Sủng Phi Của Vương: Ái Phi Thiếu Quản Giáo

Quyển 2 - Chương 50: Giáo huấn!




Quân Lam Tuyết vẫn cho rằng, nàng mất tích nửa năm mới trở về gia tộc, thể theo việc Khúc Vô Nham và Quân Tiểu Ngôn cố chấp tìm nàng lâu như vậy thì địa vị trong Quân gia của nàng sẽ không đến nỗi thấp chứ.

Lần này nàng có thể trở về, mặc dù không nhất thiết là toàn thể trên dưới gia tộc đều vui mừng, cũng nên nhiệt liệt hoan nghênh nàng, hỏi han ân cần xem nàng ở bên ngoài có phải chịu khổ gì hay không.

Hoặc ít ra, chắc chắn cũng phải có một hai người, sẽ quan tâm hỏi một câu, nửa năm qua, nàng rốt cuộc đã đi nơi nào?

Nhưng mà, nàng về đây.

Từ lúc vừa mới bước vào thành Hào Châu, cùng trở về Quân gia, lại không có người nào cho nàng một sắc mặt hòa nhã.

Không phải là vẻ mặt chê cười.

Thì chính là trái một câu phế vật, phải một câu phế vật mà gọi nàng.

Đây rốt cuộc là chuyện gì?

Nàng……. Có thật sự là đại tiểu thư chân chính như người ta đồn đại không?

Nhìn một nam một nữ mới bước ra, trong nháy mắt Quân Tiểu Ngôn nhảy dựng lên giống như đạp phải mìn, “Quân Nhất, Quân Tương Đình, hai người các ngươi mồm miệng sạch sẽ cho bản thiếu gia! Lần trước các ngươi ép tỷ tỷ ta phải bỏ đi, ta còn chưa tính sổ với các ngươi, các ngươi còn dám xuất hiện trước mặt ta!”

Quân Nhất nhíu mày, trên môi hiện lên nhất mạt cười lạnh: “Tiểu thiếu gia, đại tiểu thư tự mình bỏ đi, cũng chính nàng nói, nếu không thể trở thành nổi bật cũng sẽ chẳng tiến vào Quân gia nửa bước, chúng ta đâu có ép nàng.”

“Đúng rồi tiểu thiếu gia, tỷ tỷ ngài vốn là một phế vật, trong tất cả hàng ngũ trẻ tuổi thì nàng ta là kém cỏi nhất, chính nàng không chịu nổi đả kích như thế nên mới bỏ đi, ngài không thể trách bọn ta!” Quân Tương Đình cũng vội vàng nói thêm vào.

Đi đi cái đầu ngươi. “Các ngươi!” Quân Tiểu Ngôn bị lửa giận hừng hực thiêu đốt, giống như tiểu lân sư phát giận, đang chuẩn bị hung ác nhằm vào chỗ xung yếu của bọn họ mà cắn một miếng, Quân Lam Tuyết lại đột nhiên ngăn cản cậu.

“Tiểu Ngôn.” Quân Lam Tuyết kéo Quân Tiểu Ngôn lại, thản nhiên nói: “Thôi, không cần phải so đo với bọn họ, chúng ta mau đi gặp phụ thân thôi.”

“Nhưng tỷ tỷ, bọn họ thật là quá đáng!” Quân Tiểu Ngôn tức giận đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, dù vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đó ngược lại càng khiến cho người ta thương yêu, khó trách Nhị Trưởng Lão luôn nhắc nhở cậu phải nghiêm túc một chút.

Quân Lam Tuyết ôn hòa nhìn cậu, lành lạnh nói: “Tiểu Ngôn, tỷ tỷ hỏi đệ, đề bị chó cắn một cái, chẳng lẽ đệ cũng cắn lại nó một cái sao?”

Nghe vậy, hai mắt Quân Tiểu Ngôn sáng lên, “Tỷ tỷ, tỷ nói đúng, một đám chó điên cắn người mà thôi, chúng ta đi! Mới không cần để ý tới bọn hắn!”

Quân Nhất cùng Quâng Tương Đình nhất thời giận dữ, “Quân Lam Tuyết! Ngươi vừa nói chúng ta là gì!”

Phế vật đáng chết này, lại dám mắng bọn họ là chó!

Đây là do trước kia bị bọn họ khi dễ mà không dám phản bác, chỉ đành phải tự mình chứng minh cho bọn họ xem nàng thật sự không phải là phế vật Quân Lam Tuyết sao?

Lúc nào thì lá gan đã lớn như vậy rồi, cư nhiên dám mắng bọn họ là chó?

Quân Lam Tuyết trừng mắt nhìn, cười lạnh hỏi ngược lại hắn, “Ta nói các ngươi cái gì? Ta có nói cái gì không? Ta chỉ hỏi Tiểu Ngôn bị chó cắn có muốn cắn lại hay không mà thôi? Các ngươi nghe thấy ta gọi tên các ngươi à?”

“Đúng rồi nha.” Quân Tiểu Ngôn phụ họa, “Các ngươi kích động như thế làm gì? Hả? Chẳng lẽ các ngươi lại tự cho mình là chó điên? Trời ạ, tỷ tỷ, hai người bọn họ có phải là bị bệnh rồi không? Tự nhiên lại xem mình là chó điên, làm thế nào bây giờ, hay là chúng ta nên nhanh nói cho các Trưởng lão biết, nếu để chậm một chút không biết có còn cứu được hay không nữa.”

Nói xong, Quân Tiểu Ngôn còn cực kỳ khoa trương vỗ vỗ ngực một cái.