Edit: giọt biển
Gió lớn thổi qua, trên sân đấu võ giờ nổi lên trận trận bụi bậm, gió lớn tới kỳ hoặc, nhưng bây giờ mọi người quan tâm nhất là Hàn Vũ rốt cuộc sẽ dùng cách nào để đối chọi với Bắc Trấn Thiên. Những người vây xem trợn to cặp mắt nhìn trận giằng co giữa hai người trên sân đấu võ.
Nàng không có chỉ số võ công, làm sao có thể đấu với một người cấp bậc thiên thê đây?
Hàn Vũ giơ đoản kiếm lên, bằng tốc độ nhanh nhất xông tới Bắc Trấn Thiên.
Bắc Trấn Thiên nhìn Hàn Vũ tấn công không có lực sát thương, không cười, coi như bị Hàn Vũ đâm thì như thế nào chứ.
Không hổ là vua của một nước, Hàn Vũ cầm đoản kiếm đâm tới thân thể Bắc Trấn Thiên thì Bắc Trấn Thiên cảm thấy nguy hiểm nghiêng người, tránh được tấn công của Hàn Vũ .
Hàn Vũ và Bắc Trấn Thiên va chạm thoáng qua. Đột nhiên Hàn Vũ xoay người, đánh một chưởng về phía sau lưng của Bắc Trấn Thiên, nhưng vẫn bị Bắc Trấn Thiên tránh được.
"Cái đoản kiếm đó, không đơn giản, Hàn Vũ, cái đoản kiếm đó ngươi từ đâu mà có?"
Bắc Trấn Thiên cảm thấy cái đoản kiếm đó không phải là một đoản kiếm bình thường, nó có chứa lực sát thương lớn, trực giác Bắc Trấn Thiên nói cho hắn biết, không thể đụng vào đoản kiếm đó, nó rất nguy hiểm.
"Muốn biết? Ha ha ha, cũng không nói cho ngươi biết"
Trên sân đấu võ nghiêm túc Hàn Vũ khó mà phát ra một giọng cười giỡn.
"Ha ha ha, không hổ là Hàn Vũ ta muốn lấy được nàng, lúc quan trọng như thế mà vẫn thanh nhàn, ngươi cần phải có chừng mực, nàng phải trở thành nương tử của ta rồi, ta xem, vẫn là không nên đánh, ngươi theo ta về Bắc Tuyết quốc, làm hoàng hậu của ta đi, ta và ngươi cùng hưởng giang sơn!"
"Khoác lác vô sỉ, hoàng hậu Bắc Tuyết quốc? Hừ, ta không lạ gì."
"Hừ, vậy ngươi chờ thua đi, chờ ta đánh thắng ngươi, ngươi và ta trở về, đến lúc đó không được đối xử tốt như vậy đâu." [diendanlequydon]
Bắc Trấn Thiên nói xong trực tiếp tấn công, vũ khí của hắn là. . . Roi.
Hàn Vũ hiện tại mới phát giác sự việc khó giải quyết, chỉ số võ công của nàng chỉ thích hợp chiến đấu gần, nhưng Bắc Trấn Thiên dùng roi, khiến Hàn Vũ căn bản không đụng được vào thân thể của Bắc Trấn Thiên.
Chẳng lẽ. . . Lại muốn tự tổn thương mình mới có thể thắng?
Hàn Vũ nhìn về phía Quân Tà Diễm đang đứng trên đài, nếu dùng một chiêu kia, chàng sẽ tức giận.
"Lão bà, tùy ý hành động!"
Bên tai Hàn Vũ vang lên âm thanh của Quân Tà Diễm. Hơi giật mình, hơn nữa là vui mừng.
Không ngờ Quân Tà Diễm đã đến cấp bậc Thánh Giả rồi. Ha ha ha ha, không hổ là người Hàn Vũ xem trọng.
Nếu để cho mọi người ở chỗ này biết chỉ số võ công của hắn, vậy muốn có bao nhiêu ánh mắt thì có bấy nhiêu, có biết bao nhiêu người đau lòng.
Có người cả đời không thể đột phá đến cấp bậc thiên thê, coi như nỗ lực không ngừng đạt đến cấp bậc thiên thê, nhưng cấp bậc Thánh Giả, không phải cố gắng là có thể đột phá.
Để đột phá tới cấp bậc Thánh Giả, phải có cơ hội với thực lực, thiên phú bẩm sinh, có một sư phụ tốt cũng là một lợi thế, nhưng ai lại có vận khí tốt như vậy, tìm một Thánh Giả làm sư phụ đây.
Hàn Vũ cười cười, không bỏ công sức ra thì làm sao nhận lại kết quả được.
Hừ, tổn thương thân thể của chính mình, ặc, thân thể của nàng khôi phục tương đối nhanh.
Xem ra, Hàn Vũ nàng muốn trình diễn khổ nhục kế rồi.
"Làm ngươi bị thương, không phải là ý của ta, ngươi chớ có trách ta, vì lấy được ngươi...ta không tiếc bất cứ giá nào, chỉ cần ngươi còn một hơi thở, ta cũng mang ngươi về Bắc Tuyết Quốc” [diendanlequydon]
Bắc Trấn Thiên lấy trường tiên của hắn ra, xem ra, Bắc Trấn Thiên quyết tâm muốn mang Hàn Vũ về Bắc Tuyết Quốc.
“Thắng rồi nói”
Hàn Vũ liều mạng xông lên phía trước, Bắc Trấn Thiên quất một roi, Hàn Vũ tận lực né tránh, nhưng vẫn bị roi của Bắc Trấn Thiên sượt trúng một bên.
Mẹ nó, một roi, thật đúng là xuống tay không một chút lưu tình.
