Bắc Trấn Thiên cũng kinh hãi, một chiêu vừa nãy đủ để Hàn Vũ không có sức lực tiếp tục chiến đấu, nhưng không ngờ, mới chỉ trong chốc lát, nàng đã khôi phục.
Xem ra, Hàn Vũ còn có rất nhiều bí mật mà hắn không biết.
Bắc Trấn Thiên giơ trường tiên lên, trường tiên thẳng tắp phóng tới Hàn Vũ.
Bọn họ đã tỷ thí khá lâu, cũng không phân thắng bại, xem ra, Bắc Trấn Thiên muốn dùng một chiêu cuối cùng đánh bại Hàn Vũ.
Hàn Vũ cũng nghĩ giống vậy, tiếp tục đấu cũng không được gì.
Nàng không thể giữ mình toàn vẹn mà có thể thắng được Bắc Trấn Thiên.
Trường tiên của Bắc Trấn Thiên đâm thẳng về Hàn Vũ, tất cả mọi người nghĩ rằng Hàn Vũ sẽ dễ dàng tránh được một chiêu này, nhưng đều không tưởng đã xảy ra.
Hàn Vũ không ngần ngại tiến thẳng về phía trước, trường tiên cộng thêm chỉ số võ công của Bắc Trấn Thiên, đâm xuyên qua cánh tay trái của Hàn Vũ.
Hàn Vũ cười cười tự giễu, cũng chỉ có thể dùng chiêu này thôi, bằng không căn bản không có biện pháp đến gần Bắc Trấn Thiên, làm sao có thể đả thương được hắn.
Đợi Bắc Trấn Thiên phản ứng kịp, Hàn Vũ nhanh chóng đến bên người Bắc Trấn Thiên, Bắc Trấn Thiên nhìn máu theo cánh tay Hàn Vũ chảy xuống, hắn muốn rút ra trường tiên.
Hàn Vũ phát hiện ý nghĩ của hắn, thật vất vả mới tới gần Bắc Trấn Thiên như vậy, sao có thể bỏ lỡ cơ hội tốt này.
Hàn Vũ bắt được trường tiên của Bắc Trấn Thiên, một chiêu thức bát quái Thái Cực, kéo gần khoảng cách của hai người, Bắc Trấn Thiên không buông trường tiên ra, theo trường tiên đi tới phía trước Hàn Vũ.
Cơ hội tới, bát quái Thái Cực lấy nhu thắng cương, dùng đối phó Bắc Trấn Thiên không thể tốt hơn, thật may trước ngày thi đấu mình luyện tập Thái Cực chứ không phải Hàng Long Thập Bát Chưởng.
Một chân của Hàn Vũ chặn lại một chân của Bắc Trấn Thiên, bắt được trường tiên liền phóng thẳng về hướng Bắc Trấn Thiên, Bắc Trấn Thiên không hề né tránh, nhưng hắn không có trực tiếp ngã xuống mà ôm lấy eo nhỏ thon thon của Hàn Vũ, hai người rối rít té ngã.
Hàn Vũ nằm trên người Bắc Trấn Thiên.
"Thật là thơm. . ." Bắc Trấn Thiên lên tiếng .
Hàn Vũ không vì bị hắn trêu chọc mà biến sắc, nàng rất lý trí kề đoản kiếm lên cổ Bắc Trấn Thiên.
"Ngươi thua."
Bắc Trấn Thiên cảm nhận một trận lạnh lẽo áp sát cổ hắn đồng thời một cỗ khí tức âm trầm đánh úp tới ngực hắn.
Hàn Vũ thấy Bắc Trấn Thiên không nói, nàng lại kề chủy thủ gần thêm, chỉ cần dùng sức hơn nữa, Bắc Trấn Thiên sẽ bị mất mạng.
"Ta thua"
Mặc dù Bắc Trấn Thiên vô cùng không muốn thừa nhận mình thua, nhưng hắn không thể đánh cuộc, hắn không dám chắc Hàn Vũ sẽ không đả thương hắn.
