Sủng Nhĩ Bát Cú (Cưng Chiều Ngươi Không Đủ)

Chương 11




Phong Nhã thong thả chấp tay sau lưng, chờ cho tú bà trên người đầy mùi son phấn ẻo lả rời đi , mới chậm rãi đi theo sau. Đang muốn lên lầu, liền nghe một trận ồn ào, có người hô: “Đến đây, đến đây.”

Phong Nhã xoay người, liền gặp hơn mười tiểu nam hài bị vài tên nô tài xua đuổi vào bên trong đại sảnh. Đứa nhỏ nhất còn không đến mười tuổi, lớn nhất bất quá cũng mười bốn mười lăm tuổi, ở phía trước đại sảnh đứng thành một hàng, trên mặt tràn đầy sợ hãi.

Trong phòng khách, một nhónmngười hoan hô lên vài tiếng rồi xông về phía trước, vây lấy mấy tiểu nam hài giành “nuôi nấng”. Đây là tiết mục hấp dẫn khách nhất của Thư Dạ Hiên ở Tương Dương thành: dạy dỗ.

Tìm được một cái đứa nhỏ dạy dỗ thành tiểu quan xuất sắc, trên tiêu chí phải mất mấy năm nhưng thật ra đó chỉ là việc nhỏ, cái khó là phải dạy cho thành thục. Ngoại trừ giơ tay nhấc chân khi cần thiết nhất định phải biết cách dụ dỗ khách bên ngoài, phải biết khi nào liếc mắt một cái thì khơi dậy ham muốn của khách, khi lơ đãng thì cũng làm cho khách vui lòng, còn có kĩ thuật vặn vẹo thân mình khi trên giường, cũng không thể làm cho khách nhẫn nại ….Tất cả những điều này không chỉ bằng cái miệng là có thể học được. Thế là Thư Dạ Hiên liền có tiết mục đặc sắc nhất chính là “dạy dỗ”. Khách nhân có quyền lựa chọn cho mình bất cứ một nam hài nào để hầu hạ cho mình, có thể tuỳ ý mà động chạm, giáo huấn, nhưng không thể làm đến cuối cùng.

Hầu hết những nam hài mới tới đều rất không nghe lời, làm như thế không chỉ có thể đánh gục nhuệ khí của chúng, hơn nữa tiếp xúc được nhiều khách nhân, sau này bọn họ tự nhiên có thể hiểu được rất nhiều đồ vật này nọ, tương lai khi bắt đầu ra “làm việc” chính thức mới có thể ứng phó thành thạo với khách. Đồng thời thông qua tiết mục này còn giúp khách nhân có thêm cảm giác mới mẻ. Dù sao nếu đối với các tiểu quan đã thành thục, có kinh nghiệm lâu ngày cũng sẽ sinh ra nhàm chán, ngẫu nhiên có vài cái phản kháng của tiểu nam hài chẳng phải càng có hứng thú hơn sao?

Chỉ chốc lát các nam nhân liền tản ra , hơn mười danh tiểu nam hài đã bị những người đó nhanh tay đoạt đi, các nam hài la thét chói tai chân đá tay đánh, bị mấy nam nhân mập mạp hoặc khiêng trên vai hoặc ôm vào trong ngực mang về chỗ ngồi. Phong Nhã đôi mắt lạnh lùng nhìn mọi người tán đi, xoay người bước lên lầu. Xem người khác khóc để rồi mềm lòng, sau đó ra tay cứu loại chuyện ngu xuẩn này không tới phiên hắn làm, mặc kệ người khác hạnh phúc hay bất hạnh, cùng hắn không quan hệ.

Đi được hai bước, Phong Nhã dừng lại. Nghi hoặc nhìn về phía đại sảnh. Ở một góc sáng sủa cư nhiên còn đứng một người, hai tay nắm ở trước ngực, một mình đứng ở đàng kia lạnh run. Nhìn kỹ lại lần nữa, hắn liền hiểu rõ.

Nhìn đến cách ăn mặc của hắn có lẽ là đã được chuẩn bị rất kĩ lưỡng a, trên tóc còn lưu lại nước, trên vai cũng ướt sũng, nếu tới gần có thể nghe thấy mùi hương hoa, trên thân là một cái ti bào thuần trắng, ở mép tay áo bào là những hoa văn màu vàng được thêu rất đỗi cầu kì. Đáng tiếc, quần áo xinh đẹp là thế lại đem mặc trên người tiểu hài tử này thật sự là không chút nào thích hợp.

