Sủng Phi Đường

Chương 60




Thanh Lan Uyển từ lâu không có nhiều người ra ra vào vào như bây giờ, cánh cửa gỗ thì lúc đóng lúc mở, các bà đỡ và nha hoàn vội vàng chạy tới chạy lui không biết là bao nhiêu lần.

Hoắc Dực một thân trường sam tuyết trắng đứng trong sân Thanh Lan Các, lông mày nhíu chặt hơn bất cứ lúc nào, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn vào bên trong nhà, sau đó lại lướt qua mấy người đang đứng trước mặt, khí lạnh tỏa ra khiến cho người ta không rét mà run.

“Các ngươi là những thái y nổi danh nhất của Nam Dạ quốc, vậy mà lại bó tay với việc này?” Hoắc Dực ngữ điệu lạnh như băng làm cho người ta hoảng sợ.

Một đám thái y run rẩy quỳ gối ở dưới bậc thang, dè dặt cúi thấp đầu, ngay cả thở cũng không dám, trong lòng lại miên man suy nghĩ.Kể từ khi thái tử điện hạ bị cấm túc, cánh cổng của phủ thái tử luôn đóng chặt, như thể gió thổi cũng không lọt vào được, ngăn cách phủ thái tử với bên ngoài, người bên ngoài không thể biết được bên trong phủ xảy ra những chuyện gì. Cho nên những thái y này còn đang chìm trong giấc ngủ lại bỗng nhận được lệnh của thái tử, nhất thời không ai phản ứng kịp, đến khi bọn họ đến phủ thái tử thì càng khiếp sợ không thôi, không ngờ vị thái tử vốn bị người ta đồn đại là mắc bệnh hiểm nghèo đã lặng yên hoàn thành việc chung thân đại sự của mình.

Trong đám thái y thì người giữ được bình tĩnh nhất là Hoa đại phu, ông đã sớm biết chuyện Lâm Tam Tư có thai, còn nhiều lần vào phủ khám cho Lâm Tam Tư, nên đương nhiên không ngạc nhiên mấy với chuyện này.Chẳng qua vấn đề mà điện hạ giao phó lúc này quả thật khiến hắn khó xử, làm cách nào để cho Lâm tiểu thư sinh con mà không đau đây?!

Chỉ sợ là hoa đà tái thế thì cũng không làm được!

Thấy các vị đại phu khác đang dùng ánh mắt cầu cứu nhìn mình, Hoa đại phu khẽ vuốt râu, kiên nhẫn nói: “Hồi thái tử điện hạ, thứ cho vi thần năng lực yếu kém, không có phương pháp nào cho chuyện này.”

Tống Cảnh Ngưỡng đứng cách đó không xa nghe được câu này liền liếc nhìn Hoa đại phu một cái, lúc này còn dám nói mấy lời như thế, không sợ điện hạ sẽ nổi điên hay sao?

“Ta cho gọi các ngươi đến đây, không phải là để nghe các ngươi nói câu này.” Hoắc Dực mím chặt môi, tầm mắt lạnh lùng quét một lượt, “Nếu các ngươi ngay cả bản lĩnh này cũng không có, vậy thì danh tiếng thái y ở Nam Dạ quốc này giữ lại để làm gì.Ta hạn cho các ngươi trong nửa canh giờ phải nghĩ cho ta một cách xử lý đúng đắn, nếu không ta sẽ lập tức xin chỉ thị của phụ hoàng bãi miễn chức quan của các ngươi, từ các ngươi cho đến hậu bối đều sẽ không được theo nghề y nữa.”

Hoắc Dực nổi danh tính tình lãnh khốc, từng lời nói ra tuyệt đối không phải trò đùa, làm cho mọi người không khỏi toát mồ hôi lạnh, nếu bọn họ không có cách nào giảm bớt đau đớn cho Lâm tiểu thư, thì bọn họ đều sẽ trở thành tội nhân trong gia đình rồi.

Lúc này cửa phòng được mở ra, Lý tẩu bước ra từ bên trong, cánh tay áo được xắn cao lên, trán đầy mồ hôi, nhìn thấy thái tử điện hạ đang đứng trong sân thì vội vàng chạy tới.

