Sủng Phi Của Vương Gia Thần Bí

Chương 16: Đập Phá






Sáng sớm hôm sau, trời mới vừa tờ mờ sáng, Phượng Khinh Vũ đã rời giường, nàng luôn luôn cảnh giác nên rất khó ngủ say, huống chi suốt đêm qua trong đầu nàng đều không ngừng hiện ra một bóng dáng. Buổi sáng, mắt nàng đen như gấu trúc, chỉ là, da nàng vốn đã đen, cho nên cho dù có đen hơn cũng không ai nhận ra
Lan Tâm cũng không ngủ ngon, cả đêm nàng lo lắng vương gia lãnh khốc trong truyền thuyết đó sẽ thừa dịp nàng ngủ say đến hút máu của nàng hoặc tiểu thư nàng nàng, con mắt quầng thăm, nàng ngáp ngáp. Sau đó mang nước rửa mặt đến cho Phượng Khinh Vũ
Sau khi rửa mặt, đánh răng xong, Phượng Khinh Vũ dẫn Lan Tâm đi về phía Ân Dạ Ly để từ biệt, tiếp đãi họ là một nam tử cao lớn, ngũ quan tuấn tú, trên mặt lại không có chút biểu tình gì của Tử y hộ vệ
"Vương Gia nói rồi, Phượng tiểu thư không cần đa lễ!"
Phượng Khinh Vũ nhìn tử y hộ vệ trước mặt, mặt khẽ đỏ một chút : "Ta, ta muốn. . . . . ."
"Phượng tiểu thư, xe ngựa đã chuẩn bị tốt, mời !" Tử Y hộ vệ trước mặt không biểu tình gì thêm , làm một tư thế xin mời.
Ánh mắt của Phượng Khinh Vũ ảm đạm, người khác đã hạ lệnh đuổi khách, nàng cũng không nên cưỡng cầu nữa, xoay người đi về phía xe ngựa đỗ ngoài viện
Trên Lãm Nguyệt Lâu, Ân Dạ Ly dựa vào lan can, tóc bạch kim bay phấp phới trong gió, con ngươi thâm thúy phía sau mặt nạ ưng sâu như biển, phức tạp, khó tả
Lão ngoạn đồng Chu Bá Thông cau mày, bĩu môi, vẻ mặt bất mãn vùi người ở trên ghế đàn mộc, rầm rầm rì rì. Sáng nay, hắn vốn muốn đi tiễn Phượng Khinh Vũ, ai ngờ bị Ân Dạ Ly ngăn lại, cũng lệnh cho hắn về sau không cho nàng lui tới nữa

“ Phượng nha đầu có chỗ nào không tốt, tại sao lại không cho phép ta gặp nàng?”
"Im miệng!"
Tiếng quát mãnh liệt vang lên, làm cho thân thể lão ngoạn đồng cả kinh, không khỏi run rẩy. Hắn nghiến răng, bất mãn nhìn Ân Dạ Ly, sau đó im miệng. Từ nhỏ, Ân Dạ Ly ở trong lòng hắn chính là thần y, mệnh lệnh của hắn ta, hắn không dám làm trái, trừ những ngày trăng tròn, ngoài ra hắn chưa từng thấy Ân Dạ Ly luống cuống như thế
Mày của Ân Dạ Ly cau lại thật sâu, tâm loạn như ma, nội tâm này, hỗn loạn không rõ ràng, hắn không muốn nghĩ nữa
Pằng
Hắn chưởng một chưởng vào tường, vì dùng sức quá mạnh, vách tường cũng bị nứt ra, mà vết thương nơi cổ tay cũng bị bong ra, máu tươi kèm theo đau đớn chảy xuống, nhỏ từng giọt, từng giọt trên mặt đất
"A! Chảy máu!"
Lão ngoạn động vừa thấy, chạy chạy nhanh đến, sau đó băng bó cho hắn, thề nói : “ A thúc, ngươi đừng như vậy, ta sẽ không gặp nàng nữa”
Ngồi ở trong xe ngựa trở về Phượng phủ, Phượng Khinh Vũ đương nhiên không nhìn thấy một màn vừa rồi trên Lãm Nguyệt Lâu, nàng khẽ tựa vào buồng xe, Lan Tâm ngồi ở đối diện với nàng
"Tiểu thư, người thấy được diện mạo thực sự Chiến Vương gia chưa?" Tiểu nha đầu tò mò hỏi
Phượng Khinh Vũ cười cười , lắc đầu.
Lan Tâm có chút thất vọng, tiếp tục: "Tiểu thư, Chiến Vương gia không nói gì với người à?”
Phượng Khinh Vũ tiếp tục cười, không đáp
Lan Tâm không khỏi quẹt miệng : “ Tiểu thư….”
Phượng Khinh Vũ cười cười, sau đó đẩy rèm cửa xe ra, ánh mắt sâu xa, nhìn về phía Chiến vương phủ chỉ còn lại bóng dáng mơ hồ : “ Hắn là một người trọng tình nghĩa”
"Tiểu thư, làm sao người biết?"
Trong truyền thuyết lãnh khốc khát máu Chiến Vương trọng tình, đùa gì thế. Tiểu thư chỉ là thấy hắn một lần mà thôi, làm sao sẽ biết hắn trọng tình?
"Cảm giác mà thôi!" Thật sự là cảm giác mà thôi. Phượng Khinh Vũ nhớ lại nam tử đứng ở trên đài cao, khóe môi không khỏi nâng lên một độ cong dịu dàng

