"Tiểu nô tài."
Tô Lăng Trạch lẳng lặng nhìn Quân Lam Tuyết trong phòng giam.
Một tiếng gọi đơn giản, lại thân thiết vô cùng, lại có hoài niệm, lại có càng nhiều không biết làm sao.
Hắn liền đứng trước của nhà giam như vậy nhìn nàng, hết thảy hơi thở âm trầm trằn trọc đến bên người hắn, đều có thể chuyển hóa thành hoa lan ngọc như một làn gió trong vắt ưu nhã.
Quân Lam Tuyết duy trì tư thế bất động, mê hương trôi nổi trong không gian nhàn nhạt , mặt khác lại mang theo một hương vị bay vào chóp mũi của nàng, là giải dược.
Hai mắt chuyển sang bốn phía, quả nhiên là bị hôn mê.
Nàng cũng cảm thấy có chút choáng váng, bất quá trên người Tô Lăng Trạch có chứa giải dược, hắn vừa xuất hiện, choáng váng mê hoặc trong đầu nàng liền giảm bớt không ít.
Nàng đồng dạng lẳng lặng nhìn Tô Lăng Trạch, ánh mắt đen tối sâu thẳm, nhìn kỹ bên dưới còn có vài phần đau thương không rõ ràng.
Tiếng gọi kia, tựa hồ rất lâu đã chưa nghe quá, rõ ràng bất quá chỉ là một tháng thời gian, nàng lại cảm thấy xa xôi tựa như vài thế kỉ đã trôi qua.
Từ biệt ở Hào Châu, cũng không ngờ, khi gặp lại sẽ là dưới tình huống như thế này.
Một cánh cửa chia cách, cũng là hai thế giới.
Quân Lam Tuyết đột nhiên cười, ý cười bên môi nhợt nhạt thản nhiên: "Nơi này là trọng địa Thiên Lao của Đô Sát viện, không nghĩ tới Lăng Vương điện hạ còn có thể ra vào tự nhiên, thật là làm cho ta có chút giật mình." Chỉ sợ là trong thiên lao, cũng có an bài không ít người của hắn đi."
Đôi mắt thâm thúy của Tô Lăng Trạch nhìn không ra cảm xúc, trước sau vẫn đạm mạc như cũ, hắn chỉ nhìn nàng, thấp giọng nói: "Vì sao ngươi không hỏi ta."
Hắn nghĩ, khi nàng nhìn thấy hắn, sẽ chất vấn hắn, hỏi hắn vì sao lại đả thương hại người nhà của nàng.
Nhưng, nàng không có.
"Hỏi cái gì?" Quân Lam Tuyết cúi đầu, lộ vẻ sầu thảm cười: "Là sự thật, không phải sao."
Mắt Tô Lăng Trạch trong nháy mắt trở nên ảm đạm, thản nhiên trả lời một chữ: "Phải."
Nghe hắn thản nhiên thừa nhận, thân thể Quân Lam Tuyết khẽ cứng đờ, tuy rằng đã sớm biết, nhưng, nghe được lời khẳng định từ trong miệng hắn, nàng vẫn cảm thấy đáy lòng có vài phần chán nản.
"Một khi đã như vậy, ngươi còn muốn ta hỏi ngươi cái gì?" Quân Lam Tuyết hỏi lại hắn.
Bất kể như thế nào, mẫu thân của nàng đều chết trong tay hắn, không cần có nguyên nhân gì, đó chính là sự thật.
Hai tay Tô Lăng Trạch nắm chặt lại, môi mỏng lạnh nhạt nhếch lên, một câu 'ta sẽ mang ngươi đi' lại không có cách nào nói ra miệng.
Hắn hại chết mẫu thân nàng, làm sao nàng có thể thừa nhận ân huệ này?
Vì thế hắn biết, dù hắn có nói, nàng cũng sẽ không đáp ứng.
"Ngươi đi đi, mê dược của Mạc lão đối với bọn họ không có tác dụng bao lâu, chờ bọn hắn tỉnh lại, muốn chạy đã quá muộn." Quân Lam Tuyết thản nhiên nói.
Người của Quân gia dưới sự ảnh hưởng của tam trưởng lão, mê dược bình thường căn bản không có bao nhiêu tác dụng, rất nhanh sẽ tỉnh lại, một khi phát hiện Tô Lăng Trạch, một tiếng hô to, tất nhiên sẽ kinh động những người bên ngoài đó.
Tuy rằng không rõ lắm vì sao Tô Lăng Trạch có thể đi vào nơi này, nhưng nếu muốn không bị người phát hiện, nhất định cũng không dễ dàng.
Quân Lam Tuyết cười khổ trong lòng, nói đến cùng, sự ích kỷ trong lòng luôn nhiều hơn lý trí, không muốn nhìn hắn gặp chuyện không may trước mặt mình.
Tô Lăng Trạch không đáp lại, mà chỉ để lại một câu: "Ngươi sẽ không có việc gì."
Thanh âm khàn khàn đã nhỏ đến mức không thể nghe thấy, hắn cũng không quan tâm nàng có nghe được hay không, khoanh tay rời khỏi Thiên Lao.