Nhìn về phía tròng mắt Hàn Vũ , cặp mắt kia nói cho hắn biết, nếu như hắn còn không nhận thua, Hàn Vũ sẽ không nương tay.
Bắc Trấn Thiên không biết điều kì diệu của đoản kiếm, nếu Hàn Vũ dùng đoản kiếm tước đi tính mạng hắn là điều dễ dàng.
"Bắc quốc chủ nhận thua, Đông Lâm quốc thắng." người phụ trách tuyên bố kết quả cuối cùng.
"Thắng?"
"Bắc quốc chủ nhận thua?"
"Hình như là thắng. . ."
"Thật?"
Mọi người đang xem còn không có phản ứng kịp, chỉ nhìn chằm chằm hai người đang nằm trên đất dưới sân kia.
Hàn Vũ muốn đứng dậy, nhưng Bắc Trấn Thiên ôm thật chặt hông của nàng không muốn buông tay.
"Buông ra, nếu không ta chặt tay ngươi"
Hàn Vũ bắt đầu tức giận, trước mặt nhiều người như vậy sàm sở nàng.
Huống chi, Diễm còn đang ở trên khán đài
"Hừ, ngươi nỡ sao?"
"Buồn cười" Hàn Vũ hạ đoản kiếm xuống tay Bắc Trấn Thiên . .
Nhưng nàng chưa kịp xuống tay, đã bị Bắc Trấn Thiên lật người, hai người đổi vị trí.
"Khốn kiếp, Bắc Trấn Thiên, ngươi mau buông tay, có nghe hay không."
Hàn Vũ vốn không phải là đối thủ của Bắc Trấn Thiên, dùng khổ nhục kế mới thắng được hắn, bây giờ bị Bắc Trấn Thiên quấn lấy, thật đúng là không có cách nào thoát thân.
"Nói cho ta biết, vì sao không cùng ta trở về Bắc Tuyết quốc, ta sẽ cho người tận hưởng vinh hoa và phú quý”
"Hừ, ngươi căn bản không hiểu ta, vinh hoa phú quý ở Đông Lâm quốc ta không có hay sao? Những thứ đó chỉ là mây trôi mà thôi, ta cảnh cáo ngươi, nếu không buông tay người hối hận sẽ là ngươi”
"Ta không buông tay, nói cho ngươi biết, coi như ta thua rồi, ta vẫn sẽ mang ngươi về Bắc Tuyết quốc, tin ta, ta có thực lực này”
Hàn Vũ nhìn gương mặt vô cùng tự tin của hắn, giờ phút này nàng nghĩ đến Quân Tà Diễm, có Quân Tà Diễm ở đây, sao có thể để Bắc Trấn Thiên ở chỗ này càn rỡ.
Nghĩ đến Quân Tà Diễm, Quân Tà Diễm liền xuất hiện.
"Muốn dẫn nương tử của ta đi, vậy phải xem ta có đồng ý hay không."
Vừa dứt lời, Bắc Trấn Thiên nhanh chóng buông Hàn Vũ ra, lui về phía sau hơn trăm thước.
Căn bản Bắc Trấn Thiên không cảm nhận được có người đến gần, thật may hắn lẳng trốn nhanh, nếu không, nằm ở kia chính là thân thể của hắn chứ không phải trường tiên.
Người kia, không cảm nhận chỉ số võ công của hắn, chẳng lẽ cùng Hàn Vũ luyện chung một loại công pháp? Hay là nói, hắn đã đạt tới cấp bậc Thánh Giả rồi hả? Không thể nào, nhìn tuổi hắn, cũng không nhiều chừng hai mươi. Cho tới bây giờ Bắc Trấn Thiên không có nghe nói đến sự tồn tại của một người lợi hại như vậy.
