Editor: Bánh Tai Heo
Wattpad: banhtaiheo
Wp: banhtaiheohelachanai.wordpress.com
-----
Người này có phải là Hoàng A Mã mà hắn biết không thế, có đúng là lão gia tử nói một là không có hai, không chấp nhận người khác làm trái ý mình không?
Chẳng lẽ là bị đồ dơ bẩn* bám vào người rồi?
*Đồ dơ bẩn: chỉ mấy thứ bùa ám.
Dận Đường giống như nhìn thấy quỷ, vì hai mắt không nhìn rõ được đồ vật, nên hắn cố rướn người, duỗi cổ, gian nan nhìn hướng Khang Hi.
Cửu a ca nào còn nhớ rõ mình phải khóc mới đúng bài?
Trong lòng hắn hò hét, rối nùi, tất cả đều rối thành một nùi.
Kiếp này trọng sinh cùng kiếp trước khác nhau quá lớn, thế nhưng lại có thể khiến Cửu gia kiến thức rộng rãi sợ ngây người.
Đều nói vua không nói đùa, vậy mà lão gia tử đây là bị sắc đẹp của nương mê hoặc đến mức nào mới thể buông tha uy nghiêm của Hoàng Đế, trơ mặt thu hồi lời đã nói, chỉ vì muốn đến Dực Khôn Cung nhìn nàng?
Điều kỳ lạ hơn chính là, nương hắn dỗi đến khủng bố như thế, dỗi đến bất kính, thế nà lão gia tử còn cười được!
Ha hả, gia hôm nay đúng là mở rộng tầm mắt.
Dận Đường thầm thốt ra hai chữ "Bái phục", tự thấy mình không so được với Hoàng A Mã da mặt dày này, ngay sau đó, kính ngưỡng đối với nương liền dâng trào như nước sông chạy dài không dứt, cuối cùng biến thành nụ cười sảng khoái.
Lão gia tử, đáng bị vậy!
Ai bảo kiếp trước ngươi bất công, không chịu quan tâm gia. Làm thương nhân thì làm sao? Yêu tiền yêu bạc thì làm sao? Nương ta không chê, Ngũ ca không chê, chỉ có lão gia tử ngươi là chướng mắt ta.
Bây giờ cũng gặp báo ứng!
Tiểu oa nhi chép chép miệng, lặng lẽ cong lên một vòng cung, bi ba bi bô kéo vạt áo Vân Tú.
......
Vân Tú nào biết chỉ trong khoảnh khắc mà tâm lý Dận Đường lại xoay mấy chục vòng như vậy?
Nghe bên tai truyền đến ba chữ "Xin lỗi" này, nàng như bị mắc nghẹn, sắc mặt xanh xanh trắng trắng, không thể tin nổi mà nhìn Khang Hi.
Ánh mắt của hắn thanh minh, chuyên chú mà nhìn nàng, không giống như bị trúng bùa trúng cổ.
Trái tim dâng lên từng trận gợn sóng, cảm xúc phức tạp nói không nên lời, Vân Tú nhắm mắt một lúc lâu, sau đó khôi phục, không hề so đo chuyện hắn bội ước, ngược lại nhẹ giọng hỏi: "Hoàng Thượng không tức giận sao?"
Sắc mặt vẫn lạnh như băng.
Nàng đã suy tính trước ngàn vạn loại hậu quả, thất sủng, cấm túc, thậm chí rớt xuống tần vị, nhưng lại không nghĩ ra được Hoàng Thượng sẽ...... Ăn nói khép nép như vậy.
Là sao đây?
Vân Tú nghĩ nát óc cũng không hiểu!
Hoàng Thượng trời sinh lạnh nhạt, làm sao biết đến "Tình yêu" là gì?
Nếu nói Khang Hi hành động quỷ dị như vậy là vì yêu nàng, nàng liền cảm thấy thật kỳ quặc, kỳ quặc đến rợn da gà. Trong mộng rõ ràng đã báo trước, Hoàng Thượng sẽ sủng một người, nhưng tuyệt đối sẽ không biết yêu một người.
