"Sở Thần ca ca, huynh thật sự muốn thành thân với nữ tử không quen biết kia sao?" Liễu Tô Ngưng dựa vào cái xích đu.
Nam Sở Thần chậm rãi đi đến bên cái xích đu mà nàng đã chơi từ nhỏ.
"Đây là mệnh lệnh của phụ hoàng, không thể cải được." Nam Sở Thần đứng bên cạnh, một thân bạch y, dáng người thẳng tắp, tay trái nhẹ nhàng đẩy đẩy cái xích đu.
"Nhưng mà, Sở Thần ca ca huynh rõ ràng không thích cô gái kia." Liễu Tô Ngưng là thiên kim của Liễu Thừa Tướng, lớn lên cùng Nam Sở Thần, vừa là thanh mai trúc mã, cũng vừa là hai đứa nhỏ vô tư.
"Chúng ta chỉ có một tờ giấy hôn ước, coi như là thành thân, cô ấy cũng chỉ là Vương Phi trên danh nghĩa mà thôi." Nam Sở Thần nói.
"Có thể huynh phải sống không tình cảm với vị Vương Phi trên danh nghĩa này cả đời." Liễu Tô Ngưng thở dài, nàng cảm thấy tiếc nuối cho Nam Sở Thần.
"Chờ thời cơ thích hợp, ta có người mình thích thì sẽ hòa ly, như vậy cũng không tổn hại thanh danh của cô ấy, cả hai đều có thể giải thoát." Tuy Nam Sở Thần rất không muốn thành thân, thế nhưng mệnh lệnh của phụ hoàng không thể cải, hắn cũng chỉ có thể làm theo.
"Trong vòng ba năm, huynh tìm cơ hội hòa ly có được không." Liễu Tô Ngưng là tiểu thư khuê các nên rất hiểu chuyện, khi nàng biết Sở Thần ca ca của mình phải thành thân với cô gái khác, thời khắc đó nàng thật sự sụp đỗ.
"Được, thời hạn ba năm, chắc chắn ta và cô ấy sẽ hòa ly." Nam Sở Thần nhìn Liễu Tô Ngưng sủng nịch cười cười.
Hắn không yêu thích nử tử, nói đến yêu cầu, chỉ có Liễu Tô Ngưng là ngoại lệ.
............
Sáng sớm ngày hôm sau, Nam Sở Thần phụng lệnh Hoàng Thượng đến Diệp phủ.
Lần này chỉ xuất hiện, không mang sính lễ.
"Thần cung nghênh Bắc Thần Vương." Diệp Cảnh Minh thấy Nam Sở Thần đến, vội vàng kêu trên dưới Diệp phủ ra nghênh đón.
"Nhạc phụ không cần đa lễ." Nam Sở Thần đứng chắp tay, trong mắt hiện ra hàn ý.
Hắn vốn không muốn đến.
"Bắc Thần Vương, muội là Diệp Uyển Nguyệt." Diệp Uyển Nguyệt vẫn luôn yêu thích Bắc Thần Vương, lần này có thể thấy Bắc Thần Vương, nàng xúc động đến tay chảy đầy mồ hôi.
"Vương Gia thật tuấn tú!"
"Đúng vậy! Rất là tuấn tú!"
Chỉ nghe bọn nha hoàn bên trong Diệp phủ nhỏ giọng bình luận.
Nam Sở Thần không thèm để ý đến Diệp Uyển Nguyệt, bước thẳng đến đại sảnh Diệp gia.
"Vương Gia mời vào." Diệp Cảnh Minh bước đến nói.
"Hôm nay bản vương đến là muốn nhìn mặt Vương Phi tương lai." Hắn nghe rất nhiều lời đồn nói tam tiểu thư Diệp gia là đại mỹ nhân, cũng có lời đồn là rất xấu xí, tính tình còn gắt gỏng, hắn thật sự muốn xem xem bên trong truyền thuyết này tam tiểu thư Diệp gia có dung mạo ra sao mà có thể làm cho phụ hoàng vừa ý.
"Xuân Mai, nhanh đi mời tam tiểu thư ra đây." Diệp Uyển Từ sai nha hoàn của mình đi biệt viện gọi Diệp Tương Tư ra đây.
Diệp Tương Tư này cũng thật là tốt số, có thể gả cho Bắc Thần Vương anh tuấn như vậy.
"Vâng." Xuân Mai nói.
