"Hồ đồ, ngươi cho rằng nói như vậy trẫm liền tin?" Quân Phong Hiếu nghĩ Hàn Vũ thật hồ đồ, rốt cuộc nàng không có đi điều tra đã ở đây báo cáo cho hắn.
"Hoàng thượng, Vũ Nhi tận tâm tận lực giúp ngài hỏi thăm chuyện này, ta mạo hiểm tánh mạng một mình xông vào Tà cung, cái mạng nhỏ của ta thiếu chút nữa đã mất ở bên trong, làm sao ngài có thể nói ta hồ đồ, tại sao có thể không tin ta? Có muốn ta gọi Quân Tà Diễm tới hay không, đối chứng cùng ngài?" Hàn Vũ muốn tìm một cơ hội cho Quân Tà Diễm và Quân Phong Hiếu gặp mặt.
"Ngươi. . . Ngươi thật có thể mang hắn . . . Mang đến gặp mặt trẫm?" Quân Phong Hiếu nghe Hàn Vũ nói như vậy thì bắt đầu dao động, chẳng lẽ như Hàn Vũ nói, Hàn Vũ thật có bản lãnh kia, có thể mời Quân Tà Diễm tới?[pedieu.dđlqđ]
"Hoàng thượng, chuyện ngài giao phó Vũ Nhi đã làm xong, có tin hay không do chính ngài quyết định, chuyện lạc phu nhân đã qua một đoạn thời gian, nếu như không có chuyện gì, nên đi ra đại điện thôi, canh giờ cũng không còn sớm, người cũng đều đến đông đủ!"
Hàn Vũ không vội vàng, nàng không thể vội vàng an bài bọn họ gặp mặt, như vậy, chỉ khiến Quân Phong Hiếu hoài nghi, ý đồ của nàng không thể cho ai biết, hết cách rồi, tiếp xúc với vua của một nước sẽ phải cẩn thận từng li từng tí.
"Hàn Vũ, ngươi gọi Quân Tà Diễm tới, ta muốn gặp hắn" Quân Phong Hiếu giọng điệu ra lệnh nàng
"Hoàng thượng, một Vũ Nhi không có chức vị, hai không có phạm sai lầm, ba ta chỉ là một cô nương nơi thuê phòng đợi gả, ngài không thể cứ gọi ta giúp ngài làm cái này làm cái kia, kêu ta đi thăm dò chuyện Quân Tà Diễm, ta miễn cưỡng có thể đồng ý, hiện tại, kêu ta đi mời hắn, ta..Ta..Ta được lợi gì?”
"Cái này dễ thôi, ngươi đã là đệ nhất tài nữ Đông Lâm quốc rồi, ngươi cũng không phạm sai lầm, ngươi đã muốn một lang quân, hôm nay trẫm giúp ngươi chỉ hôn một lang quân như ý, như thế nào?" Quân Phong Hiếu còn chưa biết nói chuyện kia với Hàn Vũ như thế nào, không ngờ Hàn Vũ tự mình đề nghị, tiết kiệm phiền toái cho hắn.
"Éc. . . Ha ha, không cần, không cần, hôm nay ta sẽ mời Quân Tà Diễm tới gặp ngài, nếu như không có chuyện gì, vậy ta ra ngoài trước, hoàng thượng ngài cũng nhanh đi ra ngoài đi"
Hàn Vũ nói xong, không đợi Quân Phong Hiếu đồng ý liền một mình rời thư phòng, chẳng lẽ, từ xưa hoàng thượng đều thích chỉ hôn sao? Kỳ quái. . .
Hàn Vũ còn chưa tới trong đại điện, đi ngang qua một núi giả thì bị người kéo đến phía sau núi giả. [pedieu.dđlqđ]
"Nam quốc chủ, ngài có ý gì?" Hàn Vũ không hiểu Nam quốc chủ có ý gì, một mình lôi nàng đến phía sau núi giả này, nếu bị người có lòng bắt gặp, vậy danh tiếng của mình sẽ bị Nam Dương Huyễn phá hủy mất.
"Vũ nhi, mới vừa rồi tại trong đại điện, ngươi nói muốn cùng ta kết bái, là thật?" Nam Dương Huyễn thoạt nhìn rất kích động, không biết là bởi vì Hàn Vũ đường đột, hay là bởi vì lời đề nghị của Hàn Vũ .
"Nam quốc chủ, mới vừa rồi ta có chỗ mạo phạm, ta chỉ là nữ nhi tướng gia, thế nào với cao. . ."
Hàn Vũ vẫn chưa nói hết, liền bị Nam Dương Huyễn ôm thật chặt vào trong ngực.