...... Trời cao a, điềm báo ngài cho ta thấy rốt cuộc là sao đây.
Khang Hi thấy nàng cuối cùng cũng chịu ôn tồn nói chuyện với hắn, thoáng chốc thở dài nhẹ nhõm một hơi, chậm rãi vân vê ngọc ban chỉ, trong đầu hiện lên không dưới mấy chục câu trả lời, cuối cùng cẩn thận chọn một câu hắn thấy được nhất.
"Trẫm mà giận nàng cái gì? Không thể nào."
Lương Cửu công công vừa ngạc nhiên, lại vừa khâm phục: "......"
Vạn Tuế Gia, ngài nói thật nhẹ nhàng ha.
Còn không biết người bạo nộ hôm qua là ai mà khiến nô tài khuyên đến miệng lưỡi khô khốc!
Vân Tú lập tức ngạc nhiên.
Áp xuống sự không tự nhiên đang lan tràn dưới đáy lòng, cùng với cảm giác bực bội châm chọc, môi nàng giật giật, đáp một tiếng, nhàn nhạt nói: "Nếu Hoàng Thượng không chê phòng sinh dơ bẩn, thì cứ tự nhiên đi. Tiểu Cửu đói bụng rồi, thần thiếp nên chăm sóc cho hắn."
Không biết có phải vì bị dỗi nhiều đến mức khiến hắn sợ hay không, mà trong lòng Khang Hi bỗng nhiên có một loại cảm xúc hình như hắn an toàn rồi.
Tú Tú không đuổi hắn nữa!
Khang Hi đi vài bước, mím môi, đang muốn nói gì đó thì bên ngoài truyền đến tiếng bẩm báo, Ngũ a ca cầu kiến.
Thoáng nhìn qua thấy Vân Tú đột nhiên tươi cười xán lạn, trong lòng Hoàng Đế liền đau xót......
Thì ra, địa vị trẫm trong tim nàng còn không bằng Dận Kỳ.
Hắn lại nghĩ, có khi trong lúc sinh nở hôm qua, Tú Tú đã mơ thấy giấc mộng hệt như giấc mộng của hắn, nghe hắn nói những lời đả kích nàng.
Nghĩ đến điều đó, tất cả mọi chuyện đều đã có câu trả lời, thái độ của nàng vì sao lại khác như vậy, vì sao đột nhiên kháng cự sự sủng ái của trẫm như vậy.
Tiểu Ngũ rơi xuống nước hôm qua, cũng như một màn mở đầu ứng với giấc mộng đó......
Trừ lý do này ra, hắn không nghĩ còn có gì hợp lý được cả!
Đêm qua Tú Tú nói nàng ghen tị độc ác, nói nàng mệt mỏi...... Ngẫm lại một hồi, Khang Hi nhận ra trong giọng nói của nàng có sự thất vọng, còn có cảm giác đau thương thống khổ, từ đó hắn càng thêm khẳng định suy đoán của chính mình.
Nhanh chóng hồi thần, Hoàng Đế biết rõ, con đường này phải từng bước mà đi, tình huống của Tú Tú bên này, cũng phải nhẹ nhàng từng chút mà cải thiện.
Nóng vội sẽ ăn không được đậu hủ nóng, tương lai còn dài, trẫm cũng có rất nhiều kiên nhẫn.
Khang Hi tuyệt đối không thừa nhận mình ăn dấm của Dận Kỳ, hắn ôn nhu nói: ".....Trẫm còn phải đi Từ Ninh Cung thỉnh an Lão Tổ Tông cùng Hoàng Mẫu phi, sau đó sẽ đi phê sổ con, tối lại đến gặp nàng."
Dứt lời, không đợi Vân Tú nói chuyện liền phất tay vội vã rời đi.
