Sủng Phi Của Trẫm Là Người Trời

Chương 6: Chương 6





Ba Ba Mạc Tỏa thật tình không biết nên làm gì hiện tại đây, nhưng bây giờ cô đã nhập vào thân xác này rồi thì từ giờ trở đi không còn là công dân của tinh hà hiệu 92 Apolojk nữa.

Bây giờ cô chính là Mộc Thanh Nhi, từ giờ trở đi cô sẽ tập thích ứng với thân phận mới này.

“Phải rồi, mình cần nhờ viên ngọc trong người cô ấy để khôi phục cơ thể mà, thôi thì đành làm Mộc Thanh Nhi này một thời gian vậy.” Ba Ba Mạc Tỏa thoả hiệp nằm sấp trên giường gỗ, nói một mình.

Mấy ngày sau tin đồn Mộc Tần nương nương bị ma nhập đã đồn cả trong ngoài cung luôn, đi đâu cũng là tin đồn, trừ những thái giám phạm lỗi bị phạt thành câm điếc ra thì ai ai cũng biết, ai ai cũng đồn.

“Ngươi nghe nói gì chưa, hôm trước Mộc Tần nương nương bị một đàn ruồi ma nhập thân, sau đó vết thương lành lại trong tích tắc, chưa hết, tính cách thay đổi kinh hồn, như biến thành một con người khác.”
“Đó…đó chẳng phải là bị ma nhập rồi sao? Nghe đồn ở Biệt cung nơi cô ta sống ma quỷ nhiều lắm.”
Hai cung nữ ngồi buôn chuyện với nhau trên đường đi đưa y phục mà không để ý Mộc Thanh Nhi đang ở phía sau.

“Tôi nói cô nghe, dù Mộc Tần đó có thay đổi thế nào thì cũng không thoát khỏi sự bắt nạt của Thuần quý phi đâu.” Cung nữ thứ nhất vẻ mặt khinh bỉ nói.


“Ai bắt nạt ta cơ, to gan lớn mật thế á.” Ba Ba Mạc Tỏa đi phía sau hai người cung nữ liền nói.

“Thôi đi bà cô, cô nghĩ cô là ai mà dám đối đầu với Thuần quý phi chứ.” Cung nữ kia nói tiếp không thèm nhìn về sau.

“Chính xác.” Cung nữ còn lại tiếp lời.

Hai người họ lúc này mới nhận ra có người đứng sau lưng, quay đầu lại thì ra là Mộc Tần nương nương.

Cả hai giật mình mở to mắt, nhưng tất cả chỉ dừng lại ở sự giật mình, họ giật mình do bị người mà mình đang nói xấu bắt quả tang thôi, do chột dạ, chứ căn bản họ không hề sợ cái người gọi là Mộc Tần nương nương này, đến lễ nghi cơ bản khi gặp phi tần của vua là chắp tay khom lưng cúi đầu hành lễ cũng không có làm.

Ba Ba Mạc Tỏa hôm qua cùng Điềm Điềm nói chuyện, Điềm Điềm đã nói cho cô nghe về cuộc sống trong cung.

Nào là lễ nghi rườm rà, nghi thức cả đống, cô cũng khá là đau não.

Nhưng cô biết, cung nữ khi gặp chủ tử phải hành lễ, thế mà hai người địa cầu trước mắt này coi cô như thể không khí, không hề có ý tôn trọng, hoàn toàn chỉ có sự khinh thường.

Ba Ba Mạc Tỏa cảm thấy khá tức rồi, nhưng vẫn ếm xuống, cố kiềm chế hỏi hai cung nữ kia:
“Hai ngươi ở trong cung này bao lâu rồi.”
Hai cung nữ phường thêu không hiểu nổi sao cái vị nương nương thất sủng này lại hỏi han này nọ.

Một người trong họ nói:
“Chúng nô tỳ làm được ba năm rồi.”
“Ồ, ba năm rồi cơ à.”
Ba Ba Mạc Tỏa hôm nay diện một bộ đồ sặc sỡ, khác hẳn phong cách bình thường của Mộc Thanh Nhi, cô đi qua đi lại vẻ ung dung.


“Ba năm là khoảng thời gian không ngắn không dài, nhưng cũng đủ để cho người ta học được đủ lễ nghi trong cung rồi chứ.

Vậy mà nhìn thấy bổn cung, sao các ngươi không hành lễ.”
Hai cung nữ kinh ngạc nhìn thẳng vào mắt cô.

Phải nói từ trước đến nay không bao giờ có điều lệ cung nữ có thể nhìn chòng chọc vào mắt các vị chủ tử như vậy.

Họ kinh ngạc ở đây không phải là bởi vì bị bắt lỗi, mà là do họ không tin được, phi tần thất sủng Mộc Tần thường ngày còn bị đám cung nữ bắt nạt đến không thể thở được, hôm nay lại mạnh miệng như vậy.

Dáng người lúc nào cũng mềm yếu như cành liễu thế kia không sợ họ “nhỡ tay đụng phải” thì sẽ ngã bất cứ lúc nào hay sao?
“Còn không mau hành lễ.” Ba Ba Mạc Tỏa tức giận, đá mạnh vào chân sau của hai cung nữ, khiến họ khụy xuống, đầu gối bất thình lình đập xuống nền đá khiến họ đau đớn kêu thất thanh.

“Mộc Thanh Nhi cô làm cái gì vậy.” Cung nữ thứ nhất đanh đá nghiến răng nghiến lợi, quát lại.

“Ngươi dám gọi đích danh của bổn cung ư?” Ba Ba Mạc Tỏa thẳng thay dáng xuống một tát.


“Dù gì ta cũng mang phân vị Tần, là phi tử của vua, há để yên cho lũ người các ngươi tự do làm càn.”
Hai cung nữ nhìn một Mộc Thanh Nhi khác biệt trước mặt nhớ lại tin đồn mấy ngày nay, nói cô đã hoàn toàn biến thành một người khác, là bị quỷ nhập.

Lập tức họ trở nên sợ hãi.

Ba Ba Mạc Tỏa trước khi đi còn ấn hai đầu bọn họ vào mới nhau tạo ra một tiếng “cốp” mới chịu bỏ đi.

“Chúng ta đi thôi, Điềm Điềm”
“Dạ.” Điềm Điềm hếch mặt lên đi ngang qua hai cung nữ kia “Hứ, đáng đời.”
Đi được một đoạn khá xa, Ba Ba Mạc Tỏa hỏi Điềm Điềm.

“Chủ tử nhà ngươi làm phi tần cái kiểu gì vậy, đến cung nữ còn dám cậy thế ức hiếp người, Mộc Thanh Nhi có phải là Mộc Tần thật không vậy.”
“Trời ạ, chủ à, người lại nói mấy điều kì lạ rồi, cái gì mà Mộc Thanh Nhi, người không phải là Mộc Tần nương nương đó sao?”.