Rốt cuộc Bắc Trấn Thiên muốn mang thi thể nàng về hay mang người sống về?
Bất đắc dĩ Hàn Vũ nàng cũng không trông cậy Bắc Trấn Thiên sẽ xuống tay lưu tình.
Mấy hiệp, Hàn Vũ rơi vào thế hạ phong.
Vẫn luôn đang lẩn tránh đường roi của Bắc Trấn Thiên, không có cơ hội đến gần Bắc Trấn Thiên.
Mọi người thấy thân thể Hàn Vũ linh hoạt, rất khó tưởng tượng được một người không có chỉ số võ công, mà làm được như thế.
Quân Phong Hiếu và Hàn tướng quân cũng lấy làm kỳ lạ.
Quân Phong Hiếu rốt cuộc biết Hàn Vũ làm thế nào giết chết thị vệ của Lạc phu nhân, rốt cuộc Hàn Vũ dùng công pháp gì, một chút chỉ số võ công không có, nhưng cơ thể lại linh hoạt như thế, nhiều lần thiếu chút nữa đả thương Bắc Trấn Thiên, vốn nhiệm vụ điều tra Hàn Vũ giao cho Hàn tướng quân, nhưng Hàn tướng quân báo lên một cách không thật, điều tra không ra còn khuyên mình không cần tra xét, xem ra, hắn phải điều tra Hàn Vũ cho tốt.
Quân Phong Hiếu nhìn về phía Hàn tướng quân. Lúc này thấy gương mặt Hàn tướng quân lo lắng, nhưng nhiều hơn là vui mừng và tự hào.
Hàn Vũ sử dụng công pháp đặc biệt của Hàn gia, không có người nào có thể lĩnh ngộ ra, nhưng Hàn Vũ lại làm được, chẳng lẽ, đây chính là duyên phận sao? Ông trời cướp đi nữ nhi ruột thịt của hắn, lại đưa tới một nữ nhi khác tới an ủi hắn!
Thời gian chiến kéo dài, đã khiến Bắc Trấn Thiên mất kiên nhẫn, đánh như vậy đến khi nào?
Hàn Vũ lại định thần khí nhàn chơi đùa với Bắc Trấn Thiên, nàng có kiên nhẫn.
"Hàn Vũ, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ngươi có theo ta về Bắc Tuyết Quốc hay không?"
Bắc Trấn Thiên thật không muốn thương tổn Hàn Vũ, nhưng Hàn Vũ nhiều lần cự tuyệt hắn, khiến hắn không cách nào chịu được.
"Ta nói rồi, ngươi thắng hãy nói" xem ra Bắc Trấn Thiên chuẩn bị đánh thật rồi.
"Hừ, làm ngươi bị thương, chớ có trách ta, tiếp chiêu"
Bắc Trấn Thiên rút trường tiên ra tiến tới Hàn Vũ, cái roi đó giống như sống, trực tiếp quấn vòng quanh thân thể Hàn Vũ, đợi quấn thêm mấy vòng, Bắc Trấn Thiên quất roi, Hàn Vũ bị vứt bay ra ngoài. Nhìn một chiêu đó thì không nặng, nhưng Bắc Trấn Thiên lại dùng công lực cấp bậc thiên thê, bị vung lên như vậy, Hàn Vũ ngã trên mặt đất không có hơi sức để đứng lên.
Hàn Vũ ngồi dưới đất, chờ đợi thân thể mình khôi phục.
"Nhận thua đi, Hàn Vũ, ngươi không thể nào thắng ta ."
Nhìn Hàn Vũ ngồi dưới đất, dáng vẻ không còn hơi sức, Bắc Trấn Thiên đau lòng và có vẻ bất nhẫn. Hắn không phải xuống tay quá nặng, dù Hàn Vũ dùng công pháp kỳ quái gì, cuối cùng cũng không phải là đối thủ của hắn.
"Nhận thua? Làm sao có thể, nói thật, Bắc Trấn Thiên, ta chết rồi, thi thể cũng không phải của ngươi, có người giúp ta nhặt xác, ngươi nghĩ mang thi thể của ta về Bắc Tuyết quốc được thuận lợi hay sao, ha ha ha"
Hàn Vũ không có kiêng kỵ, trực tiếp gọi tên Bắc Trấn Thiên.
"Ha ha ha, ta xem ai có thể gây khó khăn, ngươi chết, coi như giành, ta cũng sẽ mang thi thể của ngươi đoạt lại, ta nói rồi, ngươi là của ta, chỉ có thể là ta."
"Ha ha ha, hi vọng ngươi có bản lãnh đó!"
Hàn Vũ đứng lên, giật giật hai tay hai chân, không tệ, khôi phục khá nhanh!
"Tiếp tục đi!" Hàn Vũ tay cầm đoản kiếm, nói xong liền vọt tới chỗ Bắc Trấn Thiên.
Đám người quan sát, còn tưởng rằng Hàn Vũ không đứng lên nổi, nhìn bộ dáng yếu ớt của nàng ngồi dưới đất, vốn tưởng rằng nàng sẽ nhận thua, thật không nghĩ đến, không nói hai lời nàng lại đứng lên đánh tiếp.
"Thật là Nữ Trung Hào Kiệt."
"Đúng vậy, không ngờ trừ một Hàn hoàng hậu Đông Lâm Quốc, Hàn Vũ cũng không thua kém đấng mày râu, Hàn gia thật có nhiều nhân tài xuất hiện lớp lớp!"
"Hàn Vũ, cố gắng lên"
"Cố gắng lên, nhất định phải thắng."
Bốn phía tiếng hoan hô, khích lệ Hàn Vũ chiến đấu, nàng không nghĩ nàng cũng nhận được sự ủng hộ của mọi người.