Sủng Phi Đường

Chương 14: Phiền muộn




Lâm Tam Tư trong lòng trầm xuống, kẻ đầu sỏ đã ở đây, nếu còn chần chừ thêm chút nữa thì e là Vương lão bản và Lý tẩu tử sẽ biết là chuyện gì xảy ra mất, bèn rũ mắt xuống rồi muốn rời đi, nhưng lại thấy Hoắc Dực đang đi tới chỗ nàng, không chỉ là không muốn phủi sạch quan hệ, ngược lại còn kéo Lâm Tam Tư vào trong ngực, giọng nói ấm áp mang theo sự cưng chiều: “Nói xong việc sẽ theo ta luyện chữ, sao lại chạy đi rồi?”

“…” Lâm Tam Tư ngẩng lên nhìn Hoắc Dực, từ góc độ này, gương mặt của hắn thật sự không phải là anh tuấn bình thường nữa rồi.

“Điện hạ.” Lý tẩu tử cùng Vương lão bản quỳ xuống, Quách Phẩm Nhân vẫn cứ ngây ngốc đứng yên đó, Vương lão bản thấy thế liền giật mạnh vạt áo hắn, lúc đó hắn mới phản ứng lại được, sau đó cực kỳ không tình nguyện mà quỳ xuống.

Hoắc Dực lúc này mới nhàn nhạt nhìn lướt qua ba người một cái, dù không nói gì nhưng chỉ riêng ánh mắt lạnh lùng kia cũng làm cho người ta sợ nổi da gà, nhất là khi điện hạ nhìn Quách Phẩm Nhân, ánh nhìn cực kỳ đáng sợ khiến cho Vương lão bản muốn lên tiếng mà không thể.

Hoắc Dực lạnh lùng nhìn về phía Vương lão bản, giọng nói không chút hơi ấm: “Vương lão bản là người thông minh, chuyện hôm nay, nhớ rõ điều gì nên nói và không nên nói!” Dứt lời liền ôm Lâm Tam Tư rời đi.

Lý tẩu tử đột nhiên bị cục diện hỗn loạn làm cho hồ đồ, nhưng dù sao nàng cũng là người từng trải, nghĩ lại chuyện vừa rồi, lại thêm cả chuyện hôm qua Lâm Tam Tư nghỉ lại trong phòng của điện hạ, lập tức liền biết là có chuyện gì xảy ra! Khóe miệng bỗng nở nụ cười, thấy bóng dáng kiêu ngạo của Hoắc Dực rời đi, Lý tẩu tử liền thu nụ cười lại rồi nhìn Vương lão bản nói: “Vương lão bản, có mấy lời vừa rồi cũng chưa kịp nói, chớ để ta phải nhiều lời, nói vậy ngươi cũng hiểu, đừng vì người cháu trai kia mà đắc tội với thái tử điện hạ, sẽ không có kết quả tốt đẹp đâu!”

Vương lão bản đã sớm xụi lơ ở một bên, mồ hôi thấm ướt lưng áo, sau khi lau mồ hôi trên trán rồi mà lòng vẫn còn sợ hãi không thôi: “Đa tạ Lý tẩu tử, mong rằng Lý tẩu tử có thể giải thích với thái tử điện hạ giúp ta! Ai da, đúng là ta đã quá sơ suất, sao lại không nghĩ ra nha đầu kia…” Nói đến đây, Vương lão bản liền thấy không ổn, vội sửa lại: “…Vị tiểu thư kia chính là người của thái tử điện hạ…”

Một bóng dáng đột ngột đứng lên bên cạnh, Vương lão bản liền đứng vội lên theo, liếc Lý tẩu tử một cái rồi mở miệng khuyên nhủ: “Phẩm Nhân à, không phải là cậu không muốn giúp cháu, mà thật sự cháu cũng thấy đấy, vị tiểu thư này không phải là người mà chúng ta có thể với tới đâu! Coi như là ta thay mặt cha cháu, khuyên cháu không nên lưu luyến nữa thì hơn! Đi thôi, sau này đừng si tâm vọng tưởng nữa…”

Quách Phẩm Nhân dường như để ngoài tai hết những lời của Vương lão bản, chỉ chăm chú nhìn theo bóng dáng thanh lệ đang dần đi khuất, tâm giống như bị người ta cướp mất vậy.

