Sủng Phi Của Vương: Ái Phi Thiếu Quản Giáo

Quyển 2 - Chương 94: Chương 35.3




Hét lên một tiếng, Quân Lam Tuyết liều chết vội vàng ôm chặt Thiên Nhận ti, không buông lỏng chút nào, đáy lòng dần dần căng thẳng hơn, cũng biết, hiện tại cũng không phải thời điểm thảo luận việc này.

Từng đợt từng đợt sóng tuyết từ phía trên rơi xuống, nhìn từ đợt sóng tuyết rơi xuống này, chỉ sợ mất một lúc cũng sẽ không dừng được, đoản kiếm trong tay nam tử mặt nạ nhất thời không thể chống đỡ sức nặng của hai người, không ngừng trượt xuống, tiếng kim loại chói tai vang lên rõ mồn một, tạo thành không ít tia lửa.

“Ngươi bò lên, ống tay áo bên phải còn có một thanh đoản kiếm.” Nam tử mặt nạ khàn khàn nói, hiện tại hai tay hắn không thể buông ra, chỉ có thể để cho Quân Lam Tuyết cầm lấy.

Quân Lam Tuyết gật đầu, một tay bám trên đá, một bên bò lên theo Thiên Nhận ti, bò đến bên cạnh nam tử mặt nạ, lấy đoản kiếm ra, găm chặt vào trên vách đá.

Nam tử mặt nạ bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm không ít, thân thể hai người cũng không hạ xuống, từ xa nhìn lại, giống như vải bố treo trên vách đá, lay động trong gió.

Vẻ mặt Quân Lam Tuyết hơi dịu đi một chút, giọng nói khẽ hổn hển, ngẩng đầu nhìn lên nam tử mặt nạ phía trước: “Ngươi là ai? Vì sao phải cứu ta?”.

Nam tử mặt nạ lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng một cái, giọng nói khàn khàn khác thường: “Đi ngang qua.”

“…..” Đi ngang qua? Chỉ bởi vì đi ngang qua, nên mới cứu nàng? Quân Lam Tuyết tất nhiên là không tin, nhưng trong lòng vẫn cảm kích như cũ: “Đa tạ ra tay cứu giúp.”

Nam tử mặt nạ không lên tiếng, tựa hồ như đang quan sát xem nên dùng cách nào để nhanh chóng leo lên, trông thấy Quân Lam Tuyết nói lời cảm tạ, hắn xoay đầu lại, giọng điệu có chút trào phúng: “Nữ nhân kia đá ngươi một cước, đạp lên lưng ngươi nhảy lên.”

“…..” Trái tim Quân Lam Tuyết dừng lại, thân thể căng thẳng, cứng nhắc nói: “Nàng là vì cứu ta, ngươi nhìn nhầm rồi.”

Nam tử mặt nạ không nói, ánh mắt giấu bên dưới mặt nạ càng thêm mỉa mai.

“Làm sao đi lên?” Hiện tại nàng quan tâm nhất là vấn đề này, hiện tại hai người đều treo người trên vách đá tại vực sâu này, tiến thoái lưỡng nan, phải đi lên như thế nào?

Nam tử mặt nạ thản nhiên nhìn đỉnh cốc cao hơn mười thước, không nóng không lạnh quăng ra vài chữ: “Leo lên.”

“Leo lên?” Quân Lam Tuyết nhìn độ cao, nhấp môi anh đào, có chút khó khăn.

Tuyết không ngừng rơi xuống ngày càng ít, mà khe sâu lại giống như cái hang không đáy, tuyết rơi xuống nhiều hơn nữa cũng không thể lấp đầy nó, thậm chí không nhìn thấy đáy.

Có lẽ tuyết lở sắp ngừng.

Không biết khe sâu phía dưới là nơi nào, tuyết đọng rơi xuống nhiều như vậy, thế nhưng vẫn mênh mông vô bờ tối đen như mực.

Xem ra chỉ có thể dùng phương pháp thực tế nhất, đáy lòng than nhẹ một tiếng, Quân Lam Tuyết không nói hai lời, vừa thận trọng tìm kiếm những hòn đá có vẻ vững chắc nhô ra trên vách đá, có thể chống đỡ trọng lượng của bọn họ, tay kia thì bò lên vách đá, từng bước từng bước giống như ốc sên bò lên đỉnh cốc.

“Ngươi leo như vậy, người ngày mười đêm cũng không thể leo lên.” Nhìn thấy động tác của nàng, nam tử mặt nạ hừ một tiếng, đừng nói mười ngày, ngay cả tối hôm nay cũng không biết có chịu nổi hay không.

Quân Lam Tuyết quay đầu liếc hắn một cái: “Chẳng lẽ ngươi có biện pháp tốt hơn?”

“Nhìn” Nam tử mặt nạ đem Thiên Nhận ti cột vào chỗ khác bên hông, đoản kiếm chém sắt như chém bùn trong tay một đao cắm vào trong vách đá cứng rắn: “Đá tuyết, ngoài cứng trong mềm, dễ dàng leo lên.”

Dứt lời, hắn liền cắm đoản kiếm vào sâu trong vách đá, nhảy lên trên một khoảng cách lớn.

Qủa nhiên là biện pháp tốt.

Quân Lam Tuyết có chút kinh ngạc nhìn nam tử mặt nạ cư nhiên lại có thể biết rõ ràng như vậy, xem ra là người hàng năm sinh sống tại Tuyết Sơn, nghĩ đến đây, vội vàng dựa theo phương pháp của hắn, nhanh chóng nhìn về hướng đỉnh cốc leo lên.

Nhìn đỉnh cốc ngay trước mắt, đột nhiên, một sợi dây thừng ước chừng lớn bằng cánh tay nàng từ đỉnh cốc buông xuống.

Nhìn sợi dây này, nam tử mặt nạ bắt lấy trước, lạnh lùng phân phó: “Nắm chắc sợi dây.”

Quân Lam Tuyết theo lời làm theo, chỉ thấy nam tử mặt nạ bắt lấy cánh tay nàng, mũi chân điểm một chút liền nhảy lên đỉnh cốc.

“Tuyết Nhi!” Quân Lam Tuyết một chân chưa đứng vững, liền bị Khúc Vô Nham đứng bên cạnh khe sâu ôm chặt.

Bên cạnh truyền đến một giọng nói trong trẻo của thư đồng: “A, ta đã nói, chủ tử nhà ta là cao thủ Tuyết Sơn, nói với ngươi sẽ không có việc gì, ngươi còn có ý muốn nhảy xuống đấy.”