Sủng Nhĩ Bát Cú (Cưng Chiều Ngươi Không Đủ)

Chương 30




Thanh âm chấn động dần dần vang lên, cơ hồ toàn bộ vách núi đều rung lên. Phúc lâm Cư theo vách hắc sơn sập nghiêng xuống, sau đó nghe oanh một tiếng, toàn bộ vách đá liên quan Phúc Lâm Cư đang ầm ầm rớt xuống, đất rung núi chuyển.

“Chết tiệt, sao lại xảy ra việc này?”Tiêu Hồng Nương kêu lên: “Chớ không phải là võ lâm minh những người đó đột kích?”Ngẩng đầu nhìn lại, trên quan đạo mấy trản đèn bão chợt lóe rồi tắt.”Người tới một người, đã rơi xuống vách núi, trọng thương mười sáu người, không có ai chết.”Tiêu Hồng Nương niệm ra tiếng lóng, mới vừa rồi một cái chớp mắt luống cuống đã không thấy, lúc này bình tĩnh đối Phong Nhã khom người, nói: “Chủ thượng, xin cho thuộc hạ rời đi một lát.”

Phong Nhã gật đầu.”Đi thôi.”

Tiêu Hồng Nương đối Phong Nhã cùng Thanh lại thi lễ, xoay người hướng về phía rừng cây oanh tháp đi nhanh, vừa hướng thị nữ nói: “Hương nhi, an bài những người khác đem huynh đệ bị trọng thương mang đi, một lần nữa kiểm tra Ngũ Hành trận có hư hao gì không? Lập tức tiến hành tu hộ.” Tiếng nổ lớn như thế, chỉ sợ phải đưa tới không ít người hiểu chuyện , không trước làm tốt phòng bị không được.

Phong Nhã nhìn giáo chúng ngay ngắn gia tăng bên trong tuần tra, hoặc trình đội hình tản ra, lẫn nhau hô ứng hướng trong rừng tìm tòi mà đi, âm thầm gật gật đầu, đối Thanh nói: “Chúng ta cũng đi đi.”

Thanh nhìn nhìn Y Ân, cười nói: “Vẫn là để thủ hạ đi thôi.”

Phong Nhã cũng nhìn Y Ân. Trên vách đá nham thạch còn đang không ngừng rơi xuống, tiếng ầm ầm không dứt vang lên bên tai, Y Ân thân mình nho nhỏ co rút nhanh ở phía sau Phong Nhã, nắm chặt lấy góc áo hắn, bả vai tùy mỗi một lần chấn động mà run rẩy. Y Nhi đời này, trừ bỏ mẫu thân mắng rống, chưa từng nghe qua tiếng vang lớn như vậy và đang không ngừng chấn động, cảm giác giống như sắp đến ngày tận thế, đất trời đều sụp đổ, thật đáng sợ! Nếu không phải Phong Nhã ở bên cạnh, hắn chỉ sợ đã sớm lui đến trong góc nào đó mà phát run.

Phong Nhã cúi người đem Y Ân bế đứng lên, nói: “Cùng đi.” So với đem Y Ân ở tại chỗ này, vẫn là mang theo trên người thì an tâm hơn. Huống hồ dựa vào năng lực của hắn, không tin còn bảo hộ không được Tiểu Đông Tây này.

Hai người rất nhanh chóng xuyên qua cánh rừng, xa xa liền nghe được tiếng đao kiếm đánh nhau. Y Ân ôm chặt Phong Nhã. Hắn đã từng nghe qua loại thanh âm này, đây là thanh âm đã vang bên tai sau khi hắn cùng phụ thân ra đi. Tiếp tục đi về phía trước một chút, liền nghe được Tiêu Hồng Nương quát mắng: “Tần Sương Kích, hôm nay nhất định phải cho ngươi bỏ mạng tại đây. Bày trận!”

Tần Sương Kích! Phong Nhã dừng thân hình, nhìn Y Ân trong lòng ngực rồi đem hắn đưa cho Thanh.”Ở tại chỗ này, thay ta nhìn hắn.”

“Chủ thượng?”Thanh ngạc nhiên tiếp nhận Y Ân, chưa kịp phản ứng thì chủ thượng sớm không thấy bóng dáng. Cúi đầu, xem Y Ân không tránh không nháo dựa vào hắn, nhẹ nhàng vuốt lấy tóc hắn, ôm hắn ngồi vào dưới tàng cây: “Được rồi, chúng ta ở chỗ này chờ.”

Y Ân khuôn mặt nhỏ nhắn dựa vào ngực Thanh, nghe được xa xa đinh đương kim chúc đánh nhau thanh càng phát ra thường xuyên, tiếng người hô quát và tiếng hét thê thảm vang lên, hai tay nắm chặt thành nấm đấm giấu ở trong tay áo. Thật lo lắng quá, hắn một chút cũng không muốn cho Nhã đi, chính là. . . . . . Y Nhi không thể gây thêm phiền toái cho Nhã.

“Tránh ra!”Phong Nhã mũi chân đặt lên cành lá, thân thể nhảy lên, đã muốn rõ ràng nhìn đến bị đánh trúng thất linh bát lạc mười hai người đang bày tinh trận, quát một tiếng, nhanh nhẹn rơi xuống, mọi người đã lui thân ra ngoài đất trống. Tần Sương Kích lại nhảy lên, một kiếm chém về phía không trung không thể chuyển thế Phong Nhã.

Hàn mũi nhọn hiện lên, đinh một tiếng, hai đạo dáng dấp tách ra. Tần Sương Kích hai tay cầm kiếm, tóc dài tung bay, trong mắt hiện lên cái nhìn “không thể tin được” cùng kinh hỉ nhìn Phong Nhã.”Nhã? Phải Nhã? Ngươi còn sống?”

Phong Nhã trong tay không biết khi nào hơn một phen kim chúc chiết phiến, song phúc vu phía sau, khuôn mặt lạnh lùng, phẫn hận nhìn Tần Sương Kích.”Lâm -Dịch- Sương, không thể tưởng được, ta còn có ngày nhìn thấy ngươi!”