Edit: Giọt biển
Sau khi nghe sư phụ kể rõ mọi chuyện Hàn Vũ càng khẳng định mình hiểu lầm. Như vậy Hoàng Thượng muốn mình tìm hiểu chuyện này, hắn rốt cuộc biết bao nhiêu. Hàn Vũ không muốn Quân Tà Diễm nhúng tay vào hoàng quyền, giống như bước chân vào Hoàng tuyền, quyền lực làm cho con người ta đánh mất chính mình, quá trình đấu tranh và tranh giành rất tàn nhẫn, anh em tính là cái gì. Trong cuộc tranh đấu hoàng quyền thì tình thân đều dùng để lợi dụng.
“Sư phụ, ngài suy đoán phải…”
“Không sai, ta đoán Diễm chính là con trai của Hoàng Thượng Quân Phong Hiếu.” Tà lão đầu và Hàn Vũ cùng một suy nghĩ.
“Nhưng sư phụ, tại sao chàng lại có một đầu tóc màu bạc!” Hàn Vũ nghi ngờ chính là tóc của Quân Tà Diễm, trời sanh tóc màu bạc chẳng lẽ là con lai sao?
“Mấy trăm năm trước, có một Thánh Giả thống nhất đại lục thậm chí vượt ra khỏi cấp bậc Thánh Giả, duy nhất tồn tại một người có cái đầu tóc màu bạc, điều này không biết có phải hay không đang ám chỉ cái gì.” Ý của sư phụ là sao, chẳng lẽ về sau chàng chính là người thống nhất Võ đại lục, nhưng chỉ là tóc màu bạc thì không nói được gì?
“Chuyện này, Diễm chàng biết không? Hắn biết mình…” Nếu như Diễm biết thân thế của mình hắn sẽ lựa chọn thế nào đây?
“Hắn không biết, ta vẫn luôn yêu cầu Tà Cung tránh xa Triều đình ra, không cho bất luận người nào bất luận chuyện gì có liên quan với triều đình.” Vừa bắt đầu Tà lão đầu chưa có tính toán để Quân Tà Diễm trở về bên cạnh người kia, thì làm sao hắn nói cho Quân Tà Diễm biết được.
“Như vậy ta đây thì sao? Tại sao ngài lại nói cho ta biết những chuyện này?” Tại sao sư phụ lại tin tưởng nàng như vậy.
“Ngươi không giống bọn họ, ngươi sẽ trở thành thê tử của Quân Tà Diễm.” Tà lão đầu nói kiên định, hình như chuyện tương lai hắn đều biết trước.
“Sư phụ, tại sao ngài lại khẳng định ta sẽ trở thành thê tử của chàng?”
“Bởi vì ngươi cùng nàng đến từ một chỗ…”
Người nào? Đến từ cùng một chỗ, chẳng lẽ cũng từ thế giới hiện đại đến sao?
“Ngài, người nọ là ai?”
“Là chủ nhân đời trước của chiếc nhẫn trên tay của ngươi đang đeo.” Tà lão đầu nhìn một chút chiếc nhẫn trên tay Hàn Vũ, trong con mắt toát ra vô ngàn yêu thương, Tà lão đầu và chủ nhân cũ của chiếc nhẫn này có quan hệ như thế nào?
“Sư phụ, ngài làm sao biết ta và nàng là đến từ một chỗ?” Hàn Vũ tò mò, chẳng lẽ sư phụ biết tất cả về nàng sao?
“Vào buổi tối trước ngày ngươi xuất hiện, ta xem và phát hiện tinh tượng, năm đó nàng xuất hiện cũng xuất hiện tinh tượng, sau này ta tiếp xúc với ngươi, ta càng xác định ngươi và nàng là đến từ một chỗ, ngươi biết ý tứ của bạn gái, ngươi biết cách đeo chiếc nhẫn đó, ngươi biết lão bà nghĩa là gì…Ngươi biết tất cả những điều nàng biết...” Tinh tượng? Hàn Vũ không hiểu những thứ này.