Hoắc Dực lập tức chuyển hướng nhìn Lý tẩu, phất tay miễn lễ cho Lý tẩu, trầm giọng nói: “Thế nào rồi?”

Lý tẩu đáp: “Điện hạ, không có việc gì, sinh con vốn là việc rất tốn sức.Buổi sáng Lâm cô nương ăn ít nên bây giờ không có chút sức lực nào, nô tỳ đã gọi đầu bếp làm đồ ăn mang tới, có vẻ phải đợi một lát nữa mới sinh.Lâm cô nương sợ điện hạ lo lắng nên bảo nô tỳ tới nói với điện hạ một tiếng.”

Hoắc Dực nghĩ đến dáng vẻ Lâm Tam Tư mềm yếu nằm trên giường, trong lòng như bị ai bóp nghẹt lại, cau mày nói: “Sẽ rất đau sao?”

Lý tẩu cười trấn an: “Điện hạ không biết đấy thôi, nữ nhân sinh con cũng giống như bước một chân vào quỷ môn quan, không thể tránh khỏi đau đớn, huống hồ Lâm cô nương lại mềm mại yếu ớt, e là sẽ cảm thấy đau hơn người bình thường một chút.”

Lý tẩu còn chưa nói hết thì Hoắc Dực đã nhíu chặt mày, ánh mắt vô cùng đau lòng, hai bàn tay cũng không tự chủ mà nắm chặt thành nắm đấm.

Lý tẩu thấy sắc mặt của Hoắc Dực không tốt thì vội nói: “Nhưng điện hạ yên tâm, Lâm cô nương lúc mang thai thường xuyên đi lại nên vẫn có khí lực, không đáng lo.”

Đang nói chuyện thì trong nhà bỗng truyền đến một tiếng hét thảm thiết, Hoắc Dực nghe mà lòng căng thẳng, chân mày nhíu chặt, bước tới muốn đi vào bên trong.

“Điện hạ!” Lý tẩu kinh sợ hô lên.

“Điện hạ, người không thể vào đó được!” Các thái y vừa thấy Hoắc Dực muốn đi vào nhà thì vội vàng nói: “Nữ nhân sinh con âm khí rất nặng, điện hạ tuyệt đối không được đi vào!”

“Cổ hủ cực điểm.” Hoắc Dực xoay người nhìn đám thái y, lạnh lùng nói: “Ta làm cái gì, còn cần đến các ngươi cho phép sao?”

Những thái y kia nghe vậy thì sợ hãi ngậm miệng, không dám nói thêm gì nữa.

Lý tẩu thấy thế, liền biết là không khuyên được điện hạ rồi, đành phải đi theo điện hạ vào nhà.

Trong phòng đang loạn hết cả, người đứng đông nghịt, nói chuyện huyên náo làm không khí bên trong càng hỗn loạn hơn, nhưng chỉ cần Hoắc Dực vừa bước vào là cả phòng lập tức im lặng, chỉ nghe thấy tiếng Lâm Tam Tư đau đớn kêu lên.

Hoắc Dực cau mày nói: “Trong này cần nhiều người như vậy sao?”

“Vì lo lát nữa khi Lâm cô nương sinh con không kịp chiếu cố, nên mới nhiều người vào đây như vậy, thật ra thì cũng không cần…”

Hoắc Dực híp mắt nói: “Đi ra ngoài bớt đi, mấy bà đỡ và các ngươi ở lại đứng sau bình phong cho ta.”

“Dạ.” Lý tẩu đáp lời, bảo bọn nha hoàn đi ra ngoài, còn mình và Bách Hợp thì dẫn bà đỡ đứng ra chỗ bình phong.

“Tam Tư.” Hoắc Dực đi tới trước giường, nhìn Lâm Tam Tư đang đau đớn không thôi, gương mặt vô cùng dịu dàng và thương yêu.Hắn nhẹ nhàng cầm lấy tay nàng, nói: “Ta ở đây.”

Chỉ nhẹ nhàng ba chữ thôi nhưng cũng khiến Lâm Tam Tư có thêm sức mạnh, nàng cố gắng nở nụ cười, nhưng sự mỏi mệt ẩn trong đó khiến cho Hoắc Dực vô cùng đau lòng.

“Sao điện hạ biết là ta không thích có nhiều người ở đây làm ồn ào?”

