Thật vất vả lắm mới tiễn được hết các tân khách, trời cũng đã tối, Lâm Tam Tư chẳng thèm để ý hình tượng nữa, trực tiếp nằm ngửa ra giường: “Trời ạ, cứng đơ cả ngày, mệt chết mất!”
Bách Hợp bưng nước nóng, vắt khăn cho Lâm Tam Tư lau mặt, nói: “Tiểu thư, nô tỳ thấy người cứ nên nghe theo lời của điện hạ ấy, bất kể là thích hay không thích thì cũng đối đãi giống nhau hết, như thế người sẽ bớt mệt hơn!”
Lâm Tam Tư cầm khăn nóng lau mặt, giọng nói lộ ra sự mỏi mệt: “Ta cũng đâu muốn thế, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên ta lấy thân phận nữ nhân của thái tử để xuất hiện trước mặt mọi người, không thể khiến cho điện hạ và Hi Nhi mất thể diện được!”
Lâm Tam Tư vừa nói xong, đột nhiên nhớ ra đã một lúc lâu không nhìn thấy Hi Nhi, liền hỏi: “Bách Hợp, Hi Nhi đâu?”
“Điện hạ nói người quá mệt mỏi rồi, cần nghỉ ngơi cho khỏe, sợ tiểu công tử ở trong phòng sẽ ầm ĩ làm phiền đến người, nên đã bảo Phục Linh bế tiểu công tử vào trắc phòng rồi.”
Lâm Tam Tư vươn vai cho đỡ mỏi, từ ngày có Hi Nhi, chưa lần nào mà nàng xa Hi Nhi lâu như vậy, cho dù có là ban đêm thì nàng cũng thường xuyên đứng dậy nhìn xem Hi Nhi ngủ có yên giấc hay không, có đói bụng không.Bây giờ thì tốt rồi, điện hạ đã bảo Phục Linh bế Hi Nhi, vậy thì nàng cũng có thể thoải mái ngủ một giấc rồi.
Lâm Tam Tư nằm trên giường một lúc lâu mà vẫn không ngủ được, cũng chẳng biết tại sao lại như vậy, không có Hi Nhi bên cạnh, nàng lại không ngủ nổi.Nghe thấy tiếng mở cửa, cho là Phục Linh bế Hi Nhi trở lại, nàng liền chống người dậy nói: “Phục Linh à?”
Bóng dáng cao ngất của Hoắc Dực xuất hiện từ bình phong rồi đi tới gần, môi nở nụ cười dịu dàng, hỏi: “Sao nàng vẫn chưa ngủ?”
Lâm Tam Tư khoác áo choàng vào rồi ngồi dậy, cười đáp: “Lạ thật đấy, lúc này ta lại không thấy mệt chút nào nữa rồi.”
Hoắc Dực ngồi xuống giường, giúp nàng khép chặt áo choàng, vén lại tóc cho nàng, nói: “Ta bảo người bế Hi Nhi đi để nàng ngủ cho ngon, vậy mà nàng lại không ngủ được.”
Lâm Tam Tư thuận thế nghiêng người dựa vào lòng Hoắc Dực, ôm lấy thắt lưng rộng lớn của hắn, nói: “Đột nhiên không có Hi Nhi bên cạnh, ta lại thấy không quen.”
Vì động tác nghiêng người của nàng nên chăn đắp trên người bị tuột xuống, áo choàng cũng rớt xuống theo, Hoắc Dực hết cách với nàng, lại một lần nữa ôm nàng chặt trong chăn, đảm bảo giữ ấm cho nàng, nói: “Nàng đừng động nữa, cẩn thận cảm lạnh.”
“Hay là ta ra ngoài đi dạo một chút vậy.”
Hoắc Dực nhếch môi cười, nói: “Vẫn nên để ta ngủ cùng nàng thì hơn.”
Lâm Tam Tư biết bình thường vào buổi tối tấu chương trong cung được đưa vào phủ rất nhiều, vốn tưởng rằng Hoắc Dực phải đến nửa đêm mới trở về phòng, không ngờ hắn còn nói là sẽ cùng nàng ngủ. “Điện hạ làm xong việc chưa?”
Hoắc Dực hờ hững lắc đầu, ngón tay thon dài cởi cúc áo của mình ra, cười nói: “Vẫn chưa.”
“Vậy điện hạ không cần ở đây với ta đâu, mau đi thôi, chẳng may có chuyện quan trọng cần phải giải quyết gấp thì sao, đừng vì ta mà làm chậm trễ.” Lâm Tam Tư nghiêm chỉnh nằm trong chăn, ngáp một cái rồi nói tiếp: “Ừm, ta lại thấy hơi mệt rồi, điện hạ mau đi đi.”