"Vương gia đến nên sớm phái người báo trước một tiếng để lão thân chuẩn bị." Đột nhiên Nam Sở Thần đến, Diệp Cảnh Minh chưa có bất kỳ chuẩn bị nào.
"Thế nào? Bản vương đi đâu cũng phái báo cho ngươi biết." Nam Sở Thần nói.
"Không, không, lão thân không có ý này, không biết Vương Gia đại giá quang lâm, lão thân chưa kịp chuẩn bị một ít bánh ngọt mà Vương Gia thích." Diệp Cảnh Minh sợ đến ứa ra mồ hôi lạnh, danh tiếng của Nam Sở Thần hắn biết, tuy là lớn lên rất tuấn tú nhưng tính khí lại không tốt như vậy, rất đề phòng đối với người khác.
"Ý của cha là Vương Gia thích ăn món gì, không bằng buổi trưa ở lại đi để hạ nhân làm mấy món ăn mà Vương Gia thích." Diệp Uyển Từ vội vàng nói cho phù hợp.
"Không cần, bản vương chỉ muốn đến xem vương phi tương lai một chút." Hắn không quen cùng người ngoài ăn cùng.
"Lão gia, tam tiểu thư đến rồi." Xuân Mai dẫn Diệp Tương Tư đến đại sảnh.
Diệp Tương Tư hơi khẽ cau mày, rất không tình nguyện bước vào, ngồi vào phía đối diện Vương Gia.
"Tương Tư, thấy Vương Gia tại sao không hành lễ?" Hành động của Diệp Tương Tư làm cho Diệp Cảnh Minh kinh ngạc, lúc nào nha đầu này cũng như thế, đúng là không có phép tắc.
"Tương Tư trí nhớ kém, không nhận ra Vương Gia." Cổ Diệp Tương Tư rất đau.
"Ôi, tam tỷ, cổ tỷ bị gì thế?" Diệp Uyển Nguyệt làm bộ không biết gì hỏi trước mặt mọi người.
"Nguyệt nhi, muội còn nhỏ không nên tùy tiện xen vào, chắc hẳn tối hôm qua tam muội lại đi gặp Chu công tử, chỉ là lần này có hơi quá đấy!" Diệp Uyển Từ lấy tay che miệng lại nở nụ cười.
Ta nhổ vào, hai người này không đi làm biên kịch thật sự rất đáng tiếc, dấu đỏ trên cổ cô rõ ràng là Xuân Mai mới nhéo thành.
"Ngươi..." Diệp Cảnh Minh tức giận, mặt đỏ chót.
Diệp Tương Tư che cái cổ nói: "Nói vậy, đại tỷ và tứ muội đã hiểu lầm rồi, tiểu muội sinh là con thứ nên từ nhỏ đã bị bắt nạt, dấu trên cổ này là một hạ nhân không hiệu chuyện nào đó nhéo thôi."
"Muội muội đang nói là Xuân Mai nhéo sao?" Diệp Uyển Từ nhếch miệng, khẽ mỉm cười nói.
"Ta cũng chưa nói gì, chính là ngươi tự thừa nhận." Diệp Tương Tư cười cười, độ thông minh của người cổ đại còn kém cô vài ngàn năm đấy, muốn hãm hại cô, không có cửa đâu.
"Ngươi..."
"Được rồi." Diệp Cảnh Minh tức đến xém chút ngất đi, thật là làm trò cười trước mặt Vương Gia, cái đồ nghịch nữ này, xem hắn giáo huấn nó ra sao.
"Không ngờ tình cảm tỷ muội Diệp gia lại tốt như vậy." Nam Sở Thần không ngờ đến, hôm nay hắn lại được nhìn thấy trò hay như vậy.
"Để Vương Gia chê cười rồi." Diệp Cảnh Minh lúng túng cười cười.
"Vương Gia, tam tỷ đã lén làm chuyện có lỗi sau lưng người." Đột nhiên Diệp Uyển Nguyệt nói một câu.
Rồi bị Diệp Uyển Từ trừng mắt một chút, tuy rằng ý của Diệp Uyển Từ cũng như vậy nhưng nàng không nói rõ vì sẽ làm Vương Gia mất mặt.
