Sủng Nhập Tâm Phi

Chương 98




Chương 98

Sau khi Bạc Kha Nhiễm rời khỏi Thẩm gia, cô nhìn thấy xe của Nguyễn Lệ đang đậu trước cửa, liền mở cửa ngồi lên.

"Đi thôi."

Vừa lên xe, cô đã nói với A Miên đang ngồi ở phía trước.

Giọng cô run run, cũng mang theo vài phần vội vàng, A Miên tuy rằng không biết vì sao cô lại như vậy, nhưng khi nghe lời cô nói, vẫn là theo bản năng lái xe chạy đi.

Sau khi xe lăn bánh, Bạc Kha Nhiễm dường như thở phào một hơi nhẹ nhõm, cô từ từ ngả người ra sau, lưng dựa vào ghế sau êm ái.

Cô nghiêng đầu nhìn cảnh đêm đang dần dần buông xuống ngoài cửa sổ, mím chặt môi không nói lời nào.

A Miên và Miumiu ngồi ở phía trước không hẹn mà cùng nhau nhìn Bạc Kha Nhiễm ở phía sau từ gương chiếu hậu.

Mời vừa rồi cô như một trận gió chạy vào trong xe, sau đó nói một câu như vậy với A Miên, cho đến bây giờ cô cũng định thần lại, lúc này Nguyễn Lệ mới kịp phản ứng lại.

Chị nhìn thấy sắc mặt của Bạc Kha Nhiễm rõ ràng không được tốt, lại nghĩ đến hành động vừa rồi của cô, trong lòng mơ hồ có dự cảm xấu.

"Kha Nhiễm, em có chuyện gì vậy?" Đây là lần đầu tiên chị nói chuyện với Bạc Kha Nhiễm một cách thận trọng như vậy.

Đôi mắt vô thần của Bạc Kha Nhiễm hơi lóe lên, sau đó nhìn về phía chị.

"Không có việc gì."

Giọng khàn khàn.

Nguyễn Lệ càng thêm chắc chắn nhất định đã có chuyện gì đó xảy ra với Bạc Kha Nhiễm.

Nhưng cô đang ăn cơm ở Thẩm trạch, người nhà họ Thẩm rất thích cô, cho nên họ cũng sẽ không gây khó dễ gì cho cô.

Không thể, vậy tại sao...

"Kha Nhiễm, nếu em có việc gì thì cứ nói với chị." Chị nhẹ nhàng nói với cô.

Môi của Bạc Kha Nhiễm mấp máy, nhưng cuối cùng cô cũng không nói gì.

"Không sao đâu."

"Lệ tỷ, em hơi mệt, tới sân bay chị gọi em dậy."

Nói xong, Bạc Kha Nhiễm nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhắm mắt lại.

Cô ngay cả một câu cũng không nói.

Nguyễn Lệ biết tính khí của cô, nhưng lúc này chị thật sự thấy lo lắng.

Tuy rằng cô nói mình không có việc gì, nhưng hiện tại trong khóe mắt cô lại ngấn lệ như chực trào ra.

Làm sao có thể ổn được?

Phản ứng đầu tiên của chị là gọi cho Thẩm Dữ, nhưng Bạc Kha Nhiễm đang ngồi bên cạnh nên chị không thể nào gọi được.

Hơn mười phút sau, cô vẫn giữ tư thế đó không nhúc nhích, nhưng chị không chắc chắn rằng cô đã ngủ hay chưa nên không thể nào gọi điện được.

Cứ như vậy, kéo dài cho đến khi đến khách sạn Giang Hoài.

"Mọi người về nghỉ ngơi đi, em cũng đi nghỉ ngơi đây." Bạc Kha Nhiễm xoay người nói với bọ họ.

Trên đường tới đây, các cô đều thấy đươc Bạc Kha Nhiễm không vui vẻ gì, nhưng hiện tại, các cô thật sự không dám rời đi.

Thấy các cô không nhúc nhích, Bạc Kha Nhiễm có chút ngạc nhiên.

"Mọi người làm sao vậy?"

