Sủng Phi Đường

Chương 29




Trong điện có thêm mấy mỹ nhân đến làm không gian trở nên bừng sáng hơn rất nhiều, các cung nữ đỡ chủ tử đi vào rồi yên lặng lui vào trong góc, mặc dù đầu cúi thấp, nhưng ánh mắt lúc nào cũng chú ý đến chủ tử của mình, sẵn sàng để các chủ tử sai khiến.

“Mẫu hậu, chúng thần thiếp đến thỉnh an người.”

Hoàng hậu và Hiền quý phi đến trước hành lễ với thái hậu nương nương, thân phận của hai người cao quý nên không cần phải quỳ xuống mà chỉ hơi khom người.

Tiếp đó là đến An vương phi Diêu Bội Oánh, nàng quỳ xuống hành lễ: “Thần thiếp thay mặt An vương đến thỉnh an hoàng tổ mẫu, hoàng tổ mẫu thiên tuế kim an.”

Thái hậu ngồi ngay ngắn trên ghế, ánh mắt hờ hững nhìn ba người bên dưới, nói: “Được rồi, đứng dậy hết đi.”

“Tạ ơn mẫu hậu.”

“Tạ ơn hoàng tổ mẫu.”

Diêu Bội Oánh đứng lên, vốn định lên tiếng nhưng lại không dám lỗ mãng, bên cạnh nàng là hoàng hậu nương nương và Hiền quý phi nương nương, sao nàng có thể mở miệng trước được.

“Mẫu hậu, mấy ngày nay khí trời nóng bức, mẫu hậu cũng dụng tâm lo lắng cho chúng thần thiếp nên đã dặn không cần tới thỉnh an mỗi ngày.Mặc dù rất cảm kích tấm lòng của mẫu hậu, nhưng thân làm vãn bối thì tất nhiên phải tới thỉnh an, song dù rất muốn mà mấy ngày nay việc vặt trong cung rất nhiều, vô cùng bận rộn, kính xin mẫu hậu không trách tội.”

Hoàng hậu Lương Thành Quân nói xong liền nghiêng qua nhìn Hiền quý phi, gương mặt tươi cười, ngữ điệu uyển chuyển, nhưng lại không mấy nhu hòa, khiến cho người nghe không thấy được sự chân thành, có vẻ là vì được nuông chiều từ bé, lớn lên lại đứng đầu hậu cung, tạo cho bà một cá tính không chịu nhún nhường, ngay cả khi ở trước mặt thái hậu nương nương thì thái độ cũng không sửa đổi hoàn toàn được.

Hiền quý phi Tô Uyển Nhàn nghe vậy thì sắc mặt hơi dại ra, nhưng khóe môi vẫn hơi mỉm cười theo bản năng, trong nháy mắt liền khôi phục lại dáng vẻ yếu đuối của mình, chậm rãi lên tiếng: “Mẫu hậu gần đây thân thể khó chịu, thần thiếp mặc dù lo lắng, nhưng dù sao cũng không phải người rành về y học nên không thể giúp được gì, không còn cách nào khác là mỗi ngày ở trong cung cầu phúc, hy vọng thân thể của mẫu hậu sẽ sớm chuyển biến tốt đẹp! Thần thiếp nghe nói cầu phúc vào sáng sớm và ban đêm là linh nghiệm nhất, nên mới chậm trễ thời gian đến thỉnh an mẫu hậu, mong mẫu hậu thứ lỗi.” Tô Uyển Nhàn từ nhỏ đã yếu ớt, làm cho người ta vừa thấy đã thương, giọng nói lại nhỏ nhẹ mỏng manh, mà đương kim hoàng thượng lại rất thích mẫu nữ nhân như vậy, nên bà mới được trở thành quý phi như ngày hôm nay, là địa vị chỉ đứng sau hoàng hậu nương nương.

Lương Thành Quân nghe thế liền châm biếm nói: “Hiền quý phi muội muội đã có lòng thế này, sao cầu phúc xong không đến cung Phúc Thọ mà phụng bồi mẫu hậu đi!”

Tô Uyển Nhàn dùng ánh mắt vô tội nhìn Lương Thành Quân, thấy đối phương có ý gây sự, liền hơi cau mày nói: “Không dối gạt hoàng hậu nương nương, thần thiếp gần đây nghỉ ngơi không đủ, thân thể khó chịu, tới chỉ càng khiến mẫu hậu lo lắng thêm.”

Lương Thành Quân lạnh lùng hậm hừ: “Lời này của Hiền quý phi muội muội cũng thật lạ, thân thể ngươi khó chịu, sợ mẫu hậu lo lắng nên không đến thỉnh an, nhưng sao ngươi lại không sợ hoàng thượng lo lắng, còn mỗi ngày giữ hoàng thượng ngủ lại Nhu Phúc cung của ngươi?”