“Sư phụ, Sư phụ…” Tà lão đầu đứng ngây ngô, nhớ lại chuyện tình rất lâu về trước, lâu nay Tà lão đầu cho rằng đây chẳng qua là một giấc mộng.
“Ai, nha đầu, không nên rời xa Diễm, Diễm là ngươi rất tốt, chung thủy, là người đáng để ngươi dựa vào.” Tà lão đầu trở lại bình thường, nói cho Hàn Vũ biết Quân Tà Diễm là một người tốt, chung thủy.
“Sư phụ, ngài yên tâm đi, ta sẽ không rời xa chàng, sư phụ, ta cảm thấy vẫn nên nói cho chàng biết về thân thế của mình thì tốt hơn, lựa chọn thế nào thì để cho chính chàng quyết định, chúng ta không có quyền đi quyết định thay chàng, càng không có quyền không cho chàng biết thân thế của mình, làm như vậy không công bằng với chàng, lựa chọn của chàng sẽ không làm chúng ta thất vọng.”
“Hàn Vũ tin tưởng Quân Tà Diễm, chàng sẽ không rời xa sư phụ, không rời xa Tà Cung, càng không rời xa nàng.
“Cũng tốt, vậy ngươi đi nói cho hắn biết đi, ta còn có chuyện, ta muốn đi thăm một người, thời gian khoảng nửa năm là không về được, hi vọng đến lúc đó ta trở lại, ngươi và Diễm sẽ thành thân! Ha ha ha, nha đầu, Diễm thật là một đứa tốt, ngươi phải nắm chắc cho tốt! Đến lúc ta phải đi rồi, chờ ta trở lại, sẽ lại được ăn gà của ngươi!” Vừa dứt lời, đã không thấy tăm hơi bóng dáng của Tà lão đầu đâu, rốt cuộc là đi thăm ai mà Tà lão đầu lại gấp gáp như vậy, giống như sợ trễ, thì người đó sẽ ra đi mãi mãi không tìm lại được.
Hàn Vũ không kịp ngăn cản để hỏi Tà lão đầu đã biến mất trong tầm mắt. Điểm này Tà lão đầu và nàng rất giống nhau, nghĩ đến cái gì thì làm cái đó. Hàn Vũ không biết đi đâu tìm Quân Tà Diễm, Hàn Vũ gửi lại lời nhắn ở Tà Cung sau đó trở về phủ Tướng quân.
Ở phủ Tướng quân, Hàn phu nhân trông mòn con mắt, Hàn tướng quân tuy nói không có việc gì, nhưng nàng vẫn rất lo lắng, Hàn Vũ thế nào cho đến bây giờ chưa có trở về.
Hàn Vũ trở về phủ Tướng quân liền đi báo bình an cho Hàn phu nhân, sau đó bị gọi vào thư phòng Hàn tướng quân.
“Vũ nhi, Hoàng thượng có làm khó dễ con không?” Trên khuôn mặt Hàn tướng quân lo lắng, Hoàng thượng sẽ không vô duyên vô cớ triệu kiến Hàn Vũ vào cung. Hàn tướng quân nghĩ giữa Hàn Vũ và Hoàng thượng có phải đã giao dịch chuyện gì hay không.
“Phụ thân, cha yên tâm, Hoàng thượng không có làm khó con, chuyện thê tử Lạc đại nhân phụ thân không cần quan tâm, Hoàng thượng cũng không làm khó chúng ta, chỉ là...”
Hàn Vũ biết chuyện này không thể nói cho Hàn tướng quân biết được, nhưng đối với người quan tâm mình mà giấu diếm, trong lòng Hàn Vũ rất khó xử.
“Chỉ là cái gì? Có phải Hoàng thượng bắt ngươi đi làm chuyện gì hay không?” Quả nhiên, lần này Hoàng thượng làm sao lại dễ nói chuyện như thế, đương nhiên là Hàn Vũ có giá trị lợi dụng. Mặc kệ, Hoàng thượng bắt Hàn Vũ giúp hắn làm cái gì, chỉ cần không cùng chuyện kia có liên quan, hắn có thể không hỏi nữa.