"Kha Nhiễm, đừng như vậy, bọn chị lo lắng cho em." Nguyễn Lệ nghiêm túc nói.

Đây là lần đầu tiên chị thấy Bạc Kha Nhiễm như thế này, cho dù có bị cư dân mạng mắng như thế nào đi chăng nữa, nhưng chi cũng chưa bao giờ thấy cô như thế này.

Bạc Kha Nhiễm cười trước.

"Em thật sự không có việc gì, chỉ là... chỉ là có chút xích mích với người lớn trong nhà, em tự suy ngẫm lại là ổn thôi, mọi người không cần lo lắng."

"Hơn nữa, ngày mai em còn phải tham gia sự kiện, không đi ngủ sớm sẽ có quầng thâm mắt, mọi người mau về ngủ đi."

Thái độ của Bạc Kha Nhiễm rất cứng rắn, Nguyễn Lệ và hai người còn lại không còn cách nào khác nên đành quay về phòng trước.

Sau khi họ rời đi, Bạc Kha Nhiễm đóng cửa lại, nụ cười trên khóe miệng cô từ từ đông lại, sau đó là tắt lịm.

Khi Thẩm Dữ đến Giang Hoài đã hơn mười một giờ đêm.

Trên đường từ sân bay đến, không biết anh đã gọi bao nhiêu cuộc cho Bạc Kha Nhiễm.

Từ đầu không trả lời, cho đến lúc điện thoại thông báo cuộc gọi không thực hiện được.

Trái tim Thẩm Dữ chùng xuống một cách đáng sợ.

Đó là lần đầu tiên anh sợ hãi như vậy.

Anh sợ cô hiểu lầm, sợ cô không nghe anh giải thích, sợ cô không còn để ý đến anh nữa.

Bởi vì anh không biết cô sẽ phản ứng như thế nào.

Vì vậy, anh rất sợ.

Khị nhận được cuộc gọi của Thẩm Quan, anh lập tức sững sờ hết ba giây.

Lẽ ra anh nên nói chuyện này với cô sớm hơn.

Anh biết ngày mai cô sẽ có một sự kiện ở Giang Hoài, vì vậy anh vội vàng đến đây sau khi đã giao công việc còn lại cho Dương Cánh và Vương Lượng.

Nhưng bây giờ, anh không biết cô đang ở khách sạn nào, điều này thật rắc rối.

Nhưng giây tiếp theo, anh chợt nghĩ đến một người.

Anh quả thật rất ngốc, làm sao có thể quên được Nguyễn Lệ, anh có thể gọi điện hỏi chị ấy.

Thật trùng hợp, điện thoại của Nguyễn Lệ đang gọi đến.

Nghĩ đến sáng sớm ngày mai có sự kiện đại ngôn, Bạc Kha Nhiễm đi tắm, sau khi sấy khô và dưỡng ẩm cho tóc xong, cô chuẩn bị tắt đèn đi ngủ.

Ngay khi cô chuẩn bị tắt đèn ngủ ở đầu giường thì có tiếng gõ cửa vang lên.

"Cốc cốc."

Cô dừng lại động tác tắt đèn, mang giày vào đi về phía cửa.

"Ai vậy?"

"Là chị."

Ngoài cửa truyền đến tiếng nói của Nguyễn Lệ.

Bạc Kha Nhiễm nhíu nhíu mày, đã trễ thế này, chị ấy chẳng lẽ còn có chuyện gì quan trọng hay sao?

Nghĩ như vậy, cô liền đưa tay mở cửa ra.

Tuy nhiên, sau khi cô mở cửa, cô nhìn thấy không phải là Nguyễn Lệ, mà là Thẩm Dữ mệt mỏi phong trần.

Nhìn gương mặt anh tuấn của anh xuất hiện trước mắt, những giọt nước mắt mà Bạc Kha Nhiễm cố kìm lại trong giây lát đã rơi xuống.

Nhìn thấy nhiệm vụ của mình đã hoàn thành, Nguyễn Lệ lùi lại sau Lưng Thẩm Dữ, trở về phòng của mình.

Có Thẩm Dữ ở đây, chị hoàn toàn yên tâm.

