"Hàn Vũ, còn không lên sân, sợ sao?"
Bắc Trấn Thiên đứng ở trên trận tỷ thí, vừa như cười nhạo vừa như khiêu khich Hàn Vũ.
Lần này muốn hay không Hàn Vũ đều phải tỷ thí.
Hàn Vũ nhìn Bắc Trấn Thiên cười cười, hừ, sợ, cho tới bây giờ Hàn Vũ chưa từng sợ ai.
Hàn Vũ đi đến sân tỷ thí, hai người giằng co.[ pedieu.annhien]
"Hàn Vũ, ta cũng có thể nhận thua, chỉ là, ngươi phải đồng ý ta một chuyện"
Bắc Trấn Thiên nói ra những lời này, mọi người đang chứng kiến xôn xao lần nữa.
Hôm nay là ngày gì? Đều không phải tới tranh đoạt chiến quyền sao? Hay tranh đoạt nữ nhân?
"Cuộc so tài tranh đoạt chiến quyền này, thật là một cuộc tỷ thí xưa nay chưa từng có”
"Đúng vậy, trừ Đông Lâm quốc, quốc chủ ba nước khác, ta xem, bọn họ…”
"Xuỵt, cái này mà ngươi cũng dám nghị luận ."
Chỉ thấy người nọ, vội vàng lấy tay che miệng của mình.
"Điều kiện gì?" Hàn Vũ không ngờ, cuộc so tài lần này lại không thú vị gì, chẳng lẽ tối hôm qua đầu óc của mấy vị quốc chủ này bị cửa kẹp hết rồi hả?
"Gả cho ta"
Hàn Vũ lảo đảo một cái, thiếu chút nữa đứng không vững.
"Ngươi không có bệnh chứ?" mặc dù Hàn Vũ biết hắn không có bệnh, nhưng vẫn muốn xác định.
Trên khán đài Quân Tà Diễm, nắm chặt nắm tay.
Hừ, Bắc Trấn Thiên, thời điểm ngươi nói ra những lời này, ngươi đã không có cơ hội còn sống rời đi Đông Lâm quốc rồi.
"Ha ha ha, coi như ngươi không đồng ý cũng không được, ngươi nhất định phải gả cho ta"
"Tại sao?"
"Chỉ bằng vào ngày ái thê, là ta đoạt quan."
"Quan ta P. . . Mắc mớ gì tới ta?" Hàn Vũ thiếu chút nữa bạophát nói tục rồi, từng gặp người không biết xấu hổ, nhưng chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như thế này.
"Chẳng lẽ ngươi không biết nguồn gốc ngày ái thê và ý nghĩa của trận đấu kia sao?"
"Biết thì như thế nào?" Hàn Vũ trước sau nhàn nhã trả lời Bắc Trấn Thiên.
"Về hạng nhất sẽ được một yêu cầu, ngươi không thể cự tuyệt" thái độ của Hàn Vũ chọc giận Bắc Trấn Thiên.
"Chuyện cười, cái quy định gì? Lấy giấy trắng mực đen ra cho ta xem một chút, quy củ này ghi lại ở đâu?"
"Ngươi. . ."
Hàn Vũ muốn hắn lấy quy định ra, hắn đi đâu mà lấy, cái này chỉ là truyền thống, mấy trăm năm qua vẫn luôn như vậy, cho tới bây giờ cũng không có người nào yêu cầu giống nàng. [pedieu.dđlqđ]
"Ngươi nguỵ biện" Bắc Trấn Thiên sắp không nói lại được nữa, không ngờ Hàn Vũ lại biết ăn nói như thế.
"Không lấy ra được thì không thể bắt ta phải lấy ngươi, đây là tỷ thí tranh đoạt chiến quyền, không phải lôi đài kén rể.”