“Tính nàng thế nào mà ta lại không biết sao?” Chẳng qua vì lo lắng quá nên hắn không chú ý sớm hơn, lúc trước nhiều người ở trong phòng như vậy, hắn lại quên mất là Lâm Tam Tư không thích ồn ào.

Hoắc Dực cầm tay Lâm Tam Tư áp lên mặt mình, nhẹ nhàng hôn lên, hơi lạnh từ bàn tay truyền vào trong cơ thể nàng, khiến cho nàng cảm thấy rất thoải mái.

Hoắc Dực cúi xuống hôn lên trán Lâm Tam Tư: “Nàng là thê tử của ta, là mẫu thân của con ta, ta không hiểu nàng thì hiểu ai?”

Đây là lần đầu tiên Hoắc Dực gọi nàng là thê tử, Lâm Tam Tư hai mắt đỏ hoe, suýt nữa là chảy nước mắt. “Tạ ơn điện hạ, hiện giờ ta cảm thấy thanh tĩnh hơn nhiều rồi.”

Hoắc Dực dùng khăn ấm nhẹ lau mồ hôi trên trán Lâm Tam Tư, lại nghiêng đầu áp lên bụng nàng, giọng điệu vừa dịu dàng vừa như ra lệnh nói: “Con mau ra ngoài đi, rồi phụ thân đưa con đi chơi.”

Lâm Tam Tư nghe thế liền nhìn Hoắc Dực nói: “Điện hạ, chàng có tin ta không? Trực giác của ta luôn rất đúng.”

“Tin điều gì?”

Lâm Tam Tư cười đáp: “Ta tin chàng nhất định sẽ là một người cha tốt, giống như cha ta vậy.”

Hoắc Dực nhíu mày, đang muốn lên tiếng thì Lâm Tam Tư lại lên cơn đau, hơn nữa lần này còn đau hơn lần trước.Lý tẩu, Bách Hợp và bà đỡ từ bình phong đi vòng vào, bà đỡ thấy vậy liền nói: “Lần này hẳn là chủ tử sắp sinh thật rồi!”

Hoắc Dực nắm chặt tay Lâm Tam Tư, nói: “Ta nắm tay nàng, nàng không được buông ra.”

Lâm Tam Tư đã đau đến chết đi sống lại, ánh mắt chỉ vội liếc qua Hoắc Dực một cái, không thể đáp lại lời hắn, tiếp theo liền dùng hết sức lực để sinh con.

Một tiếng khóc vang dội cất lên trên bầu trời ở Thanh Lan Uyển, trong trẻo mà mạnh mẽ, lúc này tuyết đã ngừng rơi, bên ngoài cửa sổ bầu trời quang đãng, cùng với lớp tuyết trắng trên đường, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Bà đỡ nói: “Chúc mừng điện hạ và Lâm cô nương, là nam hài!”

Lý tẩu hưng phấn nói: “Hoàng trưởng tôn! Là hoàng trưởng tôn thật sự của Nam Dạ quốc! Chúc mừng điện hạ và Lâm cô nương, Lâm cô nương thật có phúc khí!”

Bách Hợp lúc này đã nói không nên lời, nước mắt lưng tròng vì quá hạnh phúc, vừa đau lòng lại vừa kích động, đau lòng vì tiểu thư vừa rồi phải chịu đau đớn, kích động là vì tiểu thư đã không uổng công sinh ra được một tiểu hoàng tôn bụ bẫm rồi!

Mấy thái y quỳ bên ngoài cửa cũng vui mừng không thôi, điện hạ thật không tầm thường chút nào! Mới vào một lát thôi mà Lâm tiểu thư đã sinh rồi! Xem ra điện hạ mới là bài thuốc duy nhất để giải trừ đau đớn!

Chỉ có Hoắc Dực là không nói tiếng nào ngồi trước giường, ánh mắt dịu dàng nhìn Lâm Tam Tư, nghẹn ngào nói: “Ta để nàng phải chịu khổ rồi.”

Lâm Tam Tư lắc đầu không đáp, chỉ cần nắm lấy bàn tay Hoắc Dực, thì không có một từ ngữ nào có thể diễn tả được cảm xúc lúc này.

