Một hôm nọ, lại đúng vào ngày 15 hàng tháng, cô đi ra Hồng Lăng mua rượi, lúc rời đi thì một nam nhân đụng vào cô làm những bình rượi rơi xuống đất, hắn ta nhìn thấy vậy thì liền xin lỗi, cô đứng nhìn những bình rượi trên đất không nói gì cũng không để ý đến lời xin lỗi của hắn ta, cô nhìn hắn ta, hắn ta là như một thư sinh nho nhã, lịch sự, màu mắt là màu bạch kim rất khác biệt, ngay sau đó hắn nói
Tiểu huynh đệ, ta thật sự xin lỗi hay là ta đền cho huynh bình khác
Không cần
Cô quay trở lại quầy lấy thêm hai bình nữa rồi rời đi, lúc cô chuẩn bị ra khỏi tửu lâu thì hắn lại chặn cô lại, nói
Tiểu huynh đệ, để xin lỗi ta mời huynh dùng cơm được không?
Tránh ra
Vẻ mặt cô lạnh lùng nhìn hắn, nói
Ta nói ngươi tránh ra
Nói xong cô hất tay hắn ra rồi rời đi ngay, khi cô rời đi hắn ở phía sau nhìn theo bóng lưng cô nở một nụ cười ma mị.
Cô trở về phủ, mang hai bình rượi tới điện của Hoắc vương, hai người vừa uống vừa nói chuyện, lúc lỡ miệng cô đã nói ra chuyện xảy ra hồi nãy, nghe thấy cô nhắc đến nam nhân khác vẻ mặt Hoắc vương dần trở lên khó chịu, nhìn thấy vậy cô nhanh chóng chuyển chủ đề ngay.
Thời gian cứ thế trôi qua, đã đến gần tối, lúc này cô trở về phòng, cô vừa rời đi Hoắc vương liền cho người điều tra về nam nhân cô đã nhắc tới.
Trời rất nhanh đã tối, người Hoắc vương sai đi điều tra nam nhân đó đã về, hắn nói với Hoắc vương
Vương gia, đã điều tra rồi, hắn tên Phương Gia Thành, 23 tuổi, là một tên kỳ lạ và rất tinh thông độc dược
Phương Gia Thành, hắn ta tiếp cận Ninh Vũ vì cái gì chứ?
Hoắc vương suy nghĩ một lát rồi nói
Linh Ca, ngươi đi theo dõi hắn, nếu hắn có ý định muốn hại Ninh Vũ thì giết hân đi
Dạ
Vương gia bảo vệ tên nhóc đó, thật là hiếm có
Sau khi Linh Ca rời đi, Lưu quản gia tới tìm Hoắc vương nói
Vương gia, đã đến giờ dùng bữa
Ừ, ta biết rồi
Vương gia, người có thể đi gọi Ninh Vũ công tử không ạ? Ta gọi ngài ấy mãi nhưng không ai trả lời
Đệ ấy không trả lời?
Dạ
Được rồi, ta sẽ đi gọi đệ ấy
Nói xong Hoắc vương đi đến phòng của cô, đến nơi hắn gõ cửa mãi mà không ai trả lời, hắn đứng bên ngoài gọi rất lâu vẫn không thấy gì, lúc này hắn đang định đi vào thì một tiếng keng vang lên, là tiếng của bình hoa vỡ, nghe thấy vậy Hoắc vương lập tức đạp cửa bước vào, vừa vào trong thì thấy cô đang nằm trên mặt đất, vẻ mặt đau đớn, nhìn thấy vậy Hoắc vương nhanh chóng đi tới ôm cô lên trên giường.
Cô nằm trên giường, vẻ mặt vẫn không khá hơn gì, những cơn thở dốc vang lên.
Đúng lúc đó, Lưu quản gia đi tới, vừa thấy ông ấy Hoắc vương liền nói
Đi mời ngự y
Lưu quản gia vừa quay người thì cô nói
Không....không muốn....đừng đi, ta không sao nghỉ một chút là khỏi thôi
Cô túm chặt lấy tay của Hoắc vương vẻ mặt vẫn vậy, thấy vậy Hoắc vương nói
Đừng bướng nữa, để ngụ y xem cho đệ
Không...không muốn, ta không muốn, đừng mời được không?
Hoắc vương nhìn vẻ mặt của cô thì mềm lòng, hắn ra lệnh cho Lưu quản gia không mời nữa, còn hắn thì ngồi xuống bên cạnh giường của cô, cô vẫn nắm chặt lấy tay của Hoắc vương rồi dần dần nhắm mắt ngủ, nhưng dù là vậy vẻ mặt của cô vẫn tỏ ra rất đau đớn.
Thời gian cứ thế trôi qua, Hoắc vương đã ngồi bên cạnh cô hai canh giờ rồi, nhìn thấy sắc mặt của cô dần tốt lên Hoắc vương mỉm cười, trong lòng cũng an tâm hơn, hắn nhìn khuân mặt của cô đầy mồ hôi thì liền đi lấy khăn tay khẽ lau mặt cho cô, sau khi lau xong vẻ mặt của cô lại trở nên sợ hãi, liên tục nói
Đừng đi..đừng bỏ ta lại một mình, cha con sợ lắm, đừng bỏ lại con
Cô nắm lấy cổ tay Hoắc vương rất chặt, nhìn thấy vẻ mặt của cô, Hoắc vương khẽ vuốt những sợi tóc trên khuân mặt cô, nói
Ta không đi, ta ở lại với đệ
__________
Sáng hôm sau, cô dậy nhìn thấy tay mình đang nắm chặt lấy tay của ai đó thì liền nhìn về sau mình, thấy Hoắc vương đang nằm bên cạnh cô, cô nhìn thấy hắn vẫn đang ngủ thì khẽ ngồi dậy, vừa ngồi dậy thì Hoắc vương tỉnh lại, hắn nói
Đệ tỉnh rồi sao? Sao không ngủ thêm chút nữa?
Ta ổn rồi
Không được ngồi yên đó, đợi ta một lát
Hoắc vương bước ra khỏi phòng, lúc sau hắn quay lại trên tay bê một bát canh tổ yến, Hoắc vương mang tới cạnh cô, ngồi xuống bên, nói
Ăn đi cho nóng
Cô đón lấy chén canh nhưng vừa đón lấy thì bàn tay liền run lên không có chút sức nào xém chút làm đổ bát canh, nhìn thấy vậy Hoắc vương cầm lấy chén canh, khẽ múc từng muỗng một đút cho cô, vẻ mặt rất dịu dàng, khi ăn được nửa bát thì Cửu Nhi đứng bên ngoài cửa, ló đầu vào nói
Tử Ngạo ca, huynh biết chăm sóc người khác sao? Từ trước tới giờ muội chưa từng thấy huynh chăm sóc ai mà dịu dàng như vậy
Hoắc vương nhìn cô bé, nói
Vào đây
Cô bé chạy đến chỗ hai người, rồi nhìn cô nói
Ninh Vũ ca, huynh bị sao vậy?
Không sao chỉ là chút bệnh vặt thôi, nghỉ ngơi một chút là khỏi
Vậy huynh phải nhanh chóng khoẻ lại đó
Ừ
Cô ở trong phòng cả ngày trời, cơ thể cũng dần khoẻ lại, đến tối cô đã đi ra khỏi phòng, cơ thể tràn đầy sức sống..