Nghi phi nương nương sắp được thấy Ngũ a ca tròn vo, thái độ và bộ dáng liền hoàn toàn thay đổi.
Dận Kỳ đầy chờ mong vọt vào, nhìn thấy Vân Tú, hốc mắt hắn liền đỏ lên: "Nương!"
Vân Tú dựa trên giường, nhanh chóng đánh tiểu Ngũ một phe , thấy mặt mày hồng nhuận, rất là khoẻ mạnh, trong mũi nàng liền truyền đến một trận chua xót.
Nàng đầu tiên là vui sướng mà cười, ngay sau đó chỉ chỉ bình phong, ôn nhu nói: "Dận Kỳ ngoan, nương còn đang ở cữ, sợ không tốt cho người ngươi. Mau vòng ra ngoài, đứng sau bình phong rồi nói chuyện với nương......"
Dận Kỳ bĩu môi, nhanh lắc đầu nguầy nguậy.
"Ta muốn gặp nương, cũng muốn gặp đệ đệ, mới không đi ra sau bình phong đâu." Hắn nói vô cùng rõ ràng, sau đó chạy lại cạnh giường, thật cẩn thận mà ngồi kế bên, mắt dầm dề nước mắt mà nhìn Vân Tú, "Nương......"
Hoàng Mã Ma nói, nương mới vừa sinh đệ đệ, thân mình suy yếu, ngàn vạn không thể cầm tay nàng, cũng không thể đụng vào nàng, những lời này, Dận Kỳ đều nhớ kỹ.
Cho nên, hắn ngồi xa hơn một chút xíu, tay nhỏ béo mập quy quy củ củ mà đặt trên đầu gối, bộ dáng ngoan ngoãn kia làm tim Vân Tú đều mềm cả ra.
Tiểu Ngũ chợt làm nũng như vậy, ai mà cứng rắn được?
Vân Tú trong lòng ngũ vị tạp trần, ê ẩm mềm mại, thực mau trả lời hắn: "Được, Dận Kỳ của chúng ta muốn ngồi đâu cũng được!"
Ngũ a ca nhếch môi, lộ ra tươi cười cao hứng: "Nương là tốt nhất."
......
Nghe nói Ngũ ca tới, Cửu a ca tức khắc kích động không thôi, hắn vừa uống sữa xong, cố gắng lắm mới chống đỡ khỏi cơn buồn ngủ, Dận Đường lại một lần nữa dại ra.
Từ từ, từ từ.
Lão Ngũ khi còn nhỏ đáng yêu thế này đó hả?
Lại còn làm nũng...... Người này chính là thân ca ca mặt mày khờ khạo, thành thành thật thật của hắn sao?!
"Mau tới đây," Dận Đường trong đầu đầy hắc tuyến, Vân Tú cười vẫy tay với Dận Kỳ, ôn nhu nói: "Đây là thân đệ đệ của ngươi nha, hắn là Dận Đường......"
Dận Kỳ càng thêm cao hứng, nắm chặt tay, mặt đầy hưng phấn mà tiến lên, sau đó lia mắt đến thân ảnh trong tã lót, mắt không chớp mà nhìn chằm chằm Dận Đường.
Cửu a ca cảm nhận được có một đạo ánh mắt nóng bỏng sáng rực nhìn mình không tha, nhất thời vặn vẹo thân mình, cảm thấy có chút thẹn thùng.
Ngũ ca, đừng nhìn gia như vậy! Ngượng ngùng chết mất.
Một lát sau, Ngũ ca của hắn ngạc nhiên thốt lên, tiếng nói vang vọng cả phòng: "Nương, đệ đệ thật xấu! Sao lại xấu như vậy? Sẽ dọa Y Nhĩ Cáp khóc mất!"
Giọng trẻ con thanh thúy, tràn đầy nghi hoặc khó hiểu, tiếp theo lẩm bẩm nói: "Rõ ràng nương là đẹp nhất...... Hoàng A Mã cũng không kém mà."
