Dần dần, đêm cũng đã khuya hơn, tất cả khách mời cũng đều rời đi, hôm nay là ngày đại hỉ của hắn, Nam Sở Thần đứng trước cửa, do dự có nên vào hay không.
Hắn biết hôm nay ở Vương phủ mẫu hậu đã ngầm an bài, nếu như không bước vào, ngày mai mẫu hậu chắc chắn triệu hắn vào cung, nhưng nếu như bước vào, gặp nữ tử xa lạ kia hắn nên làm thế nào đây?
Đang lúc Nam Sở Thần định đẩy cửa đi vào thì cửa tân phong mở ra.
"Vương Gia, đêm đã khuya, ngài hãy vào phòng nghỉ ngơi đi!" Diệp Tương Tư biết Nam Sở Thần chần chờ không bước là là bởi vì sao, nếu như đổi lại là cô, cũng không bước vào sớm như vậy.
"Cô đi đâu vậy?"
"Ta đói bụng rồi, đi ra ngoài tìm chút đồ ăn, Vương Gia nên đi nghỉ ngơi trước đi!" Da mặt Diệp Tương Tư rất mỏng, nếu như đi ra ngoài thì sẽ không quay trở về.
"Hay là cùng nhau đi nghỉ ngơi đi!" Nam Sở Thần kéo cánh tay Diệp Tương Tư, đóng cửa lại, Diệp Tương Tư không thể đi ra ngoài, ngoài cửa có người của Hoàng Hậu, vì thế đêm nay cho dù thế nào cũng không ai được đi ra ngoài.
"Ngài làm gì vậy?" Diệp Tương Tư tránh thoát khỏi tay Nam Sở Thần, cận thận nhìn nam tử áo đỏ trước mắt, không phải hắn muốn làm xằng bậy chứ, tuyệt đối không thể.
"Tất cả mọi người đã nghỉ ngơi rồi, không ai chuẩn bị cho cô ăn đâu, còn vài canh giờ nữa là sáng rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi!" Nam Sở Thần cởi áo khoác, ngồi lên giường.
"Ngài định làm gì, không được làm xằng bậy, nếu không ta sẽ nói cho mọi người biết ngài bắt nạt thiếu nữ nhà lành!" Diệp Tương Tư dùng hai tay che trước ngực nói.
"Bắt nạt thiếu nữ nhà lành? Hai chúng ta đã thành thân, là phu thê, cô định đi đâu tố cáo ta? Quan phủ sao?" Nam Sở Thần nhếch miệng, quan phủ làm gì dám quản chuyện của hắn.
"Vậy ngài đi ra ngoài đi!" Diệp Tương Tư chỉ chỉ cửa nói.
"Sao phải đi ra ngoài, đây là phòng của bản vương!" Đây đúng là phòng hắn, nếu phải đi ra ngoài cũng không tới lượt hắn.
"Vậy ta đi ra ngoài." Diệp Tương Tư xoay người định đi ra ngoài tìm chỗ khác ngủ.
"Đứng lại, đêm nay cô dám ra ngoài thì ta sẽ giết cô." Nếu là diễn trò thì cũng phải làm giống một chút.
"Ngài....." Diệp Tương Tư cũng không muốn mất mạng, dĩ nhiên không dám đi ra ngoài, ngoan ngoãn ngồi xuống cái ghế "Không đi ra ngoài cũng được, nhưng ta muốn cùng ngài giao ước ba điều."
"Cô không có tư cách ra điều kiện với bản vương." Nam Sở Thần dựa vào giường, nhìn Diệp Tương Tư đang ngồi trên ghế nói.
"Ta...." Diệp Tương Tư nhất thời bị Nam Sở Thần bá đạo làm cho á khẩu không nói được.
"Ta mặc kệ, nói chung là ta muốn cùng ngài giao ước ba điều, thứ nhất, hôn nhân của chúng ta vốn là chuyện mà cả hai đều không muốn, hai năm sau chúng ta sẽ tìm cớ hòa ly. Thứ hai, trong hai năm đó không được đụng vào ta. Thứ ba, hôn nhân của chúng ta là giả, vì thế trong vòng hai năm chúng ta không được can thiệp vào chuyện của đối phương, ngươi có thể lấy thiếp, ta cũng có thể trêu chọc tiểu ca ca." Trong vòng hai năm, cô chắc chắn sẽ tìm được cách trở về, chỉ cần sống qua thời gian này, cô có thể về nhà.