"Hừ, không phải ngươi nói cự tuyệt là có thể cự tuyệt, quốc chủ Đông Lâm quốc đã đồng ý với ta"
Sự tự tin của Bắc Trấn Thiên cũng không đánh đổ được thần thái nhàn nhã của Hàn Vũ.
"Thật sao? Hoàng thượng, không biết ngài đồng ý Bắc quốc chủ cái gì?" Hàn Vũ nhìn lên khán đài, hỏi Quân Phong Hiếu.
"Trẫm đồng ý hắn, có thể ở Đông Lâm quốc lựa chọn một cô gái mang về nước."
Quân Phong Hiếu không che giấu, nói ra hắn cũng không có lỗi, hắn chỉ đồng ý Bắc Trấn Thiên có thể chọn một cô gái, cũng không có đồng ý cô gái kia chính là Hàn Vũ.
"Hoàng thượng, ngài còn thiếu ta hai chuyện, hiện tại ta muốn nói ra yêu cầu thứ hai, chính là hôn nhân của ta tự ta quyết định, xin hoàng thượng đồng ý."
Bởi vì Hàn Vũ không cần quỳ lạy bất luận kẻ nào, nàng chỉ hơi hơi khom người.
"Không. . ." Bắc Trấn Thiên chưa kịp ngăn cản. . .
"Được, trẫm đồng ý, ha ha ha"
Hàn Vũ thật thông minh, không hổ là Đệ Nhất Tài Nữ Đông Lâm quốc. Tài nữ như vậy, hiện tại hắn không muốn đưa nàng đến Bắc Tuyết quốc đâu.
"Hừ, Đông Quốc chủ đồng ý thì như thế nào, ta đã nhìn trúng ngươi. Đông quốc chủ, ta lấy thân phận người về nhất trong ngày ái thê yêu cầu ngài cho ta lấy Hàn Vũ"
Hừ, coi như Quân Phong Hiếu đồng ý thì như thế nào.
"Chuyện này. . . Hàn Vũ, ngươi xem?" Quân Phong Hiếu không nghĩ tới, Bắc Trấn Thiên quyết không bỏ qua.
"Nếu Bắc quốc chủ lấy vị trí đứng đầu trong ngày ái thê ra nói lên yêu cầu, vậy ta cự tuyệt, ta tiếp nhận khiêu chiến của ngươi"
Nếu như cự tuyệt, nhất định phải tiếp nhận sự khiêu chiến của người đứng đầu. Thắng, thì có thể cự tuyệt tràng hôn sự này, thua, vậy nhất định phải gả cho hắn theo yêu cầu.
"Hừ, ngươi đánh thắng được ta sao?" Không phải Bắc Trấn Thiên xem thường nàng, nàng một chút chỉ số võ công cũng không có, hắn không muốn thương tổn nàng, nếu tỷ thí, trong lúc không khống chế được lực đạo đả thương nàng thì sao.
"Không thử làm sao biết"[pedieu.dđlqđ]
"Được, hừ, ngươi nhất định gả cho ta" Bắc Trấn Thiên vô cùng tự tin.
"Thế nhưng còn cuộc tỷ thí đoạt chiến quyền, không nên làm chậm trễ thời gian của người khác, như vậy chúng ta đánh cược lớn hơn đi?”
"Ngươi nghĩ như thế nào?"
Hàn Vũ khí phách và tự tin, vô tình hấp dẫn Bắc Trấn Thiên, chính là cô gái như vậy mới xứng với hắn.
Chỉ có Hàn Vũ, mới xứng với hậu vị, cùng hắn tận hưởng giang sơn.
"Nếu ngươi thắng, ta sẽ gả cho ngươi, nếu ngươi thua, chuyện này chấm dứt, trận tranh đoạt chiến quyền này Đông Lâm quốc thắng như thế nào?"
"Ha ha ha ha, được, đầy khí phách, đủ cơ trí, ngươi, ta muốn có."
"Vậy phải xem Bắc quốc chủ có bản lãnh này hay không."