"Ngươi là người phương nào, vì sao tự tiện xông vào nơi tỷ thí?" Người tuyên bố nhìn về phía Quân Tà Diễm, hắn căn bản không hề thấy có ngươi đi vào nơi tỷ thí, sao bỗng nhiên xuất hiện thêm một người.
Quân Phong Hiếu nhìn Quân Tà Diễm trên sân tỷ thí, chỉ nhìn một cái mọi việc đều sáng tỏ.
Cái nhìn kia, bao hàm tình cảm hai mươi năm, cái nhìn kia, tràn đầy sự áy náy hai mươi năm, cái nhìn kia, tác động trực tiếp đến ý nghĩ của Quân Phong Hiếu.
Đúng lúc nên kết thúc tất cả.
"Ta tới đón nương tử nhà ta ."
Quân Tà Diễm đỡ Hàn Vũ dậy, vỗ vỗ bụi bậm trên người nàng, không quan tâm ánh mắt người khác, hôn một cái lên trán Hàn Vũ.
"Về sau không cho phép thương tổn bản thân thêm lần nào nữa, chuyện sau này, để ta xử lý"
Nói xong liền rút trường tiên còn nằm trên bả vai Hàn Vũ xuống, ném qua một bên.
Ngỡ khí của Quân Tà Diễm không phải hỏi ý kiến Hàn Vũ, mà là trực tiếp định đoạt.
"Được."
Dù mạnh mẽ thế nào, Hàn Vũ cũng chỉ là một cô gái, một cô gái cần chính là được người mình yêu thương yêu, điều Hàn Vũ mong muốn cũng chỉ có vậy.
"Tại sao không nghe nói Hàn cô nương đã thành thân rồi hả ?"
"Đúng vậy, ta cũng không có nghe nói, ta chỉ nghe nói Hàn cô nương còn là khuê nữ"
"Đoán chừng đã sớm định hôn phối rồi"
Rốt cuộc Quân Phong Hiếu cũng hiểu, chẳng trách mình giao nhiệm vụ cho Hàn Vũ nhanh như vậy đã hoàn thành, quá khứ hắn phái nhiều cao thủ, đều có đi không có về, không ngờ nàng cái tiểu nha đầu này, thời gian một ngày đã tra ra nhiều như vậy, ngẫm lại. . . Chuyện tốt sắp tới.
Không tệ, hắn chấp nhận cô con dâu này, thông tuệ như thế, can đảm như thế, xứng với con hắn.
Hàn tướng quân lão thất phu kia chắc đã sớm biết, nhưng khi Quân Phong Hiếu nhìn về phía Hàn tướng quân thì nhìn gương mặt mờ mịt của ông, Quân Phong Hiếu cười to lên.
"Ha ha ha, Hàn tướng quân, đừng nói là ngươi cũng không biết chuyện này? Ngươi thật sự đã nhận được một nữ nhi tuyệt vời, ha ha ha”
Quả thật, Hàn tướng quân thật không biết chuyện. Hàn Vũ mang đến cho hắn quá nhiều vui mừng và ngoài ý muốn.
Lúc này Hàn Thạc đã phục sát đất tỷ tỷ và tỷ phu của hắn, thật là một đôi quái nhân.
Cuộc đấu tranh đoạt chiến quyền lần này, gần như không tốn nhiều công sức đã thắng hai trận, chỉ cần thắng thêm một trận nữa, như vậy chiến quyền lần này sẽ thuộc về Đông Lâm quốc. Chỉ cần trong mấy năm tới củng cố thật tốt thực lực Đông Lâm quốc, đến lúc chiến tranh thực sự bùng nổ, ngày Đông Lâm quốc nhất thống Võ đại lục không còn xa.
Hàn Thạc nhìn về phía hai người trên sân đấu võ, lúc này bọn họ xứng đôi biết bao, trai tài gái sắc, hai người đều có can đảm và thực lực, ha ha ha, không tệ, tỷ phu này, hắn nhận!