Tô Uyển Nhàn ủy khuất vô cùng, ngước lên nhìn thái hậu nương nương, thấy ánh mắt thái hậu cũng hờ hững, bà thật không thể đoán ra tâm tư của người, không thể làm gì khác là lúng túng thu hồi tầm mắt, rưng rưng nói: “Hoàng thượng nghe nói thần thiếp bị bệnh nên lo lắng đến Nhu Phúc cung thăm thần thiếp, thần thiếp cũng khuyên hoàng thượng không nên đến, nhưng hoàng thượng không nghe, thần thiếp không có cách nào để hoàng thượng rời đi…”

“Cách để rời đi thì không có, nhưng cách để giữ lại thì ngươi có rất nhiều đấy!” Lương Thành Quân đã một tháng nay không gặp hoàng thượng, ngay cả buổi lễ tổ chức hàng tháng cũng vì chuyện Tô Uyển Nhàn ngã bệnh mà hủy bỏ, trong lòng rất tức giận, giờ phút này là cố ý để Tô Uyển Nhàn không xuống đài được. “Bổn cung đứng đầu hậu cung, đương nhiên muốn các tỷ muội trong cung đều được hưởng phúc, ngươi cứ chiếm lấy hoàng thượng như vậy, thật đúng là không để tâm đến mặt mũi của bổn cung.”

Tô Uyển Nhàn nước mắt lưng tròng, dáng vẻ yếu đuối thế, nếu có nam nhân ở đây thì chắc sớm đã ôm bà vào lòng rồi. “Hoàng hậu nương nương sao lại nghi ngờ thần thiếp như vậy, thần thiếp tiến cung đã nhiều năm, tất nhiên rất hiểu quy củ trong cung, không dám vượt khuôn phép…”

Lâm Tam Tư vẫn yên lặng đứng trong góc, ngay trước mắt nàng có thể gọi là những nữ nhân có quyền lực nhất của Nam Dạ quốc, trong lúc nói chuyện còn ẩn trong đó sự mỉa mai châm biếm, ngấm ngầm hại người. Lâm Tam Tư cảm thấy thật giống như trước kia ngồi xem TV, chỉ khác là đứng trước mắt nàng bây giờ là người thật việc thật chứ không phải đang đóng phim.

Đối với sự cường thế ngoan độc của hoàng hậu nương nương, Lâm Tam Tư cũng chẳng mảy may thương xót cho Tô Uyển Nhàn chút nào, vì nàng biết bản chất của Tô Uyển Nhàn chắc chắn không giống như vẻ ngoài thiện lương yếu đuối bên ngoài, bà ta đẻ ra một người con trai đầy tâm cơ là Ninh vương Hoắc Tấn, thì không thể có chuyện bà ta vẫn có một tâm hồn thuần khiết được. Với lại qua biểu hiện vừa rồi của bà ta, có thể nhìn ra mặc dù bà ta có vẻ nhu nhược, nhưng lời nói thì tuyệt nhiên không có ý nhượng bộ.

Mà hoàng hậu Lương Thành Quân dám không kiêng nể gì đi trách cứ Tô Uyển Nhàn, là vì con trai bà là Lương vương đang thay thế vị trí của thái tử điện hạ khi bị giam bế, hơn nữa bà còn là mẫu nghi thiên hạ, về lâu về dài, việc Lương vương trở thành thái tử cũng không phải là điều không thể. Huống chi, trước mắt Lương vương đã sinh được một vị hoàng tôn duy nhất cho Nam Dạ Quốc, đây mới chính là lợi thế lớn nhất. Tổng hợp lại thì dĩ nhiên phần thắng nằm trong tay bà nhiều hơn Tô Uyển Nhàn bao nhiêu!

Lâm Tam Tư trong lòng thầm than, làm hoàng hậu lâu thế nhưng Lương Thành Quân vẫn chưa hiểu được một điều, đó là bất luận trong tay bà ta nắm bao nhiêu lợi thế, nhưng bà ta lại thiếu đi sự sủng ái của hoàng thượng thì cuối cùng cũng chẳng làm nên chuyện gì. Ngôi vị thái tử chẳng qua chỉ là một câu nói của hoàng thượng mà thôi, ông ta thích để người nào trở thành thái tử thì người ấy mới có thể trở thành thái tử, chứ không phải ai nắm nhiều lợi thế hơn là sẽ khống chế được hết thảy mọi chuyện!