"Được. Cô và bản vương sẽ giao ước ba điều đó, nhưng bản vương cũng có một yêu cầu, ở trước mặt Hoàng Thượng và Hoàng Hậu, hai chúng ta phải thể hiện rất là ân ái, nếu đã là diễn kịch thì phiền Diệp tiểu thư diễn cho giống một chút." Nam Sở Thần cười cười, điều này hắn cũng đang muốn nói, không ngờ tới Diệp tam tiểu thư này cũng tự mình biết mình đấy chứ.
"Được, ta đồng ý, nhưng xin ngài hãy tuân thủ ước định." Không phải chỉ là diễn kịch thôi sao, đối với cô chuyện này nhỏ như con thỏ.
"Yên tâm, bản vương không có hứng thú với ngươi đâu."
Nghe Nam Sở Thần nói xong, Diệp Tương Tư mới thở phào nhẹ nhỏm, nguy hiểm thật, may mà Bắc Thần Vương không có hứng thú với cô.
"Nếu không phải mệnh lệnh của Hoàng Thượng thì ta cũng không đồng ý gả cho ngài đâu." Diệp Tương Tư nói rõ cho Nam Sở Thần biết, ở hiện đại người theo đuổi cô nhiều đến mức xếp đầy Water Cube luôn đấy!
"Nếu không phải mệnh lệnh của Hoàng Thượng, bản vương cũng sẽ không đồng ý cưới cô, ai cũng nói Diệp tiểu thư dịu dàng hào phóng, theo bản vương thấy cùng lắm chỉ có như vậy." Nam Sở Thần nằm sấp ở trên giường, liếc mắt nhìn Diệp Tương Tư đã ngủ thiếp đi ở trên bàn, nàng cũng đã mệt mỏi một ngày rồi.
Nam Sở Thần ôm Diệp Tương Tư lên giường, cầm lấy một cái chăn mỏng đắp lên cho Diệp Tương Tư, nhìn dáng vẻ nàng ngủ say an tĩnh hơn rất nhiều.
Trời sáng nhanh, kiên trì thêm một lúc nữa là hắn có thể ra ngoài rồi.
Đêm nay, chẳng có chuyện gì phát sinh cả, Diệp Tương Tư ngủ yên tĩnh, còn Nam Sở Thần ngồi trên ghế đợi trời sáng.
............
Sáng sớm hôm sau, Diệp Tương Tư thức dậy từ trong mộng, cô lại mơ giấc mơ kia, giấc mơ rất chân thật, vẫn là nam tử áo trắng và nữ tử áo đỏ kia, cô không thấy rõ hình dáng của họ nhưng mơ hồ vẫn có thể cảm nhận được sự bi thương trong đó.
"Cô nương, người đã tỉnh." Thu Trúc thấy cô tỉnh rồi thì đẩy cửa đi vào, sáng sớm hôm nay Vương Gia rời đi Thu Trúc cũng thấy.
"Thu Trúc, bây giờ là giờ gì?" Toàn thân Diệp Tương Tư lười nhát, đêm qua cô ngủ cũng không tính là thoải mái.
"Đã qua thời gian dùng bữa, cô nương muốn ăn cái gì, để Thu Trúc đi chuẩn bị!"
"Không ăn, thấy không ngon miệng, từ nhỏ đến lớn, ta không quen ăn điểm tâm." Diệp Tương Tư nói "Thu Trúc, giúp ta trang điểm, ta muốn đi ra ngoài hóng mát."
"Vâng, cô nương." Thu Trúc chỉ đơn giản giúp Diệp Tương Tư rửa mặt, thay y phục tân nương thành y phục hằng ngày rồi trang điểm, ngày đầu tiên đến vương phủ, không biết vì sao, Thu Trúc không khỏi vui vẻ, có thể là do cô nương nhà nàng cuối cùng cũng thoát khỏi nơi đau khổ Diệp gia kia.
"Thu Trúc, một lát chúng ta ra ngoài chơi đi!" Bản tính của Diệp Tương Tư rất ham chơi, khoảng thời gian ở Diệp gia, cô vẫn luôn bị giam ở biệt viện, hoàn toàn không thể ra ngoài giải sầu được.
"Cô nương, xíu nữa sẽ có nha hoàn thông phòng của vương phủ đến kính trà cô nương." Thu Trúc nói.
"Há, lúc nào họ sẽ đến?" Diệp Tương Tư hỏi.
"Cô nương có thể đi hoa viên chờ, chắc hẳn họ sẽ tới nhanh thôi."
"Được." Ngẫm lại cũng có chút kích thích, lần đầu tiên được kích trà, chắc rất vui đây!