Phượng Khinh Vũ thu hồi ánh mắt để rèm xe xuống , đang chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi xe ngựa lại đột nhiên ngừng lại.
"Chuyện gì xảy ra?"
Lan Tâm vén rèm xe lên, rất nhanh nàng biết được đáp án. Thì ra là xe ngựa của tam tiểu thư Tướng phủ Doãn Ngọc Yên chắn trong hẽm nhỏ, khiến xe ngựa của Phượng Khinh Vũ không qua được
Thật đúng là oan gia !
Tam tiểu thư của tướng phủ là người làm Phượng Khinh Vũ uất hận tự vẫn, nàng không đi tìm ả thì thôi, ngược lại nàng ta còn tự tìm đến cửa Tốt! Rất tốt!
"Lan Tâm, ngươi đi nói cho Doãn Ngọc Yên, chó ngoan không chắn đường!"
Hẻm nhỏ này là đường nàng muốn trở về Phượng phủ, mà tướng phủ lại đi hướng ngược lại, căn bản không cần đi qua hẽm nhỏ. Doãn Ngọc Yên lại ở nơi này chận đường nàng, điều đó cho thấy nàng ta đang nhắm về phía nàng
Lan Tâm vụt vụt đi, đôi tay chống nanh, ngẩng cao cằm nói : “ Này, chó ngoan không cản đường!”
Tiểu thư bây giờ không phải là tiểu thư của trước kia, lại có Chiến vương làm chỗ dựa, nàng thân là nha hoàn cận thân của Phượng Khinh Vũ, cho nên can đảm cũng tăng lên không ít
Doãn Ngọc Yên sau khi biết được hôm qua Phượng Khinh Vũ trở về Hiền vương phủ, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, cho nên muốn tại trong hẻm nhỏ này để giáo huấn nàng .
Ai ngờ, Phượng Khinh Vũ sau khi rời khỏi Hiền vương phủ, cũng không trực tiếp trở về Phượng phủ, mà đến Chiến vương phủ, còn ở đó đến rạng sáng. Nàng đoán hụt, chỉ có thể hậm hực trở về phủ, để một gia đinh lưu lại nhìn ngó. Cho đến sáng nay, khi nàng ta rời khỏi Chiến vương phủ nàng lập tức ra lệnh cho xe chặn đón ở nơi này
Doãn Ngọc Yên nghe vậy nhất thời giận dữ, rèm xe được vén lên, nhảy xuống xe ngựa nhìn chằm chằm Lan Tâm:
" tiện nha đầu, dám chửi ta! Kinh Hồng, xé nát miệng nàng ta cho ta”
Tiểu nha đầu áo xanh bên người Doãn Ngọc Yên tiến lên, làm bộ muốn xé miệng của Lan Tâm. Lan Tâm hiện tại cũng không phải đèn đã cạn dầu, nàng chuẩn bị tư thế, như sắp nghênh đón Kinh Hồng giao chiến
Phượng Khinh Vũ vén rèm xe lên, ngón tay cong lên, vận sức
Kinh Hồng còn chưa đến gần Lan Tâm, đã yên lặng không nói một tiếng, người đánh xe, liền đưa tay ngăn nàng lại :
“ Doãn tiểu thư, tại hạ phụng mệnh đưa Phượng tiểu thư trở về phủ”
Một câu nói thật đơn giản nhưng tràn đầy khí phách, khoonh mang theo giọng điệu công kích. Không hổ là người của Chiến vương phủ, ngay cả người đánh xe cũng có khí phách như vậy
Phượng Khinh Vũ thu hồi ngón tay, khóe miệng cong lên

“ Hừ, Phượng Khinh Vũ, tiện nhân, ngươi thấy Triệt ca không nhớ đến ngươi, liền không biết liêm sỉ leo lên giường của Chiến vương. Như thế nào…”
Nàng còn muốn nói thêm lại thấy người đánh xe đang lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm, trong lòng lộp bộp một tiếng, lập tức đem mấy chữ còn lại nuốt vào bụng
“ Hừ, thật chẳng khác những con đi3m ở Tiên Mộng Cư”
Chưa từng gặp qua nữ tử nào không biết xấu hổ như vậy. Rõ ràng chính nàng không cần Tông Chính Vân Triệt, lại bị nàng ta điên đảo thị phi, còn nhục mạ nàng
“ Con mắt nào của ngươi thấy ta trèo lên giường của Chiến vương? A, chẳng lẽ tối hôm qua ngươi rình ở dưới giường của ta?”
Phượng Khinh Vũ nhếch đôi mày thanh tú, cười nói
"Ngươi mới rình coi!" Doãn ngọc yên không chút nghĩ ngợi liền phản bác
"A, vậy ngươi làm sao biết ta ‘ không biết liêm sỉ ’?"
"Ta, ta biết ?" Doãn ngọc yên đung đưa ngực lớn của nàng
Đàn bà ngực lớn đều không có đầu óc. Phượng Khinh Vũ nhếch môi, khinh miệt cười lạnh, cũng không biết đời trước nàng làm gì sai, lại bị một kẻ như thế làm cho tức giận đến tự sát. Nàng nhìn người đánh xe, cười nói :
“ Đại ca, đưa đến đây được rồi, ta muốn xuống xe đi dạo một lát, ngươi trở về đi”
Mã phu kia nhìn nàng, sau đó lại liếc nhìn Doãn Ngọc Yên, cuối cùng không nói gì, gật đầu một cái, nhảy lên xe ngựa trở về đường cũ
Đợi khi xe ngựa của Chiến vương phủ đi khỏi, Phượng Khinh Vũ nhìn về phía Doãn Ngọc Yên khẽ cười nói :
“ Doãn Ngọc Yên, ngươi xem ta không vừa mắt, không bằng chúng ta chơi trò chơi đi, người nào thua phải cởi y phục xuống”