Cuối cùng, Dận Kỳ cẩn thận mà chọt chọt cái bụng mềm của đệ đệ, trịnh trọng nói: "Cửu đệ, xấu cũng đừng sợ, có Ngũ ca ở đây. Ngũ ca chắc chắn sẽ không để cho người khác châm chọc ngươi!"
Dận Đường: "......"
Trong lòng tiểu oa nhi tức giận đến nổi trận lôi đình, Cửu gia cố gắng bình tĩnh mà niêm chú:
Không nên tức giận, không nên tức giận, lão Ngũ giờ chỉ là một cái rắm chó mầm non......
"Chơi" đệ đệ đủ rồi, Dận Kỳ quay sang nhìn Vân Tú cười khanh khách, hắn như nhớ tới cái gì, khuôn mặt bánh bao rũ xuống, ngập ngừng nói: "Mấy ngày hôm trước, ta không cẩn thận rớt xuống ao, khiến nương lo lắng rồi."
Hắn vừa rớt xuống đã được cung nhân cứu lên, thái y vội vàng mà đuổi tới, Dận Kỳ nằm ở trên giường, mơ mơ hồ hồ liền ngủ. Cả người hắn toát ra một thân mồ hôi nóng, sau khi tỉnh lại mới nghe Hoàng Mã Ma nói, lúc hắn rơi xuống nước, là lúc nương động thai muốn sinh!
Áy náy cùng lo lắng càn quét trong lòng tiểu Ngũ, giờ Vân Tú còn chưa dò hỏi, hắn đã nhanh như pháo mà kể lại toàn bộ tình hình lúc đó.
Dận Kỳ và Tứ a ca Dận Chân cùng sống ở Từ Ninh Cung, cùng chơi đùa, tuổi tác lại gần nhau, sao lại không ở chung với nhau được?
Dù lúc trước không quen thuộc, nhưng có thái tử đứng giữa ' giật dây bắc cầu ', hai anh em ngươi học một câu Mông ngữ, ta học một câu Hán văn, hai hạt đậu nhỏ nhanh chóng tạo thành tình hữu nghị, dần dần thân cận hơn, cái gì cũng dám nói với đối phương.
Việc rơi xuống nước, thật đúng là việc ngoài ý muốn.
Nghi phi được sủng ái nhất hậu cung, thánh quyến không ai có thể so sánh, Dận Kỳ là hài tử của Vân Tú cũng được Khang Hi chú ý, Dận Chân nhìn thấy trong mắt đều toả ra sự hâm mộ.
Hai nương của hắn đều không quá thân thiết với hắn, nhưng Nghi phi nương nương thì khác...... Ngũ đệ rõ ràng đã cho Thái Hậu nuôi nấng, nhưng vẫn được nương hắn quan tâm như vậy.
Các cung nhân đứng xa vây quanh hai vị a ca, nhìn các a ca đứng xung quanh ao nước "Tâm sự".
Dận Chân nhìn hồ nước đến xuất thần, một lát sau, nhỏ giọng nói với Dận Kỳ: "Nương của ngươi thật tốt."
Dận Kỳ vui vẻ rạo rực mà đáp: "Tứ ca, còn cần ngươi phải nói sao?"
Dứt lời, Ngũ a ca nhỏ giọng mà bổ sung một câu, "Nương ngươi cũng tốt!"
Dận Chân mím môi, lắc lắc đầu rất nhẹ, sau đó ồm ồm nói: "Nghe nói Nghi nương ngươi sắp sinh rồi. Nếu sinh tiểu a ca, ngươi liền có thân đệ đệ, lỡ ngày sau nàng xem nhẹ ngươi, giống......"
Hắn tính nói, "Giống như nương của ta, vậy phải làm thế nào đây?"
Tâm tư của hài tử, thực sự không có ý xấu, câu câu chữ chữ đều là lời nói thiệt tình. Lời nói còn chưa nói xong, Dận Kỳ lại tức giận, tiếng nói hơi hơi lớn lên: "Nương ta sẽ không như vậy!"