Có thể đêm nay sẽ có một đêm ngon giấc.

**

Bạc Kha Nhiễm để Thẩm Dữ vào cửa.

Vừa vào cửa, Thẩm Dữ đã kéo Bạc Kha Nhiễm vào lòng, trên người anh còn mang theo hơi lạnh từ bên ngoài.

Anh ôm rất chặt, nhưng Bạc Kha Nhiễm cũng không đẩy anh ra, chỉ là nước mắt rơi càng nhiều hơn.

"Anh xin lỗi, anh xin lỗi, anh xin lỗi." Thẩm Dữ xin lỗi cô, lấy tay lau nước mắt giúp cô.

Anh đã từng nói qua, anh nhất định sẽ không để Bạc Kha Nhiễm phải khóc.

Tiếng khóc của cô khiến trái tim anh càng thêm đau.

Nhưng càng lau, Bạc Kha Nhiễm lại càng khóc dữ hơn.

"Nhiễm Nhiễm, em đừng khóc..."

Thẩm Dữ còn chưa nói xong, đã bị Bạc Kha Nhiễm hung hang ngăn chặn môi lại.

Cô dung sức cắn lên môi anh, không chút do dự.

Bàn tay nhỏ bé đang ở trên người Thẩm Dữ càng dung sức kéo quần áo của anh xuống.

Thẩm Dữ cảm giác được ngứa ran trên môi mình, trong tiềm thức anh muốn giải thích với cô, nhưng môi lại bị cô cắn chặt không buông.

Cô cắn môi anh, lạnh giọng nói.

"Thẩm Dữ, anh đừng nói... anh đừng nói..."

Toàn thân Thẩm Dữ nóng ran vì bị Bạc Kha Nhiễm khiêu khích, hơi thở tràn ngập mùi hương dịu dàng của cô, nhiệt độ trong phòng đột nhiên tăng cao.

Trời mưa, nước mưa rơi vào trên cửa kính phát ra thanh âm tí tách.

Nhưng bây giờ cả hai đều không nghe thấy tiếng mưa.

Như thể có một dòng nước xiết từ trên cao dội xuống, rơi xuống không báo trước, đạp vào bãi sâu bên dưới, hòa vào đó.

Cô đã leo lên đỉnh mây và nhìn thấy cảnh đẹp vô cùng, ngay cả khi rơi xuống bùn, những gì cô nhìn thấy cũng là sự mĩ lệ, xinh đẹp.

Có thể nghe thấy tiếng nước suối chảy róc rách.

Âm thanh này càng lúc càng lớn, càng lúc càng gấp gáp, như dần dần hòa vào tiếng mưa ngoài cửa sổ, Bạc Kha Nhiễm không còn phân biệt được đó là tiếng nước suối hay là tiếng mưa rơi.

Cuối cùng, Bạc Kha Nhiễm vào phòng tắm để tắm lại, nhưng lần này hơi lâu.

Bạc Kha Nhiễm dựa vào trong lòng Thẩm Dữ.

Thẩm Dữ cầm lấy ngón út mềm mại của cô: "Nhiễm Nhiễm, chuyện kia là anh không đúng, anh hẳn là..."

Một bàn tay trắng nõn ấm áp áp lên môi anh, ngăn trở lại những lời anh đang định nói.

"Anh không cần nói gì hết, bởi vì hiện tại nói cái gi cũng vô dụng."

Trái tim Thẩm Dữ chùng xuống ngay lập tức, anh xoay người đè Bạc Kha Nhiễm dưới thân.

"Không phải..."

"Em biết, em hiểu." Thay vào đó, Bạc Kha Nhiễm dùng lòng bàn tay che môi anh lại.

"Thực ra, em đã suy nghĩ cẩn thận, mặc kệ anh dùng lý do gì để cưới em, em đều chấp nhận."

Thẩm Dữ vươn tay muốn gỡ tay cô ra, nhưng lại bị cô giữ chặt hơn.

"Anh đừng giải thích, em rất không thích người khác giải thích với em, bởi vì khi đã giải thích điều đó chứng tỏ họ đã làm sai, em chỉ hy vọng anh vĩnh viễn đừng giải thích với em."