Đi qua đoạn rẽ của hành lang, đã không còn nhìn thấy những người ở đằng sau nữa, Lâm Tam Tư thấy Hoắc Dực vẫn không có ý muốn buông nàng ra, không thể làm gì khác hơn là cùng hắn bước về phía trước, tìm một khe hở rồi lén quan sát sắc mặt hắn, vẻ mặt không chút cảm xúc kia khiến nàng không biết phải làm sao.

“Điện hạ.” Lâm Tam Tư nhẹ nhàng nói.

“Sao vậy?” Hoắc Dực đáp.

“Nô tỳ biết sai rồi.” Lâm Tam Tư cúi đầu, cắn đôi môi đỏ mọng, chân thành giải thích: “Nô tỳ chỉ là do tình thế quá cấp bách nên mới nói là do bị côn trùng đốt, chứ thật sự nô tỳ không có ý không tôn trọng người đâu.”

Hoắc Dực nghe xong chỉ thờ ơ “Ừ” một tiếng, mắt nhìn vào dấu đỏ trên cổ trắng nõn của nàng thì không khỏi tối sầm lại, sáng sớm hắn đã phát hiện trên vai thơm của nàng cũng có nhiều dấu hôn, nhưng lại không chú ý đến phần cổ, may là vừa nãy hai người kia cũng không phải nhân vật quan trọng gì, bị hắn dọa nên chắc chắn sẽ không dám nói lung tung, nhưng nếu bị người khác nhìn thấy…Hoắc Dực cau mày, trầm giọng nói: “Ta sẽ rời kinh thành một thời gian, nàng phải biết tự bảo vệ mình.”

Lâm Tam Tư nghe được tin này thì không khỏi lấy làm kinh hãi, nàng dừng bước nhìn Hoắc Dực nói: “Điện hạ, người muốn đi đâu?” Lo lắng trong lòng ngày một lớn, hô hấp cũng trở nên khó khăn.

“Phụ hoàng đã hạ chỉ, lệnh cho ta dẫn quân đi đánh người Hồ.”

Hoắc Dực thản nhiên nói như thể đó chỉ là chuyện nhỏ, nhưng sắc mặt của Lâm Tam Tư thì đã trắng bệch, tâm tư đảo lộn không ngừng, nàng nhớ lại kết quả của trận đấu ác liệt kia, Hoắc Dực cuối cùng cũng bắt sống được Hồ vương, giành được thắng lợi, nhưng nghe nói hắn bị người Hồ đâm bị thương trên chiến trường, suýt nữa thì mất mạng, sau khi người đầy vết thương trở về kinh thì phải nằm trên giường suốt mấy tháng trời! Tin đồn chồng chất tin đồn, Lâm Tam Tư vẫn chưa đoán được người đâm Hoắc Dực rốt cục là người nhà Hồ hay là người của Ninh vương? Nếu Ninh vương đã có ý định muốn hạ sát, thì nhất định sẽ không để cho thái tử Hoắc Dực chiến thắng trở về, thuận lợi hồi kinh, như vậy thì không tốt cho hắn chút nào! Lâm Tam Tư suy đoán, khả năng cao là sau khi Hoắc Dực đánh bại người Hồ thì bị người của Ninh vương lén gây thương tích, mà do muốn giữ mặt mũi cho hoàng gia nên mới công bố với người ngoài là bị người Hồ đâm!

Lâm Tam Tư cau đôi mày thanh tú, nói: “Điện hạ, chẳng lẽ người không cự tuyệt à?”

Hoắc Dực khẽ mỉm cười, đáp: “Ta đã bị giam cầm hai năm, nên ra ngoài một chút rồi.”

“Nhưng người Hồ rất hung tàn, thế cục kinh thành cũng không ổn định, điện hạ có nắm chắc không?”

Hoắc Dực nhìn Lâm Tam Tư, từ lúc sống cùng nhau đến nay, hắn chưa từng thấy nàng kích động như vậy, trong mắt hiện ra tia sáng như thủy tinh, chiếu thẳng vào đáy lòng hắn.

Hắn nắm lấy tay nàng, như muốn truyền cho nàng một viên định tâm hoàn (thuốc an thần). “Tin tưởng ta, ta sẽ không đánh mà chưa biết rõ trận thế!”