“Phụ thân, chuyện này Hoàng thượng muốn ta phải giữ bí mật với tất cả mọi người, cho nên...” Hàn tướng quân thấy làm khó Hàn Vũ nên không hỏi tới, nhưng trong lòng cứ treo lơ lửng như vậy không phải là cách.
“Vũ nhi, vậy ngươi nói cho phụ thân biết Hoàng thượng bảo ngươi làm chuyện gì, ngày đó ở nơi này ngươi xuất hiện và thích khách có quan hệ hay không?” Chỉ cần không cùng chuyện này có liên quan, hắn có thể yên tâm.
“Thích khách?” Hàn Vũ không biết là chuyện này có liên quan hay không, nàng không biết thích khách lần đó có phải là Tà Cung phái tới hay không, theo lý thuyết Tà lão đầu biết mối quan hệ của chàng và Hoàng thượng sẽ không làm chuyện như vậy, vừa nghĩ như thế, như vậy thích khách lần đó không có quan hệ với Tà Cung.
“Phụ thân, việc Hoàng thượng giao cho ta với chuyện thích khách lần đó không có quan hệ, ngài có thể yên tâm, chuyện này không có nguy hiểm.” Hàn Vũ không đành lòng khiến Hàn tướng quân vì mình lo lắng, chuyện này quả thật không có nguy hiểm, Hàn Vũ và Tà Cung có quan hệ, muốn biết những thứ này trực tiếp dò hỏi Quân Tà Diễm, không cần lén lút lẻn vào trong đó. Để cho mình phải mang một danh hiệu gian tế.
“Không có nguy hiểm là tốt rồi, nếu như có chuyện gì liền nói cho phụ thân biết, phụ thân sẽ giúp con.” Nàng mặc dù không phải con ruột của người, nhưng nàng đối với Hàn gia cũng giúp không ít, công pháp Hàn gia nàng cũng có thể tu luyện, đây chính là duyên phận.
“Phụ thân, cảm ơn người.” Hàn Vũ cảm động, Hàn tướng quân biết mình không phải con ruột nhưng vẫn đối xử với nàng như con ruột, nàng thế nào lại không cảm động đây.
“Đứa nhỏ ngốc, nhanh mau đi dùng cơm đi.”
Ban đêm, Hàn Vũ nghĩ tới chuyện muốn nói chuyện này cho Hoàng thượng biết, nhưng trước mắt muốn kiếm Quân Tà Diễm để hỏi ý kiến.
Mấy ngày nay Quân Tà Diễm phân phó chuyện của triều đình, hắn không quan tâm thân thế của mình, lại càng không quan tâm cha mẹ của mình bây giờ còn sống hay đã mất, hiện tại hắn để ý nhất là chuyện tương lai giữa hắn và Hàn Vũ, hắn nghĩ sẽ làm mọi người phải hâm mộ tương lai của Hàn Vũ, hắn và nàng đều không có quá khứ, tương lai Quân Tà Diễm hắn sẽ làm cho Hàn Vũ khó quên.
Quân Tà Diễm đi tới bên giường Hàn Vũ, không biết bắt đầu từ khi nào, thói quen mang mặc nạ hắn đã không còn mang theo khi xuất hiện trước mặt Hàn Vũ, hắn và nàng không có qua loa, tựa như tim của mình và nàng là một.
Quân Tà Diễm một đầu tóc màu bạc tùy ý xõa sau lưng ngang bên hông, dưới ánh trăng nhìn thấy hắn sao nhu hòa. Diễm vuốt ve gương mặt của Hàn Vũ. Hàn Vũ cảm thấy Quân Tà Diễm đến, nhẹ nhàng mở mắt ra, liền nhìn thấy cặp mắt của Quân Tà Diễm, hình như muốn nhìn thấu, nhìn vào đáy lòng của hắn. Không một chút che giấu nào mà biểu hiện ra nhu tình, tất cả sủng ái đều có hết.