Hoắc Dực đã cởi áo ngoài ra, động tác nhanh gọn nhưng không mất đi sự ưu nhã, không nói lời nào, nhẹ nhàng nhấc Lâm Tam Tư vào bên trong giường, còn mình thì nằm bên ngoài. “Chuyện có quan trọng đến mấy thì cũng không bằng ở cùng nàng.”
Lâm Tam Tư mím môi cười, gương mặt đỏ bừng trông càng thêm mỹ lệ dưới ánh nến, thấy Hoắc Dực vươn tay, nàng liền dịch tới gối lên tay hắn, mặt dán vào ngực hắn, nhẹ nhàng nói: “Điện hạ mà bỏ bê chuyện triều chính, cẩn thận bọn họ lại nói ta là hồng nhan họa thủy đó.”
Hoắc Dực vuốt ve bả vai trơn mềm của nàng, nghiêng đầu hôn lên trán nàng, nói: “Vì nàng, ta nguyện bỏ qua tất cả.”
Lâm Tam Tư giật mình, cảm thấy trong ngữ điệu của Hoắc Dực mang theo chút ý tứ mà nàng chưa hiểu, ngẩng lên nhìn Hoắc Dực, chỉ thấy một đôi mắt đen thâm trầm không thấy đáy, nhìn không ra cảm xúc lúc này của chàng là gì.
Lâm Tam Tư đoán không ra tâm tư của Hoắc Dực, mà nàng cũng không muốn hỏi, nếu Hoắc Dực muốn nói cho nàng biết thì chàng sẽ không giấu diếm, còn nếu chàng đã không muốn nói thì nàng sẽ giả bộ như không hiểu gì vậy.
“Điện hạ, ta đã qua tháng ở cữ rồi, hay là ngày mai đưa Hi Nhi tiến cung thăm thái hậu nương nương đi.”
Hoắc Dực quyết đoán lắc đầu: “Mấy ngày tới thì không được.”
“Tại sao vậy?”
Hoắc Dực mím môi tạo thành một đường cong hoàn mỹ, nhẹ nhàng nói: “Mấy ngày tới bên ngoài có hơi loạn, không an toàn, nàng với Hi Nhi và Tuyên Nhi đừng ra ngoài phủ, mấy ngày nữa an ổn rồi hẵng đi.”
Mặc dù Hoắc Dực nói một cách rất vắn tắt và hời hợt, nhưng vẫn gợi lên trí tò mò của Lâm Tam Tư, khiến nàng không khỏi nhíu cặp lông mày thanh tú, nhỏ giọng hỏi: “Điện hạ, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Hoắc Dực bất đắc dĩ lắc đầu, đưa tay khẽ quệt vào chóp mũi nàng, hắn không muốn nói dối nàng, nhưng cũng không muốn để nàng phải lo lắng, chỉ nói: “Ta biết là sẽ không giấu được nàng mà.” Lại yêu thương hôn nhẹ lên môi nàng một cái rồi nói tiếp: “Lương vương và Ninh vương đã mất kiên nhẫn, hai ngày tới sẽ động thủ, ta đã an bài người bảo vệ xung quanh phủ thái tử, làm tốt công tác mai phục, cho nên bên trong phủ sẽ rất an toàn, nàng hãy nhớ cho kĩ là mấy ngày tới tạm thời không nên ra khỏi cửa.”
Lâm Tam Tư cau mày suy nghĩ một chút, trong lòng có phần kinh sợ, đúng thật là trận đấu kinh thiên động địa kia sẽ xảy ra trong mấy ngày nữa, chẳng qua trong khoảng thời gian này ở phủ thái tử rất yên bình và vui vẻ nên nàng đã quên mất chuyện đó, thậm chí còn tự nói với bản thân là cuộc sống bình an như vậy sẽ tiếp tục kéo dài.
Lâm Tam Tư do dự một chút, vẫn nên nói ra nỗi lo của mình với Hoắc Dực thì hơn: “Vậy…Điện hạ có tham gia không?”
Hoắc Dực có vẻ như đang rất vui, nghe xong liền nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, ánh mắt khóa chặt nàng: “Sinh ra làm bậc đế vương, những chuyện như vậy tất nhiên không thể tránh được.”
Lâm Tam Tư cúi đầu nói: “Vậy sẽ gặp nguy hiểm sao?”