Lâm Tam Tư gật đầu, nàng biết một khi Hoắc Dực đã quyết thì không ai có thể khiến hắn thay đổi, huống hồ suy nghĩ của nàng chỉ là suy đoán.Trong trận ác chiến kia, nàng chỉ biết mỗi kết quả của nó chứ không biết rõ quá trình, chuyện này rốt cục là người phương nào gây ra nàng đương nhiên không rõ, nếu bây giờ mà nói với Hoắc Dực là Ninh vương muốn hại hắn, sợ rằng sẽ không giúp gì được cho điện hạ, ngược lại còn làm tăng thêm gánh nặng, khiến hắn không thể tập trung tinh lực để ứng chiến, suy nghĩ một chút liền nói: “Nô tỳ biết điện hạ trí dũng thiên hạ vô song, cũng biết ngài nhất định sẽ có một sách lược vẹn toàn, nhưng đao kiếm khó tránh ám tiễn khó phòng, bất kể có ra sao, xin điện hạ cũng đừng buông lỏng, địch nhân của người, không chỉ có riêng người Hồ.”

Hoắc Dực dùng ánh mắt thâm trầm nhìn Lâm Tam Tư, đôi mày kiếm ẩn chứa những cảm xúc phức tạp, hắn đã sớm biết thân phận của nàng, cũng biết nàng và Ninh vương không có một chút quan hệ, nếu không với một người đầy tâm cơ như Ninh vương, tuyệt đối sẽ không chọn một người đã qua tay huấn luyện của hắn ta vào phủ thái tử.Ninh vương chỉ chọn một người không biết gì để đưa vào đây, như vậy mới có thể giành được sự tín nhiệm của hắn, cuối cùng có cơ hội để hạ thủ!

Chẳng qua cả hắn và Ninh vương đều lầm rồi, Lâm Tam Tư còn biết nhiều chuyện hơn bọn hắn nghĩ rất nhiều.

“Ồ?” Hoắc Dực hơi cao giọng, có chút hứng thú nói: “Theo nàng thì ta còn có những địch nhân nào?”

“Ninh vương, Lương vương, còn cả An vương ở biên cảnh xa xôi…”

Hoắc Dực nghe vậy liền cười nói: “An vương kia thì có chuyện gì?”

“Bọn họ đều là vương gia, đều là nhi tử của hoàng thượng, nhưng ngôi vị hoàng đế lại chỉ có một…”

“Nếu như nàng nói, thì địch nhân của ta không chỉ có chừng đó thôi đâu.” Hoắc Dực theo lời của nàng tưởng tượng ra một đám hài tử đang tranh giành kẹo, không khỏi buồn cười nói: “Thất đệ, Cửu đệ, Thập đệ của ta, cũng là địch nhân đấy!”

“Bọn họ còn quá nhỏ…” Lâm Tam Tư lắc đầu, “Vẫn chưa hiểu được mấy chuyện này…”

Hoắc Dực véo nhẹ gương mặt bầu bĩnh của nàng, nói: “Con cái hoàng thất, nào có phân biệt tuổi tác, dù có nhỏ hơn nữa thì cũng biết tranh quyền đoạt vị, biết rõ thời thế, nhìn nàng thế này mà lại được đưa vào phủ thái tử của ta!”

Lâm Tam Tư bị Hoắc Dực trêu chọc thì cười nói: “Điện hạ đang nói nô tỳ ngốc ư?”

Hoắc Dực hỏi ngược lại: “Vậy nàng nghĩ sao?”

Lâm Tâm Tư học theo khẩu khí của Hoắc Dực: “Nô tỳ cũng sẽ không đánh mà chưa biết rõ trận thế!”

Hai người đưa mắt nhìn nhau rồi cùng nở nụ cười, không khí ngưng trọng qua mấy lời nói đùa liền hòa hoãn đi một chút, nhưng lòng của Lâm Tam Tư thì vẫn nặng trịch, cho dù biết cuối cùng Hoắc Dực sẽ trở về kinh, nhưng chung quy vẫn rất lo lắng, cảm xúc khó chịu vẫn ngập tràn trong tim, nàng tiến đến gần trước mặt Hoắc Dực, nhẹ nhàng nói: “Trong quân doanh có cho mang theo nữ tử không? Hay điện hạ để nô tỳ cải trang thành nam nhân cũng được.”

Hoắc Dực nhướn mày: “Sao thế, nàng cũng muốn ra sa trường đánh trận hả?”

Lâm Tam Tư rũ mắt xuống, dáng vẻ thương tâm nói: “Thì ra điện hạ cũng kì thị nữ tử!”

Hoắc Dực cười sang sảng, biết là nàng đang nói đùa, liền nắm gọn hai tay nàng trong lòng bàn tay mình, chậm rãi nói: “Ta cam đoan với nàng, ta sẽ bình an vô sự trở về!”