Sủng Phi Của Vương Gia Thần Bí

Chương 46: Muốn Tịch Thu Tư Sản






Tin Thẩm Kính Chi tự mình đem bạc trắng đến phủ, rất nhanh truyền đến viện của Liễu di nương. Lúc đó nàng đang ăn điểm tâm, uống Mai tử canh ướp lạnh
“ Không nghĩ tới nha đầu xấu xí đó lại có bản lĩnh như thế”
10 vạn lượng hoàng kim a!. Cho dù gộp tất cả tài sản của Phượng gia lại cũng không được con số đó a!. Ai ngờ nha đầu đó cư nhiên lại dễ dàng có trong tay, thật là đáng giận!
“ Phu nhân nha đầu xấu xí đó thì có bản lĩnh gì chứ, còn ko phải dựa vào quan hệ của của Chiến vương gia” Người nói chuyện chính là nha hoàn bên cạnh Liễu Như Lan, trước đó vài ngày, nàng bị Phượng Khinh Vũ bẻ gãy xương tay, phải trải qua điều trị, nhưng mỗi khi trái gió, trời mưa, sẽ cảm thấy đau đớn. Mỗi lần vết thương đau xót, nàng lại càng hận Phượng Khinh Vũ thêm một phần. Lúc này vất vả lắm mới có cơ hội, nàng còn không cố gắng thêm dầu thêm mỡ
“ Hừ, cũng không biết Ân Dạ Ly kia coi trọng nàng cái gì!. Đen thùi lùi như than, chẳng lẽ Ân Dạ Ly cũng rất xấu, cho nên mới đồng bệnh tương lân a, haha”
Nói tới chỗ này, Liễu Như lan không nhịn được cười to lên.
“Phu nhân nói phải!” Tú Hà vội vàng phụ họa.
“Mười vạn lượng hoàng kim a! Thật đúng là tiện nghi nàng!”

Nghĩ đến bạc trắng xóa, chói lóa, tâm của Liễu Như Lan không nhịn được nhộn nhạo
“ Phu nhân. Phượng Khinh Vũ hại người quỳ cả một ngày ở từ đường, lại làm nhị tiểu thư trúng tà uống nước tiểu, ngươi không thể dễ dàng bỏ qua cho nàng” Tú Hà tự biết Liễu Như Lan là loại ngực lớn không có đầu óc, cho nên không ngừng kiếm chuyện
Quả nhiên, Liễu Như Lan dưới sự k ích thích của Tú Hà, giận dữ nói : “ Hừ, những gì nàng thiếu mẹ con ta, bản phu nhân sớm muộn cũng sẽ đòi lại”
Vì sự kiện Phượng Khinh Ca lần đó uống nước tiểu, đến nay còn dưỡng bệnh ở Lạc Mai viện đóng cửa không ra khỏi viện. Khoonh có Phượng Khinh Ca, Liễu Như Lan tựa như rắn mất đầu
“ Đúng a, nha đầu kia có Chiến vương làm chỗ dựa, cho nên không đem phu nhân ngươi để vào mắt, phu nhân nên hảo hảo dạy dỗ nàng mới phải, để cho nàng biết, ai mới là chủ nhân thực sự của Phượng gia”
Lời này chính là lời Liễu Như Lan thích nghe nhất, nàng ở trong Phượng phủ nhiều năm như vậy, đã xem mình như nữ chủ nhân trong phủ. Phượng Khinh Vũ sau khi tự sát không thành, liền đoạt quyền của nàng, nàng vì sao có thể không lo lắng a!
“ Ta cũng muốn chỉnh nàng, nhưng làm sao chỉnh a?” Liễu di nương cau mày.
Tú Hà híp mắt, mặt ác độc nói: “ Trước tiên đem số hoàng kim nàng thắng đòi trở về, Phượng Khinh Vũ vốn là kế nữ của phu nhân, phu nhân chăm sóc nàng nhiều năm như vậy, cũng đến lúc phải báo hiếu chút ít rồi”
“Đúng, nên làm như vậy!” Liễu di nương nói như vậy
Họ cũng không nghĩ, Phượng Ngạn là đến ở rể, một nhà bọn hắn đều nhờ bà ngoại của Phượng Khinh Vũ nuôi, nếu không làm sao sống được đến ngày hôm nay. Thế nhưng lại nói nhà của Phượng Khinh Vũ là nhà của bọn họ
Thật là điên đảo thị phi trắng đen, không thể không nói lòng người thật ngoan độc!
“ Phu nhân, ko cần chúng ta phải tự mình ra tay, gọi lão gia đến là được rồi” Không thể không nói, thật ra Tú Hà là người thông minh, độc ác, nàng biết rõ mình không có tư cách đoạt được hoàng kim của Phượng Khinh Vũ cho nên mới nhờ tới Phượng Ngạn
Đúng lúc này, Phượng Ngạn tới, Tú Hà nháy mắt với Liễu di nương, Liễu di nương khóc lóc chạy tới bên cạnh Phượng Ngạn : “ Lão gia, người cần phải làm chủ cho cận thân”
“Chuyện gì xảy ra?” Phượng Ngạn hồ nghi nói.
“ Lão gia, ngài cũng biết kinh tế dạo này khó khăn, trên dưới Phượng phủ nhiều miệng ăn như vậy, tất cả đều phải ăn cơm, còn có lão thái thái, trên dưới nhiều người ăn dùng như vậy, cận thận thật sự không đủ sức” Liễu di nương bổ nhào vào trên người Phượng Ngạn, không ngừng khóc lóc kể lể
“ Lão gia, ý phu nhân là, trong phủ thiếu hụt tiền bạc” Tú Hà ở một bên chen miệng nói.