Ngũ đệ sao có thể chắc chắn như thế?
Dận Chân cũng sinh hờn dỗi, âm thanh cũng cao hơn vài phần: "Ngươi không biết ——"
Sau đó, hai người từ dở khóc dở cười tranh chấp thành trận xô đẩy ấu trĩ.
Hai người bĩu môi, ngươi đánh ta một chút, ta đánh ngươi một chút, ai ngờ cạnh ao có rêu xanh, ngay lúc không ai chú ý, chân Dận Kỳ liền bị trượt, ' bùm ' một tiếng rớt xuống hồ.
Dận Chân hoàn toàn ngốc lăng!
Hắn nôn nóng la lên, quả thực gấp đến độ bốc hỏa, khẽ cắn môi, lập tức phải nhảy xuống đi cứu đệ đệ.
Nhìn cung nhân đứng xa nhất thời sợ tới mức hồn phi phách tán, chạy như điên mà đến, người ôm lấy Tứ a ca, người phóng nhanh xuống mà cứu Ngũ a ca.
Nước hồ sâu lạnh lẽo, Dận Kỳ thì mới năm tuổi! Thái Hậu vô cùng lo lắng thỉnh thái y, ở Ninh Thọ Cung là một mảnh loạn lạc, Dận Chân mờ mịt đứng ở một bên, không có ai trách cứ hắn, nhưng lòng hắn lại bị hối hận bao phủ.
Dận Chân nghẹn ra một câu: "Ta không phải cố ý......"
Trong lời nói mang theo tiếng khóc nức nở.
Thái Hậu là người sáng suốt, trong lòng biết tiểu Ngũ rơi xuống nước ngay lúc này, thời cơ quá trùng hợp, làm sao có thể không nhìn ra xanh đỏ đen trắng mà trách hắn? Vội an ủi hắn vài câu, cho người nấu canh an thần, bố trí Dận Chân ở phòng ngủ.
Sau giờ ngọ, chờ Dận Kỳ chuyển biến tốt, Nghi phi lại sinh Cửu a ca...... Dận Chân chờ mãi chờ mãi không thấy ai trách tội, trong lòng càng thêm thấp thỏm bất an.
Hắn hoảng hốt mà trở lại Từ Ninh Cung, ăn bữa tối mà không biết món đó có mùi vị gì, gian nan mà thao thức tới ngày hôm sau, bỗng nhiên có người truyền lời nói, Vạn Tuế Gia tới, Lão Tổ Tông triệu Tứ a ca đến chính điện.
Dận Chân bạch trắng toát, thấy Thái Hoàng Thái Hậu cùng Khang Hi, nước mắt nhanh chóng chảy xuống: "Đều là nhi tử sai, ta không nên cùng Ngũ đệ chơi bên cạnh ao, cũng không nên nói những lời đó!"
Nói xong liền thút tha thút thít miêu tả lúc Dận Kỳ rơi xuống nước một lần, khóc đến đôi mắt cái mũi đỏ au, cuối cùng còn ho một một cái thật lớn.
...... Lời nói đều hệt như phía cung nhân tả.
Dận Chân khóc thật sự thê thảm, Khang Hi mặt vốn có chút trầm trầm thoáng chốc chuyển sang dở khóc dở cười, cuối cùng lại trở nên phức tạp vô cùng, không biết trong lòng là cái tư vị gì nữa.
Dận Chân thế nhưng hâm mộ Dận Kỳ có cái một người nương tốt!
Thái Hoàng Thái Hậu ngạc nhiên, ngay sau đó mặt đầy thương tiếc; Hoàng Đế thở dài, vẫy tay với hắn, "Tới, tiểu Tứ lại đây. Hoàng A Mã biết, nên việc này một chút cũng không trách ngươi......"