"Cổ của tam tiểu thư chắc đau lắm, cũng không biết cái nha hoàn không biết lễ nghi kia dùng bao nhiêu sức." Nam Sở Thần cười cười, hắn liếc nhìn những dấu đỏ trên cổ Diệp Tương Tư, vết hôn với vết nhéo màu sắc sẽ khác nhau.
Bị nhéo đến bầm tím thành màu đen, còn bị hôn màu sắc sẽ nhạt hơn nhiều.
"Vương Gia tin tưởng tiểu nữ vẫn còn thuần khiết là tốt rồi, Nguyệt nhi còn nhỏ không hiểu chuyện, kính xin Vương Gia thứ tội." Diệp Cảnh Minh sợ đến đầu đầy mồ hôi, chỉ sợ Vương Gia sẽ từ hôn, mấy tên nha đầu thật là hồ đồ, bình thường làm gì hắn cũng nhắm một mắt mở một mắt, hôm nay Vương Gia ở đây, thật sự làm hắn này lúng túng.
"Có thể là tiểu nữ hiểu lầm tam muội, xin tam muội đừng trách đại tỷ, tỷ cũng chỉ là muốn tốt cho muội." Diệp Uyển Từ dịu dàng cười nói.
Diệp Tương Tư nhìn Diệp Uyển Từ bĩu môi, rồi nhìn sang Nam Sở Thần.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Nàng lại ngây người cả ba giây, may mà nàng phản ứng nhanh, không tiếp tục nhìn nữa, nếu không sẽ bị chê cười.
Hèn gì người ta thường nói Bắc Thần Vương Nam Sở Thần là người đẹp trai nhất Kinh Thành, thật sự là không khoác lác, vị ca ca cổ đại này quá đẹp trai rồi!
Diệp Tương Tư bình tĩnh lại, không thể mê trai, mỹ nam như thế nào mà chưa từng thấy, làm gì chỉ có một mình Nam Sở Thần đẹp trai!
"Nghe nói Diệp tiểu thư hiểu biết sâu rộng, không biết bản vương có thể thỉnh giáo một chuyện được không." Nam Sở Thần mở miệng nói.
"Chuyện gì." Cô chưa được tính là hiểu biết sâu rộng, nhưng khuynh quốc khuynh thành thì cô lại có nha, hơn nữa dung mạo của cô ở cổ đại cũng được coi là nữ thần đấy!
"Xin hỏi Diệp tiểu thư, hanny nghĩa là gì?"
Hanny? Cái gì hanny? "Chắc ý ngươi là honney! Đây là yêu thương, có nghĩa là cách xưng hô thân mật của hai người yêu thương nhau." Kỳ lạ, hắn là người cổ đại, sao lại biết tiếng anh?
"Thì ra là có thâm ý khác."
"Ngươi hỏi cái này làm gì? Ở đâu mà ngươi nghe được?" Diệp Tương Tư nghĩ thế nào cũng cảm thấy lạ, người cổ đại lại từng nghe tiếng anh.
"Chỉ là nghe người ta nói qua thôi." Thì ra hoàng huynh và hoàng tẩu yêu nhau như thế, cái từ hanny này là Nam Sở Thần nghe Lâm Khuynh Loan nói, Nam Sở Thần văn võ xong toàn, nhưng lại không biết cái từ "Hanny" này ý là gì, hắn đã đọc rất nhiều sách nhưng không tra ra được từ này.
"Thì ra là ý này, Uyển Từ cũng coi như mở mang tầm hiểu biết, tam muội đúng là hiểu biết sâu rộng." Diệp Uyển Từ cười cười hùa theo nói, thật sự nàng chưa từng nghe qua câu này, chỉ là muốn thể hiện biết nhiều một chút thôi.
Nam Sở Thần không nói, Diệp Tương Tư cũng không hỏi nữa, nhưng cô vẫn rất tò mò.
Cái thời đại không tưởng này, chắc là không đi du học nói chuyện đâu!
Nam Sở Thần nhìn Diệp Tương Tư một chút, không biết tại sao hắn lại cười.
"Vương Gia, giờ cũng sắp trưa rồi, người ở lại dùng cơm...."
"Không cần." Diệp Cảnh Minh vẫn chưa nói xong đã bị Nam Sở Thần cắt ngang "Ngày thành thân sắp đến, ngày mai bản vương sẽ đến cầu hôn."
Nói xong, Nam Sở Thần rời đi.
Có thể nói hắn rất thỏa mãn, lúc rời đi, Nam Sở Thần nở nụ cười.