Bắc Trấn Thiên lấy ra nhuyễn kiếm của hắn, Hàn Vũ lấy ra đoản kiếm của nàng, không khí bỗng chốc đến cao trào.
" Vũ khí của Hàn cô nương chính là cái này? Nhất định sẽ thua."
"Ta xem a, Hàn cô nương không nhất định sẽ thua, cô ấy tự tin như vậy, không giống khùng rỗng kêu to."
"Nhưng nàng một chút chỉ số võ công cũng không có chính là sự thật."
"Cứ xem đi, kết thúc chẳng phải sẽ biết"
Quân Tà Diễm trên khán đài, mặt không chút thay đổi, không biết hắn đang nghĩ cái gì.
"Tỷ. . . Tỷ phu, huynh nói tỷ tỷ có phải sợ đến choáng váng hay không? Sao nàng có thể là đối thủ của Bắc Trấn Thiên được, nếu như bị đả thương thì làm thế nào?”
Hàn Thạc rất lo lắng, nhưng khi nhìn thấy nét mặt bình tĩnh của Quân Tà Diễm, chẳng lẽ hắn không có chút nào lo lắng, đáng thương tỷ tỷ còn bảo vệ cho hắn.
Hừ, nếu tỷ tỷ thắng hắn nhất định sẽ đi tố cáo .
"Ta tin tưởng nàng, nàng là của ta, mặc kệ thắng hay thua, nàng là của ta , hừ, Bắc Trấn Thiên, cuộc đấu đoạt chiến quyền lần sau, sẽ không nhìn thấy hắn nữa."
"A?"
Hàn Thạc còn chưa kịp hiểu lời của Quân Tà Diễm, sau khi hiểu, quả thật không thể tin được, có phải hắn nhất thời nói ra hay là đã có ý định này rồi?
Bắc Trấn Thiên là vua một nước, chẳng lẽ hắn không sợ gây ra chiến tranh hay sao?
Khó trách tỷ tỷ bảo vệ cho hắn như thế, Quân Tà Diễm và Hàn Vũ cùng một loại người, cái gì cũng dám nghĩ, cái gì cũng dám làm.
Quân Tà Diễm quay đầu lại nhìn Hàn Thạc, cười cười. Hắn còn đang vui mừng vì một câu tỷ phu của Hàn Thạc.
"Tỷ. . . Tỷ phu, huynh cần phải suy nghĩ thật kỹ, huynh cần phải hiểu rõ cái gì nên làm cái gì không nên làm, tỷ tỷ là nữ nhi của Hàn tướng quân Đông Lâm quốc, nếu huynh làm chuyện gì sẽ ảnh hưởng đến quyền lợi của quốc gia, đến lúc nó hai nước khai chiến, tỷ tỷ sẽ trở thành tội nhân thiên cổ, hồng nhan họa thủy”
Hàn Thạc không muốn hai nước khai chiến, mặc dù trên chiến trường có thể khai triển ý đồ lớn, thế nhưng, nếu tỷ tỷ bị gán cho danh hiệu hồng nhan họa thủy, lúc đó mẫu thân sao có thể chấp nhận được.
"Yên tâm, sẽ không, về sau toàn bộ thiên hạ sẽ là của Hàn gia "
Hàn Thạc rõ ràng thấy miệng của Quân Tà Diễm vẫn không nhúc nhích, nhưng sao có thể truyền lời vào lỗ tai hắn?
Hàn Thạc đứng ở tại chỗ, Quân Tà Diễm hắn, thật đã đạt tới Thánh Giả.
Hắn nói những lời này có ý gì? Phụ thân không hề có ý muốn mưu triều soát vị, trời ạ, rốt cuộc phụ thân đã nhận được một nữ nhi như thế nào.
Rốt cuộc tỷ tỷ gả cho một nam nhân gì đây.
Rối loạn, rối loạn, tất cả đều rối loạn.