"Thẩm Dữ, bây giờ đã quá muộn."

"Có mấy lời, em chỉ nói một lần, anh phải nhớ rõ."

Bạc Kha Nhiễm nhìn vào mắt anh một cách nghiêm túc và nói từng chữ một.

"Em không quan tâm ai đã uy hiếp anh để anh phải cưới em, nhưng một khi đã cưới em, anh phải yêu em, phải chiều em, phải đối tốt với em cả đời, là anh đã trêu chọc em trước, em sẽ không bao giờ cho phép anh rời đi, hiện tại không, sau này cũng như vậy, là do chính anh trêu vào em trước."

Khi Thẩm Dữ nghe những lời đầu tiên của Bạc Kha Nhiễm, trái tim anh gần như lạnh đi, nhưng những câu nói sau đó khiến anh hoàn toàn sửng sốt.

Trái tim một lần nữa như có lửa thiêu đốt.

Bạc Kha Nhiễm nhìn bộ dạng ngốc lăng của anh, buông lỏng bàn tay đang che môi anh ra.

"Làm sao, anh không đồng ý?"

"Đồng ý, đương nhiên đồng ý."

Thẩm Dữ sao có thể không đồng ý, anh sợ cô sẽ hối hận.

Bạc Kha Nhiễm mỉm cười.

"Anh đừng đè trên người em, chăn lọt gió, lạnh."

Nghe thấy cô nói lạnh, Thẩm Dữ lập tức nằm xuồng giường, phủ lên người cô.

Bạc Kha Nhiễm đưa tay ra chọc anh: "Nặng lắm."

Vừa dứt lời, cô đã cảm thấy trời đất chao đảo một lúc.

Vị trí của cô và Thẩm Dữ đã thay đổi.

Lúc này cô đang đè lên người của Thẩm Dữ, lòng bàn tay nỏng hổi của anh ôm lấy eo cô.

Bạc Kha Nhiễm nhẹ nhàng áp má của mình vào cần cổ lộ ra bên ngoài của anh.

Khi vừa nghe được cuộc nói chuyện giữa Thẩm Quan và Thẩm Trường Kiến, cô đã rất bất ngờ, cả người như bị dội một chậu nước lạnh vào mùa đông lạnh giá, như rơi vào hầm băng.

Vì vậy, cô chật vật chạy trối chết.

Nhưng sau khi đã suy nghĩ cẩn thận, cho dù ý định ban đầu của Thẩm Dữ khi kết hôn với cô là gì, có một điều cô rất chắc chắn.

Cô yêu anh.

Trái tim cô không phải làm bằng sắt đá, cô cũng là con người bằng xương bằng thịt, cũng có trái tim yếu mềm.

Thẩm Dữ đối tốt với cô, anh yêu chiều cô, làm sao cô lại không biết.

Thử hỏi nếu như anh thật sự không yêu cô, làm sao lại làm được những điều đó, một người nam nhân không yêu vợ mình thì làm sao có thể hạ mình vô số lần, mà bản thân anh lại là một người kiêu ngạo đến thế.

Điều chắc chắn thứ hai là.

Anh yêu cô nhiều hơn.

Nói lùi lại một chút, cho dù anh có không yêu cô đi nữa.

Cô tuyệt đối cũng sẽ không buôn tay, một nam nhân tốt như vậy, nếu bỏ lỡ, thì có thể đi đến nơi nào tìm được?

Thẩm Dữ.

Bạc Kha Nhiễm có cút mệt mỏi.

Mí mắt cô gần như không mở ra được, nhất lf sau khi Thẩm Dữ đã nói rõ, cô càng buồn ngủ hơn.

"Thẩm Dữ, em buồn ngủ."

"Thôi, ngủ đi." Anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của cô.

Khi Bạc Kha Nhiễm mơ màng chìm vào giấc ngủ, cô dường như nghe thấy tiếng ai đó bên tai mình.

Anh nói.

"Nhiễm Nhiễm, trên thực tế, cho dù ông nội có uy hiếp anh hay không, anh cũng sẽ kết hôn với em."