Hoa viên của Vương phủ rất lớn, lớn hơn rất nhiều so với Diệp phủ, toàn bộ vẻ đẹp của Bắc Thần Vương phủ này có thể ngang bằng hoàng cung, Diệp Tương Tư ngồi ở trong đình quan sát, không có nhà cao tầng, không có ô tô thời hiện đại thật là tốt, không khí rất là trong lành.
"Uyển nương Vân thị thỉnh an Vương Phi."
"Ly nương Bùi thị thỉnh an Vương Phi."
"Ngọc Nhi Thượng Quan thị thỉnh an Vương Phi."
"Miễn lễ miễn lễ." Diệp Tương Tư cười hì hì nói, cái cảm giác này, hoàn cảnh này, cô chỉ thấy qua trên truyền hình, không nghĩ tới trong cuộc đời mình lại có thể trải qua một lần như vậy.
"Uyển nương nghe hạ nhân nói, sáng nay Vương Gia rời tân phòng rất sớm, còn tối hôm qua lại vào phòng rất muộn." Vân Uyển cúi đầu nói.
"Vương Gia không thích mùi của hoa đinh hương, trên người vương phi toàn là mùi hoa đinh hương." Thượng Quan Ngọc Nhi nói.
"Vương Gia có bệnh thích sạch sẽ, chắc là không muốn ở tân phòng đợi quá lâu." Bùi Ly Thương cười nói.
".........."
"Nếu như ba người các ngươi tới kiếm chuyện thì bây giờ có thể đi rồi!" Cái này rốt cuộc là cái gì đây, một đám tiểu thiếp nha hoàn thông phòng mà lại dám nói chuyện với Vương Phi như vậy, Thu Trúc thở hổn hển nói.
"Vương Phi không muốn nghe chúng ta nói? Nhưng mà những điều Ngọc Nhi vừa nói đều là sự thật." Thượng Quan Ngọc Nhi với Vân Uyển, Bùi Ly Thương không giống nhau, Thượng Quan Ngọc Nhi là tiểu thiếp, còn Uyển nương và Ly nương là nha hoàn thông phòng.
"Láo xược." Thu Trúc nói.
"Ngọc Nhi tỷ tỷ, trên mặt tỷ thật sự có rất nhiều nếp nhăn, còn Uyển nương tỷ tỷ nếp nhăn của tỷ đều hiện ra hết rồi kìa, còn Ly nương tỷ tỷ nữa, tàn nhang của tỷ cũng hiện đầy mặt rồi kìa!" Diệp Tương Tư hướng về ba nàng chớp chớp to mắt, không cận thận nói ra sự thật.
"A a a a, ngươi nói cái gì? Mặt của ta!"
"Ta có nếp nhăn rồi sao!!!"
"Mặt của ta, mặt của ta!"
Sau khi nghe Diệp Tương Tư nói, ba người nổi trận lôi đình, vội vàng trở về bảo dưỡng làn da của mình.
"Cô nương, người thật sự rất lợi hại, một câu nói đơn giản đã đuổi được ba nàng ta về!" Thu Trúc thật là khâm phục, Vương Phi đúng là Vương Phi.
"Ta chỉ là không cận thận nói ra lời trong lòng mà thôi." Diệp Tương Tư uống một hớp trà, cô không thèm chấp nhặt mấy bọn gái lầu xanh này.
"Cô nương, Thượng Quan Ngọc Nhi với Uyển nương, Ly nương không giống nhau, Thượng Quan Ngọc Nhi là tiểu thiếp, nửa năm trước, Vương Gia thấy nàng ta đáng thương, mới mang nàng ta về Vương phủ làm tiểu thiếp, thế nhưng Thu Trúc nghe hạ nhân của Vương phủ nói, xưa nay Vương Gia chưa từng gọi bọn họ thị tẩm qua." Tối hôm qua Thu Trúc đi tìm hiểu tất cả mọi chuyện trong Vương phủ, cũng mua chuộc được một số nha hoàn.
"Ồ."
"Ồ? Cô nương không cảm thấy hứng thú sao?" Mặt Thu Trúc nghiêm nghị hỏi.
"Đó là chuyện của hắn, liên quan gì đến ta, tối hôm qua chúng ta đã quy ước ba điều, hai năm sau sẽ tìm cách hòa ly, hai năm đó hắn không được chạm vào ta, cũng không được can thiệp vào cuộc sống của nhau." Diệp Tương Tư cắn đầu hạt dưa, chỉ cần sống qua hai năm này là tốt rồi.
"Cô nương.... Nhưng mà người và Vương Gia là phu thê."
"Thu Trúc, hai người không yêu nhau mà cứ sống với nhau rất mệt." Diệp Tương Tư và Nam Sở Thần hoàn toàn không yêu nhau.