Tiểu nam hài này thân thể đơn bạc đến nổi không còn gì có thể đơn bạc hơn, ti bào mềm mại mặc ở trên người chỉ có vẻ trống rỗng, ánh mắt rất lớn, lại không hề linh khí, nhìn về phía trước như nhìn vào một khoảng không mờ mịt, dù đã được sửa sang nhưng không thể che giấu khuôn mặt nhỏ gầy, thoạt nhìn cũng biết là bị thiếu dinh dưỡng cực độ. Phong Nhã lắc đầu, khó trách không nam nhân nào chọn hắn. Bộ dáng chẳng ra gì, dáng người vừa nhỏ lại gầy, thoạt nhìn còn có chút si ngốc, ở đây có rất nhiều tiểu quan xinh đẹp động lòng người, ai có thể để ý đến loại thứ phẩm này chứ.

Cách đó không xa mấy nam nhân thương lượng một chút, cuối cùng vẫn là có một nam nhân đi tới đem này tiểu nam hài ôm trở về vị trí. Phong Nhã thoáng chau mày, tiểu nam hài này quả nhiên là”Không giống người thường” a. Các tiểu nam hài khác không khóc thì kêu thét lên giãy giụa phản kháng, làm cho các nam nhân khống chế một cách khó khăn. Tuổi còn nhỏ, nếu muốn phản kháng thì chỉ còn cách là vừa khóc vừa la, nhưng tiểu nam hài này thì ngược lại, bị người khác ôm ở trên người lại ngồi im, cư nhiên một chút phản ứng đều không có, ngoan ngoãn ngồi ở trên thân nam nhân, lông mi thật dài không ngừng rung động.

Nam nhân kia cảm thấy không thú vị, liền đẩy tiểu nam hài ngã dài trên mặt đất, lớn giọng mắng:”Mẹ nó, chnẳg khác nào ôm một khúc gỗ, sao mà hứng nổi.”

Một tiếng cũng không kêu lên, tiểu nam hài nằm trên mặt đất, nửa ngày mới có thể ngồi dậy, nhưng hắn không đi mà lui người lẳng lặng ngồi ở dưới chân của nam nhân, cắn cắn ngón tay, bộ dáng lo lắng, sợ hãi nam nhân kia không chịu tiếp nhận hắn. Người chung quanh nhịn không được đều nhìn về phía ấy. Nam nhân kia nóng nảy, giơ chân đá vào người nam hài làm hắn lại ngã lăn ra:”Mẹ nó, còn chưa cút, vừa xấu lại vừa ngốc, có ma mới để ý ngươi.”

“Ôi mẹ của ta a, vị đại gia này ngài thật sự là. . . . . .”Tú bà Kiều Kiều kêu lên sợ hãi nắm lấy thắt lưng chạy tới, vuốt ve ngực của nam nhân cho hắn bớt giận, còn không quên cọ cọ đôi nhũ hoa vào mặt hắn:” Chu lão gia của ta, thỉnh ngài bớt giận a! Tiểu nam hài mới tới đây thôi, cái gì cũng đều không hiểu, sau này ta sẽ hảo hảo dạy hắn, khi đã dạy dỗ tốt rồi liền đem đến cho ngài bồi tội. Ngài xin bớt giận, xin bớt giận a. Ngọc nhi, còn không mau rót rượu hầu hạ Chu lão gia.”

Một tiểu quan nhanh chóng chạy tới ngồi cạnh Chu lão gia, ôm lấy cánh tay hắn nũng nịu:” Lão gia ngài đừng nóng giận, Ngọc nhi bồi ngài uống rượu.”

Chu lão gia nở một nụ cười dâm đãng vỗ vỗ khuôn mặt của Ngọc nhi: “Cũng là tiểu yêu tinh ngươi khéo nịnh lại cực đáng yêu a.” SAu đó lại quát: “Còn không gọi hắn cút đi!”

“A, đi ngay, đi ngay đây, ngài cứ từ từ mà thưởng thức vui vẻ! Ngọc nhi, hảo hảo hầu hạ Chu lão gia biết chưa!”Kiều Kiều miệng không ngừng nở nụ cười sau đó từ từ thối lui, lại đá vào người tiểu nam hài: “Còn không mau đứng lên.”

Chỉ nghe tiểu nam hìa kia “hừ” nhẹ một tiếng rồi chậm rãi ngồi dậy, Phong Nhã lấy làm kinh ngạc. Đứa nhỏ này trên mặt rất thản nhiên, chẳng hề lộ ra nửa điểm khuất phục hay phẫn hận, ôm lấy bụng đau đớn ngồi ở chỗ kia, trong mắt trống trơn mờ mịt, mang theo sợ hãi, không có một tia ẩn nhẫn, tựa hồ như bị đối đãi như thế đối với hắn đã là chuyện bình thường.

Tú bà nắm lấy cổ tay của hắn kéo hắn đứng lên, thấp giọng mắng:” Còn chưa chịu đứng lên, có phải muốn bị đánh nữa hay không?” Sau đó lôi hắn đi sền sệt.

