Tổ phần của Phượng gia tọa lạc ở Kinh Giao, trên Tê Hà Sơn, đường núi cao chót vót, ban đêm đường núi càng khó đi, nhưng đối với người đứng đầu Tử y vệ như Mạc Ngôn, chuyện này dễ như trở bàn tay
Phượng Khinh Vũ cùng Mạc Ngôn rất nhanh đến sườn núi, sườn núi là một bình nhuyên trống trải, cỏ cây rậm rạm, phóng tầm mắt nhìn . Chỉ nhìn thấy những mộ phần lặng lẽ đứng cách nhau một khoảng giữa cỏ cây tươi tốt
Trầm tĩnh cùng nghiêm trang.
Ở mộ viên to lớn và yên tĩnh này, một bạch y nam tử lặng lặng ngồi trước một mộ bia, thân hình thon gầy, gió đêm phất qua, nâng vạt áo và mái tóc dài của hắn tung bay, nhìn từ xa tựa quỷ hồn
Chân của Phượng Khinh Vũ vừa vặn đến bên cạnh mộ bia gần nhất, đã nghe thanh âm thanh nhuận, từ tính của một nam tử vang lên :
“Ta chờ ngươi đã lâu, Phượng đại tiểu thư!”
Phượng Khinh Vũ ngẩn ra, ngay sau đó trên mặt liền giương lên nụ cười. Tử y vệ mặc dù võ công cao cường, nhưng Thẩm Kính Chi cũng không phải hạn tầm thường, làm sao không biết có người đến. Chỉ là, điều nàng không nghĩ đến chính là, vì sao hắn nhất định phải chờ nàng tới. Cứ như, hắn chắc chắn rằng nàng sẽ đến!
“Thẩm tiên sinh, đã lâu không gặp a!”
Phượng Khinh Vũ thoải mái đi đến, đứng ở một bên. Chữ trên tấm mộ : Thê tử Phượng Thanh Di chi mộ, mặc dù đã trải qua những năm tháng phong sướng, tựa hồ không còn thấy rõ, nhưng còn có thể nhìn thấy dòng bên cạnh, phu nhân Phượng Ngạn lập. Đã bị người dùng nội lực sửa lại thành phu nhân Thẩm Kính Chi lập
Ko cần hỏi cũng biết, người đổi chữ chính là bạch y nam tử trước mặt
Phượng Khinh Vũ cau mày nhìn về phía Thẩm Kính Chi, sau khi chớp mắt một cái bỗng trừng lớn mắt. Mặc dù nàng biết hắn dùng mặt nạ da người, nhưng không nghĩ đến hắn tuấn mỹ như thế. Mặc dù, bên khóe mắt đã điểm chút phong sương, nhưng lại không làm mất đi phong thái phi phàm của hắn
Đây là một mỹ nam tử hiếm thấy a!. Cũng khó trách mẫu thân nàng năm đó, lại đi Nam Cương tìm hắn
“ Thanh di, con gái nàng tới thăm nàng!. Nó rất thông minh, đáng tiếc….”
Ngón tay thon dài trắng nõn của Thẩm Kính Chi khẽ vuốt ve ba chữ Phượng Thanh di trên mộ bia, khóe miệng cong lên nụ cười dịu dàng, trong mắt đều là thâm tình, nói đến 2 từ đáng tiếc, nhất thời trong mắt xẹt một cái đã trở nên lãnh lệ
Đáng tiếc cái gì, Thẩm Kính Chi không có nói tiếp, nhưng Phượng Khinh Vũ mơ hồ có thể đoán được : Đáng tiếc nó không phải nữ nhi của nàng và ta
Phượng Khinh Vũ không noai gì, chân mày nhíu chặt lại
“ Phụ thân ngươi cưới nàng nhưng lại không hảo hảo chăm sóc nàng, khiến nàng mất sớm khi tuổi còn trẻ như vậy. Cái gọi là cha nợ thì con trả, nếu như hôm nay ngươi đã đến đây rồi, thì đừng mơ có thể rời khỏi đây”
Thanh âm của hắn lạnh lùng, trong mắt toàn là hàn ý bắn về phía nàng
Phượng Khinh Vũ bị ánh mắt tràn ngập thù hận của hắn làm lòng nàng rét run, bàn tay siết chặt thành quyền.
“ Thẩm tiên sinh, ngươi thực điên đảo thị phi”
Con người nàng liếc nhìn hắn : “ Mẹ ta mất sớm, tất cả đều do một tay ngươi ban cho”
Một câu nói, vang vang có lực, chấn động lòng người
Thẩm kính chi bỗng dưng ngước mắt, nhìn thẳng Phượng Khinh Vũ, trong tiếng nói không hề ức chế tức giận.