“ Trong phủ thiếu hụt tiền bạc nghiêm trọng như thế sao?”
“Đúng vậy a, lão gia, ngài cũng không biết trị gia có nhiều khó khăn!” Liễu di nương vừa lau lệ, vừa nói. ,
Phượng ngạn nhất thời cũng rầu rỉ.
Liễu Như lan khép hờ mắt , dường như vô tội nói:
“ Nghe nói Vũ nhi thắng Tướng phủ được 10 vạn lượng hoàng kim. Chúng ta dưỡng dục Vũ nhi nhiều năm, nàng cũng nên vì trong phủ tận lực một chút”
“ Trong phủ, tiền bạc nếu như thiếu hụt nàng nên tự mình cố gắng”. Phượng Ngạn vừa nghe Liễu Như Lan nói vậy, liền nổi giận : “ Nữ tử bất hiếu đó, ta đang muốn đi tìm nàng tính sổ”
Dứt lời, đi về phía Hương Trúc viện của Phượng Khinh Vũ
Tú Hà liếc nhìn Liễu di nương một cái, vì kế hoạch của mình thành công mà cao hứng, vội vàng nắm váy đuổi theo Phượng Ngạn
Lúc này bên trong Hương Trúc viện, Phượng Khinh Vũ đang uống trà, ngồi bên bàn cờ phẩm trà, Lan Tâm đứng hầu một bên, tránh không quấy rầy Phượng Khinh Vũ
Thời điểm Phượng Ngạn thấy cảnh như thế, trong lòng dĩ nhiên nổi trận lôi đình, nhưng vừa nghĩ tới còn có việc nhờ cậy nàng, cũng không khỏi bình ổn lửa giận trong lòng
“Vũ nhi!”
Vừa nhìn thấy Phượng Ngạn, Phượng Khinh Vũ không khỏi nhíu mày, trong lòng biết sẽ không có chuyện tốt, nhưng vẫn đứng dậy cúi chào hắn : “ Phụ thân đến rồi !”
Một tiếng phụ thân. Thật không có cảm giác thân thiết. Phượng Ngạn mất hứng, nhưng cũng không biểu hiện ra mặt, lúc này Tú Hà cùng Liễu di nương cũng tới, Tú Hà vội vàng thỉnh an : “ Đại tiểu thư cát tường”
“Nô tỳ thỉnh an đại tiểu thư!”
Sự tình liên quan trọng đại, Liễu Di Nương cũng không cùng nàng so đo, mặc dù trong lòng nàng không cam lòng, nhưng vẫn phải hành lễ, không muốn tranh luận với nàng ta về vấn đề này. Đến cùng lại bỏ quên vấn đề quan trọng, hiện tại điều quan trọng nhất là tiền trong tay Phượng Khinh Vũ
Phượng Ngạn thật không để ý nhiều như vậy, đi thẳng vào chủ đề : “ Nghe nói Vũ nhi thắng tướng phủ 10 vạn lượng hoàng kim?”
“Là có chuyện này!” Phượng Khinh Vũ nhẹ giọng nói.

Sợ rằng đây mới chính là mục đích của hắn, Phượng Khinh Vũ nhíu nhíu mày” Ân” một tiếng
“ Vũ nhi, ngươi cũng biết duy trì một nhà có bao nhiêu khó khăn?. Ý của cha là, trước tiên ngươi đem những hoàng kim lấy ra giao cho Liễu di nương xử lý, ngươi xem coi thế nào?” Phượng Ngạn mở miệng nói
“ Phụ thân, những thứ kia là Vũ nhi tự mình thắng được, vì sao lại giao cho Liễu di nương?”
Phượng Khinh Vũ nhìn thẳng Phượng Ngạn : “ Chẳng lẽ phụ thân cho là một di nương có tư cách xử lý tiền bạc hơn con?”
“Này. . . . . .” Phượng Ngạn có chút khó xử
Tú Hà vội vàng đi ra hoà giải : “ Đại tiểu thư cần gì phải nói như vậy, tiền bạc trong phủ thiếu hụt, tiểu thư giúp đỡ một chút cũng là chuyện đương nhiên”
“Lớn mật ! Lúc nào thì đến phiên nô tỳ như ngươi lên tiếng nói chuyện!” Phượng Khinh Vũ hung hăng trừng mắt Tú Hà
“Dạ, nô tỳ biết tội !” Tú Hà cắn cắn môi thối lui, trong mắt lại xẹt qua nhất mạt phẫn hận
“Như vậy đi! Vũ nhi, tiền kia nếu là ngươi thắng , tự nhiên chính là của ngươi. Ngươi tuổi còn nhỏ, sẽ để cho cha thay ngươi bảo quản đi!” Phượng ngạn nói
Bảo quản! Hừ hừ! Cho là nàng Phượng Khinh Vũ là ngu ngốc sao? Giao cho bọn họ đi bảo quản, chỉ sợ không cánh mà bay , sau đó vào túi của bọn họ
Hừ! Muốn tịch thu tư sản của nàng , không có cửa đâu! Nhưng là, lý do của hắn cũng rất có đạo lý
Nàng phải ứng đối như thế nào đây?