Dận Chân loạng choạng đi đến chỗ Khang Hi, bỗng nhiên cảm nhận được có bàn tay ấm áp đặt trên đỉnh đầu hắn.
Chóp mũi hắn đau xót, lại lần nữa rơi nước mắt, đột nhiên làm ra một hành động lớn mật, ngẩng đầu hai mắt đẫm lệ mông lung hỏi: "Hoàng A Mã, ta nhớ mẫu phi. Nhi tử, nhi tử có thể đến Thừa Càn Cung xem mẫu phi không? Mong Hoàng A Mã chấp thuận!"
Động tác Khang Hi khựng lại, trầm mặc hồi lâu, nhìn thấy ánh mắt Dận Chân đầy mong đợi, hắn nhẹ giọng nói: "Mẫu phi ngươi còn chưa có dưỡng tốt thân mình...... Đợi chuyển biến tốt đẹp một chút, Hoàng A Mã chắc chắn đồng ý cho ngươi......"
Đáy mắt Dận Chân tối sầm lại, sau đó lại sáng ngời, nhỏ giọng đáp vâng.
"Bên thiên điện truyền đến tin tức, nương nương, ngài thấy sao?" Văn Uyên cầm một tấm vải được tẩm nước, chậm rãi chà lau tóc đen của Vân Tú, "Lặc quý nhân nói, ngài nên chú ý một chút đến Hách Xá Lí trắc phi."
Vân Tú dỗ Dận Đường ngủ, sau đó hạ thấp giọng, "Hách Xá Lí thị?"
"Đúng ạ." Văn Uyên nhăn mi nói: "Nô tỳ nghe nói, sáng nay nàng tới Dực Khôn Cung, ở thiên điện hết một canh giờ, trước đó cũng đã đến rất nhiều lần như vậy."
Vân Tú nheo lại đôi mắt đào hoa, sau một lúc lâu, nhẹ giọng mà lặp lại một lần: "Hách Xá Lí trắc phi......"
Vân Thư sẽ không vô duyên vô cớ mà truyền tin tới, nói như vậy, chắc chắn có dụng ý của nàng.
Lặc quý nhân cười cười nhớ lại lời nói vừa nãy của Hách Xá Lý thị, thầm nói: "Chỉ cần tỷ tỷ chú ý chút là tốt rồi. Nếu nàng ta đã muốn moi móc tin gì từ chỗ của ta, thì sao ta lại không thể nhẫn nhịn cùng nàng ta giả dối chút chứ?"
—— ân cần lâu đến vậy, rốt cuộc Hách Xá Lí thị cũng lộ ra đuôi cáo rồi sao?
Vân Tú phục hồi tinh thần lại, dần dần trầm mặt, cười lạnh một tiếng: "Thật không nghĩ tới, trừ Đức phi, còn có một bãi nước đục này rình mò bổn cung."
Mọi việc đều đã được xâu chuỗi lại!
Biểu tượng phượng bảy sắc, Nội Vụ Phủ, Hách Xá Lí thị......
Cẩn thận nghĩ tới, sự kiện của Hoàng Quý Phi, nói do Hách Xá Lí thị ra tay, là hoàn toàn có thể.
Tay chân cũ của Nhân Hiếu Hoàng Hậu ở trong cung có lẽ đều đưa cho tiểu Hách Xá Lí. Nếu nói về việc lập hậu, người đầu tiên phải nhắc tới chính là Tác Ngạch Đồ, hắn là người dã tâm bừng bừng, có không được thì phải chiếm!
Tính một chút, thời cơ rất xảo diệu, ngay lúc đang ồn ào chuyện lập hậu thì lại xảy ra chuyện này, cho thấy Tác Ngạch Đồ có tâm phúc trong Nội Vụ Phủ, vốn nhân lực Hách Xá Lí gia đã bám rất lâu ở cung, nên điều đó là hoàn toàn có lý, suy ra hắn có năng lực gian lận biểu tượng phượng hoàng, hòng phá vỡ mưu tính của Đồng gia.