Hoắc Dực nhìn nét mặt lo lắng của Lâm Tam Tư, trái tim không khỏi cảm thấy ấm áp, nhếch môi cười nói: “Ta cũng tham gia, nhưng sẽ không gặp nguy hiểm, nàng đừng lo.”
Lâm Tam Tư nghe vậy thì có phần nhẹ nhõm hơn, phản ứng rất kín đáo không dễ dàng phát hiện của nàng lại không tránh khỏi ánh mắt của Hoắc Dực, hắn lật người đè nàng xuống dưới thân mình, hôn lên đôi môi mềm mại của nàng.
Lâm Tam Tư được Hoắc Dực ôm chặt, ngửi hơi thở thơm mát của hắn, trong lòng cảm thấy rất yên bình, chỉ chốc lát đã ngủ thiếp đi.Hoắc Dực vẫn yên lặng ôm nàng, ngắm gương mặt bầu bĩnh đang say giấc, dường như có nhìn bao nhiêu cũng không thấy đủ, cho đến khi Lâm Tam Tư trở mình nghiêng người quay lưng về phía hắn, hắn mới nhoài người tới hôn lên bờ vai thơm của nàng, sau đó mới chậm rãi ngồi dậy, đồng thời cũng cảm thấy một bên cánh tay đã tê rần.
***
Đêm khuya, ở cổng sau của Lương vương phủ, bất chợt có những thân ảnh màu đen nhảy ra, chia ra làm hai hàng trong tình cảnh tối tăm giơ tay không thấy năm ngón, một nhóm đi hướng đông, nhóm còn lại hướng bắc, hành động một cách im lặng và nhanh chóng, dường như hòa lại làm một với đêm tối, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu cả.
Phủ thái tử ở đông nhai vẫn bình yên vô sự như ngày thường, hai bức tượng sư tử đứng bất động dưới màn đêm trông cực kỳ đáng sợ.Trong mật thất, Hà Tất Kỳ và Tống Cảnh Ngưỡng truyền tin tới: Người của Lương vương phủ đã bắt đầu hành động.
Hoắc Dực nghe xong mặt không đổi sắc, bóng dáng lạnh lùng nghiêm nghị đứng trong mật thất nhìn như một vị thần.
“Giống như điện hạ đã suy đoán, lần này Lương vương điều động một trăm tử sĩ, có năm mươi người đi về hướng điện hạ, nửa còn lại tấn công vào Ninh vương phủ, những tử sĩ này đã được Lương vương bắt đầu bí mật huấn luyện vào mười hai năm trước, thủ đoạn cực kỳ thâm độc, tuyệt đối chỉ nghe lệnh của Lương vương.Lần này hắn ta đã cho tất cả bọn họ hành động, xem ra đã thật sự đánh cược với cái chết rồi.”
Hà Tất Kỳ chậm rãi nói, trên gương mặt anh tuấn không có chút gì là đang lo sợ, ngược lại còn hết sức bình tĩnh: “Tính toán thời gian thì năm mươi người kia có thể đã đến cổng vào đông nhai, tiến vào vùng đất chết rồi.”
“Vùng đất chết” là tên gọi do Tống Cảnh Ngưỡng đặt, chỗ đó vốn là được Hà Tất Kỳ chịu trách nhiệm quản lý.Từ sau khi Hoắc Dực bị giam bế, Hà Tất Kỳ vẫn âm thầm ở chỗ đó huấn luyện tử sĩ, mục đích là để phòng ngừa những rắc rối có thể phát sinh.
Tống Cảnh Ngưỡng và Hà Tất Kỳ đều là những thuộc hạ trung thành của Hoắc Dực, nhưng khu vực làm việc lại khác nhau.Hắn thì chủ yếu quản lý những việc bên ngoài ánh sáng, còn Hà Tất Kỳ thì đều làm việc ở những nơi bí mật và mờ ám.
Vùng đất chết – Tống Cảnh Ngưỡng mới chỉ đến đó đúng một lần, nơi đó cực kỳ âm u lạnh lẽo, khắc nghiệt đến mức khiến hắn dựng tóc gáy, vì vậy hắn mới gọi nó là vùng đất chết.Cho dù lúc này Hà Tất Kỳ chỉ thuận miệng nhắc đến, nhưng cũng khiến cho Tống Cảnh Ngưỡng đứng bên cạnh run bắn cả người.
Hoắc Dực đưa lưng về phía bọn họ, ánh mắt nhìn vào vách tường màu trắng xám, cái nhìn mang theo vẻ tàn nhẫn, con ngươi đen sâu thẳm lạnh lẽo đến cực điểm, môi nhếch lên nở nụ cười, gằn từng chữ một, nói: “Giết, không, tha!”
