Sủng Phi Của Trẫm Là Người Trời

Chương 81: Chương 81





Lời vừa dứt, từ trong tay áo của tên Thái Tử phóng ra một con nhện độc bắn về phía Dạ Huân Thiên.
Dạ Huân Thiên nhìn thấy ám khí là con nhện liền tránh ra rất nhanh, dùng kiếm chém nó rơi xuống, con nhện lập tức bị chém làm đôi rơi xuống sàn.
Nhưng thấy tên Thái Tử kia hình như không có biểu cảm đau khổ luyến tiếc gì khi vật nuôi của mình bị chết, ngược lại trên môi hắn còn nở nụ cười nhếch mép như đang chuẩn bị xem kịch hay.
Dự cảm có điều gì chẳng lành, đúng như suy nghĩ, bất ngờ Tiểu Châu bên này quát lớn:
“Chủ nhân cẩn thận.”
Chỉ thấy con nhện tự dưng hợp lại thành một như chưa hề bị chém qua, nhảy phóc lên trên chân của hắn cắn một phát vào chân phải của Dạ Huân Thiên.
Hắn chỉ cảm thấy một con đau tê dại hết cơ thể, sau đó làn môi tím tái, tốc độ lở loét của vết thương cũng lan nhanh một cách chóng mặt khiến hắn đau đớn ngã xuống.

Dạ Huân Thiên cảm nhận như chân phải của mình đã bị phế bỏ, cơn đau như ăn mòn da thịt vào tới xương cốt.

Một lát sau toàn thân trở nên mơ màng, tay chân không cử động được nhưng vẫn nghe thấy tiếng cười sảng khoái của tên Thái Tử kia.
Đợi người của Thái Tử đi hết, chủ khách trọ tốt bụng đi đến nói:
“Độc nhện này rất nguy hiểm các người nên vào hoàng cung xin thuốc giải đi.”
Tiểu Châu hỏi lại:
“Tại sao lại phải vào trong cung?”
“Vì độc dược cao cấp như này chỉ người trong cung mới dùng được, dân thường chúng tôi không có thuốc giải đâu, hai người men theo con đường sa mạc này tầm 20 dặm là đến, còn xin được hay không…”
Chỉ thấy người chủ thở dài, làm gì có chuyện dân thường xin được thuốc giải trong hậu cung chứ, vì vậy bọn họ không bao giờ động vào đám quý tộc hoàng cung vì sợ sáng mai sẽ không còn tỉnh lại được nữa.
Những khách trọ bâu quanh cũng lắc đầu buồn rười rượi, tiếc thay cho một vị công tử tướng mạo xuất chúng.
Tiểu Châu biết sự việc không ổn, liền nhanh chóng mua một chiếc xe kéo đặt Hoàng Thượng nằm lên.
Quay lại thời điểm hiện tại, lúc này ở sa mạc, đường đi đến hoàng cung.
Dạ Huân Thiên toàn thân đau đớn, cảm giác chất độc như lan dần từ chân lên khắp cơ thể.
Hắn cảm nhận nửa người như bước xuống hoàng tuyền rồi.

Lúc này hắn chợt nhớ đến cô, không biết cô có giống hắn không, hắn nhớ cô vô cùng, ngay từ giây phút bước khỏi cổng thành Dạ Tiễn hắn đã nhớ cô rồi.

Nếu hắn bỏ mạng ở nơi đây, có phải hay không đã không còn cơ hội để chờ cô đón nhận tình cảm của hắn.
Tiểu Châu cố gắng đi thật nhanh nhất, con đường đến hoàng cung không phải là quá xa, nhưng vì cát sa mạc quá nóng bức, quá lún, cứ níu lấy chân cậu, cộng thêm những làn gió khô đem theo khí nóng kinh hồn cùng cát bụi bay đến bám chặt quanh mắt cậu khiến tầm nhìn cậu mờ mịt.
Đến hoàng cung Tỷ Chiêu Quốc, sau khi đứng ngoài hồi lâu chờ người vào thông báo cho điện hạ có sứ thần Dạ Tiễn Quốc.

Cuối cùng hai người họ cũng đi vào được, đức vua ngay lập tức đi ra đón tiếp họ, ngỡ chỉ là sứ thần bình thường nhưng ông vừa nhìn liền nhận ra đây không ai khác chính là hoàng đế Dạ Tiễn Quốc.
Vừa nhìn vua Tỷ Chiêu Quốc đã nhận ra Dạ Huân Thiên là đế vương mới đăng cơ 7 năm gần đây.
“Mau mau, mau đưa họ vào điều trị.”
Ở Tỷ Chiêu Quốc, nói khả năng dùng độc cũng nhanh mà giải độc cũng nhanh.

Vết thương vừa rồi lở loét khắp bắp đùi phải của hắn, chỉ cần rắc lên thứ bột màu trắng được coi là thuốc giải liền đã khỏi, vết thương không còn lan ra nữa, tuy đau đớn vẫn còn nhưng Dạ Huân Thiên đã cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Đức vua thấy Dạ Huân Thiên đã tỉnh lại, môi không còn tím tái nữa, trở lại với màu sắc hồng nhuận huyết sắc ban đầu liền niềm nở đi đến:
“Cậu thấy thế nào rồi.”
“Cảm tạ đức vua, ta đã đỡ hơn rồi.”
Đức vua nhìn mặt của Dạ Huân Thiên, nụ cười càng thêm rạng rỡ:
“Nhìn cậu thật giống cha cậu, người anh em tốt của ta.”
“Ông biết cha tôi sao, đức vua?”

“Phải, thời đó ta cùng cha cậu cùng bái một người thầy học đạo, thời gian trôi qua cũng thật nhanh, Kình Nhị cậu ấy…”
Đang nói thì công chúa Dạ Thiên Tuyết là Trác Phi hiện giờ của đức vua, cũng chính là muội muội ruột của hắn nhiều năm trước đưa sang đây hòa thân.
Nghe tin huynh trưởng của mình đang bị thương ở đây, cô lập tức đi đến.
Nhìn thấy Dạ Huân Thiên, Dạ Thiên Tuyết không kìm được nước mắt:
“Huynh trưởng xin nhận của muội một lạy.”
“Thiên Tuyết đứng lên đi.”
Năm đó Dạ Thiên Tuyết bị gả cho vua người lớn hơn cô rất nhiều tuổi làm phi, lại nghe đồn là ông vua thô lỗ, xấu xí, tàn bạo, cô vô cùng đau đớn, Dạ Huân Thiên lúc đó chưa lên ngôi, thấy em gái mình bị gả đi cũng hết mực cầu xin Dạ Kình Nhất, nhưng ông không đồng ý, Dạ Thiên Tuyết tự ý thức được thân phận công chúa của một nước thì đành phải làm vậy không được trái ý.

.