Lâm Tam Tư nằm trên giường, bộ quần áo ướt đẫm đã được Lý tẩu và Bách Hợp thay mới, quần áo trên người nàng lúc này vừa sạch sẽ vừa thơm ngát.Gương mặt nàng có hơi mệt mỏi, nhưng mặc dù mới vừa trải qua một trận chiến đấu ác liệt, nhưng tinh thần nàng lúc này cũng không tệ lắm, ánh mắt nhu hòa nhìn đứa trẻ nhỏ xíu trong lòng Lý tẩu, lát sau lại nhìn Hoắc Dực, cứ thế mấy lần liền, nàng nói: “Điện hạ, con giống chàng nhiều hơn hay giống ta nhiều hơn?”

Hoắc Dực khẽ mím môi, hắn vốn lo lắng cho Lâm Tam Tư nên vẫn ở trong phòng, bảo nàng nhắm mắt nghỉ ngơi một chút nhưng nàng lại không muốn, cứ mở to mắt nhìn ngắm hài tử, như thể xem mãi cũng không thấy đủ.Hoắc Dực mặc dù rất đau lòng nhưng cũng không đành lòng phạt nàng, “Hiện giờ còn chưa nhìn ra, nhưng ta hy vọng là giống nàng.”

Lâm Tam Tư hỏi: “Tại sao? Giống điện hạ không phải là anh tuấn hơn sao?”

Hoắc Dực thấy Lâm Tam Tư muốn ngồi dậy thì liền đi tới đỡ nàng dựa vào lòng mình: “Ta đã bảo nàng không được cử động rồi, sao không nghe lời?”

“Ta chỉ muốn nhìn kỹ con một chút thôi!” Lâm Tam Tư cười nói, ngữ điệu như đang làm nũng: “Điện hạ vẫn chưa trả lời ta, tại sao lại hy vọng hài tử sẽ giống ta?”

Hoắc Dực nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên trán Lâm Tam Tư: “Trong mắt ta, nàng là người tốt đẹp nhất.”

Tốt đẹp nhất sao? Vừa rồi lúc sinh con…Lâm Tam Tư khẽ nghiêng đầu, thật ra thì nàng cảm thấy hơi xấu hổ, trước kia lúc xem phim, nàng luôn tự hỏi sao người ta cứ phải kêu gào ầm ĩ như vậy lúc sinh con, lúc ấy nàng còn nghĩ sau này nếu sinh con thì cho dù có đau đến mấy nàng cũng sẽ không kêu ra tiếng.Nhưng mà vừa rồi nàng thật sự không thể kìm chế được, quan trọng nhất là kể cả có Hoắc Dực ở bên cạnh thì nàng cũng không nhịn nổi, dáng vẻ không hoàn mỹ này lại bị Hoắc Dực nhìn thấy hết rồi! Thế mà nàng vẫn là người tốt đẹp nhất trong mắt chàng sao?

“Nghĩ gì vậy?” Hoắc Dực cúi đầu hỏi, Lâm Tam Tư giật mình quay sang, chóp mũi khẽ lướt qua môi Hoắc Dực, hơi thở thơm mát phả vào mũi nàng, không khỏi khiến nàng đỏ bừng mặt, liền lắc đầu đổi chủ đề: “Lý tẩu, cho ta bế con một chút.”

Lâm Tam Tư nhận lấy hài tử từ tay Lý tẩu, nhìn dáng vẻ non nớt của con, trong lòng nàng tràn ngập sự yêu thương không nói thành lời. “Điện hạ, chàng đã nghĩ ra tên gì hay chưa?”

Hoắc Dực ngồi bên mép giường, ôm Lâm Tam Tư vào lòng, nhìn hài tử đang ngủ say, hình ảnh này thật vô cùng yên bình và hạnh phúc.Hoắc Dực đáp: “Sinh ra trong nắng sớm, hạnh phúc vui mừng…” Dừng một lát lại nói tiếp: “Gọi là Hoắc Thần Hi được không?”

“Hoắc Thần Hi…Hoắc Thần Hi…Hoắc Thần Hi…” Lâm Tam Tư nhẩm lại mấy lần, nở nụ cười với má lúm đồng tiền ngọt ngào, đáp: “Tên hay, ta rất thích.”