Hà Tất Kỳ nghiêm mặt, sát khí trong nháy mắt tỏa ra: “Thuộc hạ tuân lệnh.”
Thấy Hà Tất Kỳ đáp lại rồi xoay người đi, Tống Cảnh Ngưỡng vô cùng luống cuống, điện hạ còn chưa giao nhiệm vụ cho hắn mà!
“Điện hạ, vậy thuộc hạ xin phép đi cùng Hà Tất Kỳ huynh.”
Hoắc Dực phất tay với Hà Tất Kỳ, ý bảo hắn đi trước, sau đó nói với Tống Cảnh Ngưỡng: “Cảnh Ngưỡng, ta muốn ngươi đi làm một chuyện khác.”
Tống Cảnh Ngưỡng nghe vậy thì rất hứng thú, khuôn mặt trở nên sáng bừng, nói: “Xin điện hạ phân phó.”
Hoắc Dực cũng không vội phân phó mà hỏi lại: “Về lời đề nghị của Hậu tướng quân hôm nay, ngươi nghĩ thế nào?”
Tống Cảnh Ngưỡng ngơ ngác, thấy nét mặt không chút biểu cảm của Hoắc Dực, liền lắp bắp nói: “… Hậu tướng quân… là người có thanh danh, cho nên Hậu đại tiểu thư nhất định… cũng… rất khác những người bình thường, trong bốn mỹ nữ của kinh thành… đứng thứ… thứ ba, thuộc hạ nghĩ… điện hạ… có thể… suy nghĩ.”
Nói tới đây, Tống Cảnh Ngưỡng lại thấy sắc mặt của Hoắc Dực càng thêm âm trầm, không còn cách nào khác là nói: “Thật ra thì… Không cần suy nghĩ cũng được, vì dù có là dạng gì thì cũng không thể sánh với Lâm lương đễ được.”
Hoắc Dực liếc mắt nhìn Tống Cảnh Ngưỡng, nói: “Ta nhớ ở vụ án của Lâm đại nhân, quan chủ thẩm chính là Lâu đại nhân và Hậu tướng quân đúng không?”
Tống Cảnh Ngưỡng mờ mịt không hiểu ý, chỉ đáp: “Đúng vậy ạ!”
“Việc đưa Tam Tư vào Ninh vương phủ, cũng là do Hậu tướng quân nghĩ ra?” Giọng của Hoắc Dực lúc này đã lạnh như băng.
Tống Cảnh Ngưỡng dường như đã nhìn thấu một chút tâm tư của Hoắc Dực, đáp: “Vâng.”
“Quan hệ giữa Bùi thừa tướng và Hậu tướng quân có dấu hiệu hòa hoãn không?”
Tống Cảnh Ngưỡng lắc đầu: “Không có.”
Hoắc Dực khẽ nhếch môi, nói: “Đã như vậy, Hậu tướng quân đã có ý, ta nào có thể phụ ý tốt của hắn được.”
Tống Cảnh Ngưỡng lúc này đã hoàn toàn tỉnh ngộ: “Ý của điện hạ là…”
Hoắc Dực nhíu mày, nói: “Ta sẽ làm theo sự kỳ vọng của Hậu tướng quân, đưa nữ nhi của hắn vào phủ, nhưng hắn ta có ba nữ nhi, người nào có thể bước chân vào phủ của ta, thì phải do ta quyết định.”
Hoắc Dực xoay người nói tiếp: “Ngươi đi điều tra xem trong ba nữ nhi của Hậu tướng quân, ai là người có tính tình ngang ngược hống hách, hung hăng kiêu ngạo nhất thì chọn người đó, thêm nữa, phải sắp xếp đưa nàng ta và Bùi thị vào phủ trong cùng một ngày.”
Tống Cảnh Ngưỡng vừa mới hiểu ra vấn đề thì bây giờ lại hồ đồ, cảm thấy mình cực kỳ kém cỏi, hỏi: “Ơ? Tại sao vậy ạ?” Không phải bảo hắn chọn lấy một nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp và tốt bụng nhất để đưa vào phủ sao?”
Hoắc Dực yên lặng không đáp, xòe lòng bàn tay ra, thứ hắn đang nắm chính là một cái hà bao nho nhỏ mà Tam Tư mới thêu cho hắn, hắn nhìn cái hà bao, khóe môi bất giác nở nụ cười.
Tam Tư, ta đã an bài ổn thỏa mọi thứ vì nàng, nàng chỉ cần luôn luôn vui vẻ yêu đời ở bên cạnh ta là được rồi.