống thỏa thích, buông đũa, tâm tình thật vui vẻ hỏi!
Hết thảy lại phù hợp lời đồn, Vương gia "Ăn no", sáng nay thật sự không giống người thường! Nhất là đối với Vương phi!
"Tốt lắm!"
Dù cho tâm tình đều bị phá hủy, đến cả bộ dạng hắn chưa ăn qua mĩ vị, thời gian một bữa cơm, Dạ Tử Huyên đã đưa hắn khách sáo một phen, lại đáng thương không dưới mười lần tám lần!
"Vậy đi thôi, mẫu hậu còn chờ đó!"
Người nào đó tâm tình cực tốt dẫn đầu đi ra ngoài, Dạ Tử Huyên biết biết miệng, giương nanh múa vuốt sau lưng hắn, chậm rãi đuổi kịp.
Một loạt động tác của nàng, bọn hạ nhân hầu hạ trong phòng đều trừng lớn mắt chó, sáng tinh mơ liền ăn đại tiện, cả kinh miệng hợp không lên!
Vương phi thật lớn gan! Về sau thấy nàng nhất định phải đường vòng đi! Dám ở phía sau Vương gia làm động tác nhỏ, giết chết hắn đơn giản giống như bóp chết một con kiến. Mọi người hiểu ý, thầm than mình thông minh, nhanh như vậy hiểu được Vương phi!
Dạ Tử Huyên ngồi ở trong xe ngựa chợp mắt một chút, lưng lạnh cả người lạnh, lại là quy tôn tử nào đang mắng nàng...
------ Ngoài lề ------
Hảo mãnh ~ thật sự hảo mãnh ~
Thu đi ~ phúc lợi đã tới rồi ~ thịt thịt đã tới rồi ~
Ps: Con thỏ: Vì sao không thu?
Độc giả: Không muốn thu....
Mỗ thỏ: Vì sao không muốn thu?
Độc giả: Bởi vì không có thịt thịt....
Ô ô.... Ta sẽ tận lực đem thịt cống hiến ra, hiện tại không có thịt, các ngươi trước khẳng thịt thỏ được không?
[Tử: Dạ Ảnh ca! Đầu óc ca thật bã chó, suy nghĩ đen tối quá đi! Dạy hư trẻ nhỏ. Haiz, dựa theo những gì mà Dạ Ảnh ca ca rình coi trên nóc nhà từ việc “phòng the” của chủ tử - hành vi cả gan làm loạn của ca ta suy đoán rằng, ít nhất ca làm “chuyện ấy” cũng trên dưới bảy tám lần một đêm mới đủ. Thật trâu bò?!!?]