"Vũ nhi, đêm đó lần đầu tiên gặp lại ngươi thì ngươi gợi cho ta rất nhiều rất nhiều ký ức, ngươi rất giống muội muội của ta, sự tự tin của ngươi, thần thái của ngươi, ngươi tản mát ra sức hấp dẫn, vô cùng giống Yến Tử, khi đó ta đã muốn nhận ngươi làm muội muội, lắc tay trên tay ngươi chính là di vật duy nhất của muội ấy để lại cho ta, ta đưa cho ngươi, chính là hi vọng ngươi có thể làm muội muội của ta, nhưng là, nếu ta đưa ra đề nghị này, không minh như ngươi, đoán chừng không tin tưởng, nhưng…Hôm nay, ta nghe được ngươi chủ động đề nghị, ngươi không biết, lúc ấy ta rất vui mừng, ta vui mừng thậm chí quên luôn trả lời. Vũ Nhi…Yến Tử”
Nam Dương Huyễn ôm Hàn Vũ, nói lời từ trái tim, không ngờ, hắn thương muội muội nhiều như vậy!
"Ha ha ha, ca, ta thật sự vô cùng vui mừng, ngươi nhận ta làm muội muội, khi hội nghị tứ quốc kết thúc chúng ta liền kết bái, được không?"
Hàn Vũ cũng đưa tay ra ôm Nam Dương Huyễn, an ủi hắn, cho hắn một lời hứa hẹn.
"Buông nàng ra" giọng nói lạnh lùng, ở nơi này mùa hè nóng bức nhưng nghe vậy khiến người ta cảm giác phát run.
Nam Dương Huyễn buông Hàn Vũ ra nhìn người mới tới, một đầu tóc màu bạc buông thả sau lưng, một mặt nạ màu bạc che mặt, nhưng ánh mắt âm trầm tựa như muốn lột da Nam Dương Huyễn, chặt hắn làm trăm mảnh. Lúc này người đó phát ra hàn lãnh, bức Nam Dương Huyễn cả người lạnh lẽo.
Khí thế cường đại, khiến Nam Dương Huyễn phải sử dụng võ công chống cự, tuy nhiên không có hiệu quả chút nào[pedieu.dđlqđ].
Nam Dương Huyễn phun một ngụm máu tươi, mọi việc xảy ra trong nháy mắt, Hàn Vũ không có phát hiện chút nào.
Khi Hàn Vũ thấy Nam Dương Huyễn phun máu tươi thì mới phát giác, không khí, hình như rất khác thường.
"Ca, ngươi không sao chớ? Ngươi làm sao vậy?" Hàn Vũ lo lắng đỡ Nam Dương Huyễn, hỏi thăm tình trạng của hắn.
"Không sao" quả thật Nam Dương Huyễn không sao, chỉ là bị võ công của Quân Tà Diễm chấn động gân mạch, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi.
Nam Dương Huyễn quan sát Quân Tà Diễm, nhưng mà trên mặt lại lộ ra nụ cười.
"Diễm, sao chàng lại tới đây? Mới vừa rồi là chàng ra tay phải không?" Chẳng lẽ là vì nàng và Nam Dương Huyễn ôm nhau khiến hắn hiểu lầm?
Quân Tà Diễm chắc chắn tin tưởng nàng chứ?
"Ừ, ta tới tìm nàng.” Trả lời đơn giản, cũng rất rõ ràng, Nam Dương Huyễn bị thương là hắn làm, hắn tới nơi này vì tìm nàng.
"Éc. . . Diễm, cái đó, hắn là ca ca ta, muội muội của hắn. . . Ai, khó mà nói rõ ràng được, ta. . ."
"Ta tin tưởng nàng"
Hàn Vũ giải thích lộn xộn, nhưng khó mà nói rõ ràng được, lại đổi lấy một câu ta tin tưởng nàng của Quân Tà Diễm. Những lời này cũng đã đủ rồi.
"Để ta giới thiệu một chút, vị này là Nam quốc chủ, Nam Dương Huyễn, vị này là. . . Là Quân Tà Diễm, vị hôn phu của ta" Hàn Vũ cho giới thiệu hai người với nhau.
Khi Quân Tà Diễm nghe được nàng nói mình là vị hôn phu của nàng, thì trong lòng còn bao nhiêu khó chịu trong nháy mắt tan thành mây khói.
"Mới vừa rồi đắc tội, tha lỗi, dù là ca ca, nhưng nam nữ khác biệt, mong rằng Nam quốc chủ bao dung." Quân Tà Diễm nói rất rõ rồi, coi như ngươi là ca ca của Hàn Vũ, nhưng là nam nữ khác biệt.
"Đa tạ chỉ giáo, về sau Vũ Nhi giao cho ngươi, ta tin tưởng ngươi có năng lực bảo vệ nàng"
Thời điểm bị võ công Quân Tà Diễm trấn áp, hắn phát hiện, võ công của Quân Tà Diễm, hắn không tra ra đến mức nào. Chẳng lẽ đã đạt tới Thánh Giả? Không, không thể nào, nhìn tuổi hắn, cũng chỉ chừng 20, làm sao có thể trác tuyệt như vậy. Chẳng lẽ luyện Tà thuật mà tạo thành?
"Xin hỏi, Diễm công tử, sư phụ của ngươi là ai ? Võ công ngươi đang luyện là một bộ công lực?"
Ở Võ Đại lục hỏi thăm như vậy rất bình thường, nhưng khi Quân Tà Diễm nghe được hắn hỏi thăm thì lại nhìn Hàn Vũ, hình như không muốn trả lời, hơn nữa, vẫn còn rất sợ trả lời.