“Nói bậy!”
Phượng Khinh Vũ không hề bị khí thế của hắn dọa sợ, chậm rãi nói : “ Có phải hay không, trong lòng ngươi biết rõ. Năm đó, nếu không phải ngươi đột nhiên đi Nam Cương, mẫu thân ta cũng sẽ không đuổi theo đến Nam Cương, người sẽ không bị thương, nếu người ko bị thương cũng không mất sớm như vậy. Ngươi nói, tất cả là lỗi của ngươi, hay lỗi của ai?”
Thẩm Kính Chi chấn động, ánh mắt chớp chớp : “ Ngươi nói, Thanh Di đến Nam Cương tìm ta?”
Phượng Khinh Vũ nhàn nhạt liếc nhìn hắn, không đáp.
“ Thanh Di, ta thực sự không nghĩ nàng sẽ đi Nam Cương tìm ta, không phải ta đã nói nàng ở lại kinh thành chờ ta sao?. Vì sao nàng lại không nghe?”
Phượng Khinh Vũ không có thời gian nghe hắn cũng với mẫu thân nàng ôn lại chuyện xưa, trong thiên lao có hơn 60 mạng người nằm trong tay người này, mặc dù nàng không thích mẹ con Liễu di nương, nhưng cũng không đến nỗi muốn họ phải chết, nhất là còn rất nhiều gia đinh vô tội
“ Thẩm tiên sinh, nếu như ngươi yêu mẫu thân ta, vì sao không nể tình nàng mà bỏ qua cho những người vô tội trong thiên lao?”
“ Coi như Thanh Di vì tìm ta mà bị thương, nhưng Phượng Ngạn vì sao không tìm dang y tốt để trị liệu cho nàng. Phượng gia các người cũng phải chôn theo nàng”
Người này thực sự quá cố chấp!
“ Thẩm tiên sinh, ta rất lấy làm lạ, một lượng bạc trắng như vậy, trong một đêm lại bị đem đi. Ngươi làm thế nào?”
Đối với người cố chấp như vậy, không nên cùng hắn dây dưa một vấn đề, Phượng Khinh Vũ chủ động đổi đề tài
“ Hừ”
Thẩm Kính Chi lạnh lùng hừ một tiếng, mắt phượng nhìn nàng phật sâu : “ Rốt cuộc nói đến vấn đề chính rồi sao?. Ngươi nói như vậy là muốn ta mất tập trung, đúng không?”
Người này quả thật biết liên tưởng a!
Đôi mày thanh tú của nàng nhíu chặt, trong mắt mơ hồ cũng lộ tia tức giận, đối với người không nói đạo lý như hắn, có nói nhiều cũng vô ích
Phượng Khinh Vũ chần chờ, lại bị hắn hiểu lầm là nàng bị hắn nói trúng. Hắn cười lạnh, vận chưởng như bay đánh về phía ngực nàng, đồng thời lên tiếng : “ Muốn gạt ta sao, ngươi còn non lắm”
Phượng Khinh Vũ không ngờ hắn lại tập kích bất ngờ, nhanh chóng nghiêng người khó khăn lắm mới tránh được một chưởng của hắn , cau mày quát lên :
“Ta không có nói láo, có tin hay không thì tùy. . . . . .”
Lời còn chưa dứt, một chưởng khác lại tới
Phượng Khinh Vũ cũng bắt đầu nghênh chiến, Mạc Ngôn và mấy tử y vệ được Ân Dạ Ly phái bảo vệ Phượng Khinh Vũ phát hiện có điều không đúng, đang muốn tiến lên cứu viện lại vị đám người Thẩm Kính Chi an bày ngăn cản
Mặc dù Phượng Khinh Vũ ở hiện đại cũng học được cổ võ, nhưng chỉ từng là đặc cảnh lăn lộn trong mưa bom đạn dược, cho nên không thể là đối thủ của hắn
Trên dưới mấy chiêu, Phượng Khinh Vũ dần dần mất sức. Đang lúc một chưởng của Phượng Khinh Vũ sắp đánh đến nàng thì một trâm cài đánh vào cổ tay hắn, khiến hắn không thể không thu chưởng, né tránh
Thẩm Kính Chi nhìn về phía phát ra ám khí thì thì một người phụ nữ mặc áo đen nhanh chóng bay về phía này
“Ngươi không thể giết nó!”
Thanh âm vang bên tai, Phượng Khinh Vũ dừng lại thở d ốc ngoái đầu nhìn lại, sau đó cả kinh
Tại sao có thể là người?