Ai ngờ đứa bé kia cũng không chịu đi, vẻ mặt lo lắng nói: “Ta. . . . . . Của ta. . . . . .”Hẳn là bị đánh rất đau đớn, cho nên có vẻ hổn hển, nói chuyện cũng không lưu loát.

Tú bà vẫn kéo hắn rời đi, mắng: “Ta cái gì mà ta, đi mau.”

Đứa bé kia quýnh lên, cư nhiên bắt lấy áo của Chu lão gia: “Không. . . . . . Không đi. . . . . . Phụ thân. . . . . . Là phụ thân cho ta. . . . . .”

“Ngươi ….đứa nhỏ này!”Tú bà thấy sắc mặt Chu lão gia đen sạm lại, biết là sắp có chuyện chẳng lành, bèn cười gượng vài tiếng nói:” Ai da, tiểu hài tử này đúng là nghịch ngợm, Chu lão gia ngài từ từ vui vẻ, Ngọc nhi hảo hảo hầu hạ a!” Vừa nói vừa nắm lấy tay của tiểu hài tử giật mạnh lôi tuột hắn đi. Thật là bực mình, đứa nhỏ này dám chọc giận khách quen của nàng.

Chưa đi được vài bước, Chu lão gia lửa giận trong người chưa tiêu liền đuổi theo, tungngay một cước vào eo của tiểu nam hài làm hắn ngã chúi về phía trước, lăn mấy vòng xuống mấy bậc thang, khi hắn ngẩng đầu lên đã thấy thái dương chảy ra tơ máu, đôi mắt mờ mịt nhìn về phía trước. Phong Nhã lúc này mới phát hiện, đứa nhỏ này, thì ra là một người mù.

Chu lão gia vẫn tiếp tục nhào tới, nắm lấy tóc của tiểu nam hài, mắng:” Mẹ nó, không hiểu quy củ, xem lão tử hôm nay giáo huấn ngươi thế nào!”

Tú bà thét một tiếng chói tai, chạy lại ngăn hắn lại: “Chu lão gia a, xin ngài bớt giận! Hắn chỉ là một đứa nhỏ, chỉ là đứa nhỏ thôi a! Ngài không nên chấp nhất làm gì!”

“Khốn kiếp, nếu hôm nay lão tử không đem thằng nhãi con này đập nát thì ta sẽ không mang họ Chu!”Hai người hầu chạy lại giữ lấy đứa nhỏ, tóc của hắn bị giật đến độ muốn rách cả da đầu, hắn đau đớn ôm lấy đầu, cúi mặt “hừ” nhẹ một cái.

Thật sự là trò khôi hài! Phong Nhã hừ lạnh, xoay người lên lầu. Hắn không hề phát hiện hai mắt tiểu nam hài đang tĩnh mịch khi nghe thấy tiếng hừ của hắn mà chợt loé sáng lên.

Thình lình nghe một tiếng hét thảm, Phong Nhã quay đầu, vô cùng kinh ngạc khi thấy tiểu hài tử lúc nãy bị người ta đánh một cái phản ứng cũng không có, vậy mà giờ đây lại có vẻ hung hăng ôm lấy Chu lão gia, cắn chặt lấy cánh tay của hắn. Chu lão gia kêu rú thê thảm lên giống như một con lợn bị chọc tiết, máu từ vết cắn không ngừng chảy ra, mọi người nhìn thấy nhất thời đều ngây dại. Ai cũng rất bất ngờ khi thấy đứa nhỏ giống như chẳng có chút phản ứng gì lại đột nhiên làm nên cái việc tài trời kia.

Tú bà là người đầu tiên kịp phản ứng, lại là một tiếng thét chói tai, chạy tới muốn đẩy tiểu nam hài ra: “Ngươi đang làm cái gì vậy, muốn chết hả? Người đâu, mau tới đây lôi hắn ra!”

Mấy tên nô tài mới vừa rồi còn ngây người ra đứng xem, nghe tiếng hét liền giật nảy người chạy vọt lên, thật vất vả mới có thể lôi tiểu nam hài ra. Tiểu nam hài cố sống cố chết giãy giụa để thoát khỏi sự bắt ép của mấy tên gia nô, nghiêng ngả lảo đảo chạy lên cầu thang, ôm lấy cổ của Phong Nhã đang đứng một cách ngây ngốc, sửng sốt, kêu lên: “Cha. . . . . . Phụ thân. . . . . .”

Bị bất ngờ làm Phong Nhã không kịp phản ứng, chậm rãi cúi đầu, lúc này trong lòng hắn dường như không còn là một tiểu hài tử chất phát, nhát gan nữa. Đang ôm lấy hắn là một tiểu nam hài thân hình gầy teo, khuôn mặt nho nhỏ, nụ cười vô cùng xán lạn, đôi con ngươi mờ mịt giờ đây như tràn đầy ánh sáng, nước mắt chậm rãi theo khoé mắt chảy ra, rơi trên mặt đất!