Vân Tú càng thêm chắc chắn vài phần.
Nhưng lại không biết việc tiểu Ngũ rơi xuống nước có quan hệ nào với Hách Xá Lí trắc phi và Tác Ngạch Đồ hay không?
Tiểu Ngũ không sinh ra uy hiếp với thái tử, Tác Ngạch Đồ chắc chắn cảm thấy không đáng để làm vậy; còn tiểu Hách Xá Lí thị...... Hẳn là có.
Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, phân phó nói: "Đợi canh giờ cơm tối hôm nay, nói Vân Thư thỉnh Hách Xá Lí trắc phi đến Dực Khôn Cung."
Được tỷ tỷ bày mưu đặt kế, Lặc quý nhân phái Thanh Trúc đến Trữ Tú Cung thỉnh người, không cần đợi lâu, Hách Xá Lí trắc phi liền vui vẻ tới.
Nghe Lặc quý nhân nói, Hách Xá Lí thị đặt chén đũa xuống, tươi cười cứng lại, thoáng chốc đứng lên: "Nghi phi nương nương muốn gặp ta?"
Lặc quý nhân cười gật đầu, chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói với nàng ta: "Muội muội mau đi đi. Hoàng Thượng cũng ở đó đấy!"
Hách Xá Lí trắc phi ngạc nhiên, trái tim thoáng trầm xuống, ngay sau đó trấn định nói: "...... Muội muội đi ngay."
Vào chính điện, Đổng ma ma tươi cười đầy mặt ra đón, "Trắc phi tới! Lão nô tham kiến trắc phi."
Ngón tay Hách Xá Lí trắc phi cuộn lại, đoan trang cười cười, đang muốn đặt câu hỏi đã bị Đổng ma ma đánh gãy lời nói: "Mau theo lão nô tiến vào, nương nương chờ ngài rất lâu rồi đó......"
Trong phòng sinh.
Mặt Vân Tú không hề lạnh như băng, vô cùng hiếm thấy mà lộ ra lúm đồng tiền, có vẻ hết sức động lòng người.
Khang Hi hơi có chút kinh hỉ mà nhìn Vân Tú, chỉ nghe nàng ôn nhu nói: "Lúc thần thiếp sinh Dận Đường, Hách Xá Lí trắc phi rất là quan tâm, đưa lễ vật cũng cực kỳ có lòng...... Xứng với bốn chữ hiền lương thục đức."
Khang Hi ngẩn người, sắc mặt trầm xuống, tức giận cuồn cuộn trong lòng.
Tú Tú đây là muốn tìm người để chia sủng ái sao?
Ngay sau đó, Vân Tú cười khanh khách tiếp tục nói: "Vị trí trắc phi này, thật là ủy khuất nàng quá. Thần thiếp không đành lòng nhìn Hách Xá Lí muội muội phí hoài gian trôi qua, cho nên muốn cầu Hoàng Thượng một ân điển, thăng nàng ấy lên tần, ngài thấy được không?"
Hách Xá Lí trắc phi vừa bước đến bình phong thì nghe những lời này, sắc mặt đột nhiên biến đổi!
Không đợi Khang Hi đáp lại, khoé môi Vân Tú nhếch lên, bỗng nhiên nhắc tới Đới Giai trắc phi ở thiên điện trong Vĩnh Hoà Cung: "...... Nàng sinh Thất a ca, vừa vất vả lại vừa có công, để nàng lên tần vị cũng không quá. Đều nói chuyện tốt phải có đôi, thần thiếp hy vọng song hỷ lâm môn, không bằng để hai người cùng nhau tấn phong đi......"
Hách Xá Lí trắc phi lung lay sắp đổ, mặt đẹp trở nên trắng bệch, cả người ngăn không được mà run rẩy.
"Hoàng Thượng, Nghi phi nương nương, thần thiếp không đảm đương nổi đại ân như thế đâu!"