Thái hậu thờ ơ nghe hai người nói qua nói lại, mấy chuyện này bà nghe nhiều lắm rồi, đã sớm luyện đến trình độ có tai như điếc, lúc này mới lên tiếng: “Chuyện Hiền quý phi ngã bệnh quả thật đã được báo cho ai gia biết, hoàng hậu không cần trách tội.”

Hoàng hậu nghe xong đang định lên tiếng phản bác thì lại bị thái hậu dùng ánh mắt ngăn lại.

Thái hậu vỗ nhẹ lên vạt áo màu nâu của mình, nói: “Hoàng hậu mỗi ngày đều phải quản lý mấy việc nhỏ ở hậu cung, quả thật vô cùng vất vả, có những chuyện nhạy cảm không tiện can thiệp, bất quá ai gia nghĩ cũng phải nên chú ý đến hòa khí một chút.Tối nay liền để hoàng hậu làm chủ, chỉ định phi tần đến hầu hạ hoàng thượng đi.”

Lâm Tam Tư nghe xong không khỏi quay ra nhìn thái hậu nương nương, qua hai lần gặp, nàng cảm thấy thái hậu nương nương khác biệt rất nhiều so với vị thái hậu nương nương đứng trên triều đình tranh biện với các triều thần trong truyền thuyết kia. Có đôi khi nàng cảm thấy bà chỉ giống như những bà cụ hiền lành bán kẹo mạch nha trên đường phố thôi, nhưng hiện tại nàng mới nhận ra là lời đồn đại quả không sai. Thái hậu nương nương nhìn thì có vẻ thờ ơ lạnh nhạt, nhưng thật ra là nắm chắc được hết thảy mọi chuyện, một hồi thì như là đang nói giúp quý phi, một hồi lại như đang giúp cho hoàng hậu nương nương, nhưng cuối cùng mới phát giác ra là bà chẳng giúp ai cả. Hoàng hậu nương nương và Hiền quý phi nói qua nói lại hồi lâu, nhưng kết quả là chẳng ai được lợi, hoàng thượng tối nay sẽ trải qua đêm xuân với một phi tử, nhưng người đó không phải là hoàng hậu nương nương, cũng tuyệt đối không phải là Hiền quý phi nương nương!

Hoàng hậu nuốt không trôi cơn giận này, nhưng ai mà không biết người đương kim hoàng thượng kính trọng nhất chính là thái hậu nương nương chứ, nếu bà muốn giữ vững vị trí hoàng hậu này thì nhất định phải nghe theo lời thái hậu nương nương! Liền nói: “Mẫu hậu nếu đã có an bài thì thần thiếp xin tuân theo.”

Tô Uyển Nhàn vốn đang rất ủy khuất, giờ nghe xong lời thái hậu nương nương nói thì sắc mặt càng xấu đi. Người người đều nói là bà chiếm lấy hoàng thượng, nhưng không ai biết là đến chính bà cũng rất khổ sở. Thời gian gần đây hoàng thượng quả thật rất thích nghỉ lại trong cung bà, nhưng đó là do nàng và cách lấy lòng hoàng thượng thôi. Thân thể của hoàng thượng dù sao cũng không còn cường tráng như thời trẻ nữa, lúc hoan ái với nhau, bà phải dùng mọi biện pháp để trợ giúp hoàng thượng, ngày nào cũng vậy dẫn đến kiệt sức, nhưng chuyện này biết trách ai đây?

Sau hoàng thượng vì một mỹ nhân mới tiến cung mà lạnh nhạt với bà một thời gian, bà liền cố ý để ngấm mưa rồi ngã bệnh, khiến hoàng thượng phải đến thăm bà, vừa gặp lại liền bị bà giữ lại hai tháng. Hiện tại mắt thấy thân thể của hoàng thượng ngày càng lụn bại, Lương vương thì lại sinh ra một vị hoàng tôn, nên bà càng phải vì tương lai mà tính toán. Chỉ có được hoàng thượng sủng ái thì người mới đối xử với bà và Ninh vương tốt hơn, tạo nền móng vững chắc cho sau này! Mặc dù không cam tâm lắm với quyết định của thái hậu, nhưng bà thật sự cũng muốn nghỉ ngơi một chút, vậy mới có thể hầu hạ hoàng thượng thật tốt. Nghĩ vậy bà bèn dịu dàng nói: “Mọi chuyện thần thiếp đều xin nghe theo sự an bài của mẫu hậu.”

Thái hậu nương nương hài lòng gật đầu, ánh mắt sâu kín chuyển tới trên người Diêu Bội Oánh từ nãy vẫn im lặng không nói. “An vương phi, sao ngươi lại trở về đây vậy?”